Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 649: Sắp xếp trước khi đi

Chủ tịch thành phố Nhiếp mời khác, hơn nữa là một buổi tụ hội trong phe phái. Tin tức này trong cán bộ của hệ thống Nhiếp rất nhanh toàn bộ đều đã biết.
Không đợi đến lúc tan làm, Nhiếp Chấn Bang đã gọi điện cho Dương An Na, hơn nữa, cũng phái tài xế Quách Tam Bảo đi. Toàn bộ bữa tối, tất cả món ăn Nhiếp Chấn Bang đều chuẩn bị, tự mình chuẩn bị, mà không phải là có sẵn ở chốn nhỏ Thành ủy. Có thể nói, lần tụ hội này e rằng là lần tụ hội cuối cùng của mình và những thuộc hạ dưới ở thành phố Vọng Hải. Bữa cơm này đoán cũng là bữa cơm cuối cùng mời bọn họ ăn ở thành phố Vọng Hải. Vì vậy, tất cả Nhiếp Chấn Bang đều muốn làm thật hoàn mỹ.
Vừa tan làm, Nhiếp Chấn Bang liền đưa theo Lý Cư Bằng từ phòng làm việc đi ra, về đến nhà, vừa vào đến cửa, Dương An Na lúc này cũng mặc đồ trong bếp đi ra.
- An Na, đều chuẩn bị thế nào rồi. Anh đến giúp một tay.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười xắn tay áo lên chuẩn bị vào phòng bếp.
- Chủ tịch đích thân xuống bếp, hôm nay chúng ta là có lộc ăn rồi.
Trong lúc nói chuyện, một âm thanh vang lên ở cửa. Ở cửa lớn, Chu Tử Huy và Lưu Á Phu hai người bước nhanh vào. Hai người là Trưởng ban tổ chức và Trưởng ban Tuyên giáo, đều làm việc ở tòa nhà Thành ủy, cùng đến là rất bình thường.
Bên cạnh, Dương An Na cũng cười nói:
- Chấn Bang, anh tiếp Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Chu đi, ở đây có em và dì Trương là được rồi.
Vừa nói xong, bên ngoài, giọng của Uông Kiến Hoa cũng truyền đến:
- Chủ nhiệm Dương, chủ tịch muốn đích thân xuống bếp chị không thể cự tuyệt. Thế nào cũng phải cho chủ tịch cơ hội biểu hiện mới được.
Về xưng hô với Dương An Na, đây là một vấn đề khó lớn nhất của không ít cán bộ thành phố Vọng Hải. Xưng hô chị dâu, trong thành phố, trong hệ thống của Nhiếp Chấn Bang, cán bộ nhỏ hơn so với Nhiếp Chấn Bang ít lại càng ít. Trừ mấy nhân vật cấp bậc thư ký như Lý Cư Bằng ra, người khác tuổi tác đều lớn hơn Nhiếp Chấn Bang, xưng hô như vậy đương nhiên là không thích hợp rồi.
Xưng là em dâu? Như vậy khó tránh sẽ khiến cho người ta cảm giác lỗ mãng, cũng không thích hợp lắm. Dù sao thì Nhiếp Chấn Bang là nhân vật đứng đầu và trung tâm của vòng tròn mà.
Như vậy lấy chức vụ của Dương An Na trong Hội liên hiệp phụ nữ để xưng hô là tương đối thích hợp. Cụ thể là ai xưng hô ra bây giờ đã không thể nghiên cứu rồi. Có điều bây giờ đã trở thành cách xưng hô mà các cán bộ hệ thống Nhiếp thành phố Vọng Hải thấy thích hợp nhất rồi.
Nhìn Uông Kiến Hoa, An Quốc Vũ và Tiếu Thiện Minh từ bên ngoài đi vào, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng haha cười:
- Lão Uông, anh là được món hời khoe mã rồi. Được, hôm nay thế nào tôi cũng phải cho anh xem tài năng nấu ăn của tôi, thịt băm sốt tương vẫn là không vấn đề.
Nói vẫn là nói, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng không đi vào bếp nữa. Một đám người ngồi trong phòng khách, bên ngoài, lần lượt Lưu Thắng, La Tiểu Binh, Lưu Cao Hoa, Dịch Sướng, Đặng Nhất Huy cũng đều đi vào rồi.
Rượu dùng là Mao Đài đặc cung. Loại rượu này sau khi Nhiếp Chấn Bang nhậm chức ở thành phố Vọng Hải là rất ít, thậm chí có thể nói là trước giờ chưa từng dùng qua. Lúc này coi như là chính thức bỏ ra.
Nhìn thấy những chai rượu này tất cả cán bộ trong lòng đều lộp bộp. Bối cảnh của Chủ tịch thành phố Nhiếp lúc này lần nữa thể hiện ra. Rượu đặc cung đây là cung cấp trực tiếp cho lãnh đạo trung ương, điểm này đã thể hiện ra chỗ bất phàm của Chủ tịch thành phố Nhiếp rồi.
