Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 911: Một ngày chạy tám Bộ.

Mộc Định Kiên tròn mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang. Mười mấy năm trước, khi còn dưới tay mình vẫn còn là một người có chút ngây ngô. Tuy rằng, có chút thiên phú và thành thục hơn người trong chính trị. Nhưng, vẫn chỉ là một cán bộ non nớt. Hiện tại, cũng mặt dày hơn rồi.
Dừng một chút, Mộc Định Kiên mới nói:
- Cũng không có gì để chỉ giáo cả. Địa phương không thể so với Trung ương. Lần nàycậu xuống đó lại là đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo chính của Đảng uỷ. Đây là vị trí trước kia cậu chưa từng trải qua.
Năm đó khi Nhiếp Chấn Bang ở huyện Lê, huyện Lê thành lập thành phố Lê Châu, cũng từng đảm nhiệm qua vị trí Bí thư Thành ủy Lê Châu. Nhưng chỗ đó cũng chỉ là một huyện nhỏ. Sau này, Nhiếp Chấn Bang vốn chưa từng đảm nhiệm chức vị chính trong Đảng uỷ lần nào nữa. Bí thư quản người, Chính phủ quản việc. Nhiếp Chấn Bang luôn luôn là người làm việc. Hiện tại, điều chỉnh vị trí, hơn nữa, lại được điều đến vị trí cao như vậy, đích thật là rất hiếm gặp.
Nhiếp Chấn Bang là người thuộc nhóm đặc biệt trong Chính đàn quốc nội. Con đường chính trị trải qua cực kỳ đơn giản. Mỗi lần đều là chức vị chính thức trong chính phủ hoặc là cấp phó chính phủ, sau đó liền trực tiếp điều chuyển, sau đó, lên chức. Loại kinh nghiệm này, không giống như những cán bộ lãnh đạo bình thường.
Cán bộ cơ sở quỹ đạo đi lên, bình thường đều là Phó Xã trưởng, Xã trưởng, Bí thư Đảng ủy xã, Phó Huyện trưởng, Huyện trưởng, Bí thư huyện ủy, rồi đến thành phố, cuối cùng đến tỉnh, từng bước từng bước như vậy. Cho dù là trong phương diện Đảng ủy và Chính phủ, cũng đều phải có kinh nghiệm phong phú. Còn Nhiếp Chấn Bang thì không vậy. Rõ ràng, về kinh nghiệm trong công tác Đảng uỷ, Nhiếp Chấn Bang vẫn còn khiếm khuyết và đứt đoạn.
Cho nên, đây chính là điều khiến Mộc Định Kiên lo lắng. Thế cục tỉnh Hồng Giang như vậy, Nhiếp Chấn Bang có thể đảm nhiệm tốt được hay không, rất khó khẳng định.
Nhưng, Mộc Định Kiên cũng hiểu ý của Kiều Dịch Nhân. Hiện giờ, Kiều Dịch Nhân rơi vào tình trạng này, rất khó có lựa chọn tốt hơn. Hơn nữa, đi từng bước để Nhiếp Chấn Bang đến một địa phương có thế cục tốt, cũng không chưa chắc có thể rèn luyện được tốt.
Hiện tại, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói. Là một cơ hội rèn luyện khó mà có được. Làm được rồi, chịu đựng được những thiếu hụt trong lý lịch kinh nghiệm sẽ được lấp đầy. Lần này cũng có ý khảo nghiệm. Có thể thành hay không, là rồng hay là giun, hết thảy đều dựa vào biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang.
- Sau khi xuống đó. Phải đoàn kết các đồng chí xung quanh, làm tốt công tác ổn định và phối hợp bộ máy. Thân là nhân vật số một, vậy phải có khí độ và vận mệnh. Mặt khác, đối với các đồng chí lão thành, phải tuyệt đối tôn trọng.
Mộc Định Kiên nói đến đây liền ngừng lại một chút. Trên thực tế, tới cấp bậc của Nhiếp Chấn Bang bây giờ cũng không cần phải nói nhiều. Nói thẳng ra. Đây là nể mặt cấp dưới cũ. Nếu, Nhiếp Chấn Bang là một người không liên quan, chỉ sợ Mộc Định Kiên chỉ biết nói câu: "Làm cho tốt, tổ chức tin tưởng vào năng lực của cậu.”
Điều này, có rất nhiều ý nghĩa, trong tỉnh Hồng Giang, nhiều người có tâm tư riêng, không ít người đều đang nhòm ngó hai chức vụ Bí thư và Chủ tịch tỉnh này. Hơn nữa có người đi lên, liền chứng tỏ có vị trí trống, người phía dưới, lại nhìn chằm chằm vào vị trí trống này. Từng tầng từng lớp toàn tỉnh đều đang suy tính.
Trong tỉnh Hồng Giang.lãnh đạo các cấp dưới của tỉnh, đồng chí trong tỉnh, cũng có không ít người đến thủ đô làm quan hệ. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang nhảy xuống, này chẳng khác nào tuyệt đường của người khác, sẽ khiến người khác ghen ghét. Nói cách khác. Từ lúc Nhiếp Chấn Bang tiếp nhận chức vụ này, trong lúc vô hình, cũng đã đắc tội với một nhóm người. Hơn nữa, bọn họ đều đang hy vọng thăng chức. Nói một cách khác, những người này chính là Ủy viên thường vụ bộ máy tỉnh Hồng Giang ủy.
Cứ như vậy, Nhiếp Chấn Bang đến nhận chức, làm sao để điều chỉnh bộ máy, làm sao để hóa giải những ghen ghét của người khác, đây là vấn đề bức thiết nhất. Giải quyết xong vấn đề này, Hồng Giang đã ổn định được một nửa.
Về phần tôn trọng đồng chí lão thành, phương diện này, có hai tầng ý nghĩa. Thứ nhất, lão Chủ tịch tỉnh Hồng Giang là Liễu Dũng, người này sắp về hưu. Dựa theo tình hình bây giờ mà nói, đây là chân trần không sợ đi giày. Tôn trọng Liễu Dũng này không thể nghi ngờ có thể trợ giúp việc ổn định thế cục Hồng Giang. Thứ hai tôn trọng Phương Mậu Đường. Đánh chó còn phải nể mặt chủ nhân. Huống chi, sau lưng Liễu Dũng là Phương Mậu Đường từng trải như vậy. Dù sao cũng phải nể mặt chủ nhân một chút.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, đầy cảm xúc, cũng rất cảm kích. Với thân phận hiện tại của Mộc Định Kiên, có thể nói là đã rất khác nhau. Điều này cũng chứng minh Mộc Định Kiên cũng khá tình nghĩa đấy. Dừng một chút, nói:
- Thủ trưởng, xin ngài yên tâm. Tôi nhất định khiêm tốn cẩn thận, không kiêu căng không nóng nảy. Kiên định, cố gắng làm tốt công việc của Hồng Giang. Thủ trưởng, Hồng Giang là vùng giải phóng cũ của cách mạng, kinh tế không phát đạt, ưu thế về vị trí giao thông cũng không rõ ràng, ngài xem?
Đây là đòi tiền, lộ liễu đòi tiền. Mộc Định Kiên có chút đau đầu. Tiểu tử này, thật đúng là không phải đèn cạn dầu. Chuyện gì cũng muốn được chu toàn.
Liền nói:
- Ủng hộ vùng giải phóng cũ kiến thiết kinh tế, đây là việc nhất định phải làm. Hiện tại, năm tỉnh Trung Nam cũng đã đến lúc lên chương trình phát triển kinh tế rồi. Hồng Giang là một trong năm tỉnh Trung Nam là một tỉnh có tính tiêu biểu. Tôi thấy, trước tiên có thể làm thí điểm một chút, tôi phê duyệt kinh phí cho cậu, cậu đến Bộ Tài chính, tìm đồng chí Vương Chính Hoa.
Cụ thể bao nhiêu tiền, Mộc Định Kiên chưa nói. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang tin tuyệt sẽ không ít. Đường đường là đại quản gia của nội các Chính phủ có thể chỉ xuất ra