Sau khi rót một chén cho tất cả mọi người, Nhiếp Chấn Bang lúc này nâng chén rượu, đứng lên, nhìn chung quanh một lượt, mỉm cười nói:
- Hôm nay coi như là lần đoàn viên lớn khó có được. Thành phố Vọng Hải có thể đạt được thành tích như bây giờ, có thể phát triển như hiện nay, tại đây tôi cảm ơn các vị đã đồng tâm hiệp lực ủng hộ và giúp đỡ, tôi kính mọi người một chén.
Lời nói vừa dứt, Uông Kiến Hoa cũng đứng dậy:
- Chủ tịch, ngài đây là lời gì vậy. Các đồng chí ngồi đây, tôi là người đến muộn nhất, nhưng tôi lại là người có lĩnh hội sâu sắc nhất. Chủ tịch anh vì sự phát triển của thành phố Vọng Hải có thể gọi là dốc hết tâm huyết. Trong nhà cũng không quản lắm, trụ sở làm việc Ủy ban nhân dân thành phố, tăng ca muộn nhất, tăng ca nhiều nhất, mãi mãi là phòng làm việc của anh. Chúng tôi đều là nhìn vào trong mắt, chén rượu này nên là chúng tôi kính anh mới đúng.
Lời của Uông Kiến Hoa vừa nói xong, Chu Tử Huy và An Quốc Vũ sắc mặt ảm đạm, không thể không nói, trong đám người, công phu nịnh hót của Uông Kiến Hoa đích thực là rất chuẩn mực.
Mặc dù mọi người đều là cán bộ theo hệ thống Nhiếp, nhưng không có nghĩa là giữa bọn họ không có bất kỳ cạnh tranh nào, không có bất kỳ ngăn cách nào. Phương diện lớn mặc dù sẽ không vi phạm, nhưng về bí mật thì cũng là có cạnh tranh.
Lời bày tỏ lòng trung này lại để Uông Kiến Hoa nói trước, bên cạnh, Lưu Á Phu cũng đứng dậy, cười nói:
- Chủ tịch, tôi thấy, giữa chúng ta đừng anh kính tôi, tôi kính anh nữa, mọi người cùng lên, kính nhau một chén là được rồi.
Một bữa cơm ăn xong, Nhiếp Chấn Bagn cũng là có ý thoải mái. Mình sắp đi rồi, giao lưu tình cảm với những người này, vẫn là phải cởi mở nói chuyện mới được, như vậy mình cũng có thể đi mà yên tâm. Tuy nhiên, nếu muốn những người trong thể chế này mở rộng lòng mình, vẫn là phải uống nhiều chút rượu mới được.
Hôm nay, đám người coi như là mở rộng tầm mắt tửu lượng siêu cấp của Chủ tịch thành phố Nhiếp. Mười mấy người tổng cộng bốn kiện hai mươi tư bình rượu trắng, bình quân mỗi người về cơ bản đều gần một bình rưỡi. Chủ tịch thành phố Nhiếp một mình uống gần bốn bình. Lúc này, mỗi người đều đã có chút say rồi, nhưng Chủ tịch thành phố Nhiếp chỉ là hơi có chút vẻ say thôi.
Ăn xong cơm tối, ở ngay trong phòng khách, mỗi người sau khi pha một chén trà xanh, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở giữa ghế sô pha, hai bên trái phải là Uông Kiến Hoa và Lưu Á Phu, người khác thì ngồi đều ngồi trên sô pha hoặc là kê cái ghế dựa vào sô pha, hoặc là ngồi trên tay vịn của sô pha. Tóm lại, lúc này đám cán bộ thành phố Vọng Hải đều không còn bộ dạng và quan uy của bình thường.
Nhìn chung quanh một lượt, lúc này trong phòng khách cũng yên tĩnh, tất cả mọi người đều biết, Chủ tịch thành phố Nhiếp đây là sắp nói chuyện.
Hơn nữa, bây giờ Điền Húc Giang nhanh chóng phải điều đi rồi, trong thời khắc then chốt này, tất cả mọi người đều mở to lỗ tai để mà nghe.
Trong lòng sắp xếp một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng chậm rãi lên tiếng:
- Mọi người đều biết, đồng chí Điền Húc Giang lần này là sắp điều đi rồi, địa phương cũng đã định rồi, Chủ tịch tỉnh Hắc Thủy, đây cũng coi như là tu thành chính quả rồi.
Câu này khiến cho tất cả mọi người đều gật đầu. Đích thực, từ vị trí cấp phó bộ vượt qua một ngưỡng để vào hàng ngũ cấp chính bộ. Mặc dù nói là tỉnh Hắc Thủy, tỉnh thành biên giới này nông nghiệp, công nghiệp, kinh tế các mặt đều không nổi trội. Nhưng bất luận thế nào, coi như là xuyên vào hàng ngũ cấp chính bộ rồi, nhìn trong toàn quốc có bao nhiêu cán bộ cấp chính bộ, e rằng cũng không hơn trăm người.
Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang lại trầm giọng nói:
- Hôm qua tôi nhận được điện thoại của Trưởng ban Tổ chức Kiến Đông, lần này tôi cũng phải điều đi.
Nói đến đây, trên mặt Nhiếp Chấn Bang cũng hơi có chút thương cảm. Chủ tịch thành phố Vọng Hải vị trí này đây là một công tác mà mình làm với thời gian dài nhất từ lúc theo chính trị đến này. Thực sự, thời gian tròn bốn năm, vừa đúng là một nhiệm kỳ, đây cũng coi như là một điểm sáng trọn vẹn về mặt lý lịch chính trị của mình.
Thế phát triển mạnh mẽ của thành phố Vọng Hải bây giờ mình bỏ ra tâm huyết và tinh lực rất lớn, đột nhiên phải rời đi, nói không thương cảm thì đó là lời nói dối.
Lời này nghe trong tai của mọi người giống như là một quả bom nổ, tại chỗ khiến tất cả mọi người đều ngây ra.
Trong lòng tất cả cán bộ thành phố Vọng Hải, sau khi Điền Húc Giang điều đi, Chủ tịch thành phố Nhiếp đảm nhiệm Bí thư Thành ủy kiêm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Mân Nam. Đây là chuyện không hề trì hoãn ván đã đóng thuyền. Nhưng đột nhiên lập tức Bí thư và Chủ tịch thành phố đều phải rời đi, tin tức này đến quá đột ngột rồi.
Đặc biệt là Uông Kiến Hoa, lúc này lại vô cùng chấn động. Chiều qua hai người vừa mới trao đổi, lúc đó ý tứ và thái độ của Chủ tịch thành phố Nhiếp vẫn là một giọng điệu tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải. Nhưng bây giờ đột nhiên Chủ tịch thành phố Nhiếp cũng phải đi, lẽ nào nói trung ương bên đó xảy ra biến cố gì sao?
Không đợi mọi người hỏi, Nhiếp Chấn Bang bên này đã tự mình giải thích:
- Lần này, trung ương, Tổng bí thư chuẩn bị thành lập một tổ điều tra chuyên biệt về tình hình chấp hành ba quy tắc công đối với toàn quốc. Ý của trung ương là hi vọng do tôi đảm nhiệm tổ trưởng. Tối qua, Trưởng ban Thạch đã làm công tác với tôi. Về cơ bản tôi đã đồng ý rồi. Hôm nay triệu tập mọi người đến cũng coi như là có ý giải thích cho mọi người một chút.
Nói rồi, Nhiếp Chấn Bang nhìn mọi người một chút, tiếp tục nói:
- Trước đó tôi và lão Uông cũng nói qua, lần này đồng chí Điền Húc Giang điều đi, ông ấy đã trao đổi với tôi, hi vọng tiến cử đồng chí Lê Triều Dương đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Vọng Hải. Chuyện này về cơ bản tôi cũng đồng ý rồi. Lần này tôi đã sắp điều đi rồi, về lựa chọn Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, ý của tôi là, tiến cử đồng chí Uông Kiến Hoa đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải.
Nếu nói, chuyện Chủ tịch thành phố Nhiếp điều đi khiến những cán bộ này của hệ thống Nhiếp vô cùng chấn động. Vậy thì, bây giờ, sự sắp xếp này của Nhiếp Chấn Bang lại khiến không ít người có chút hâm mộ. Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải đây là cán bộ cấp phó bộ của thường vụ Tỉnh ủy.
Vị trí này là bao nhiêu người tha thiết mơ ước có được.
Hơn nữa, cơ sở bây giờ của thành phố Vọng Hải tốt như vậy, có thể nói ngồi vị trí này, về cơ bản chắc chắn là phải thăng quan. Một cấp chính bộ e rằng cũng là không thoát được.
Lúc này, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng là quan sát vẻ mặt của mọi người. Sắc mặt của mỗi người đều không giống nhau, nhưng điều khiến Nhiếp Chấn Bang vui mừng là, không có ai biểu hiện vẻ mặt đố tị, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng.
Không đố kỵ, chuyện vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế. Nếu thật sự có đố kỵ, vậy thì vòng tròn này là có vết rạn rồi, rất dễ bị người khác tiêu diệt. Chuyện như vậy nếu xuất hiện, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ không cho phép. Bất luận là ai đều sẽ nghĩ biện pháp điều đi, bởi vì đây là nhân tố không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận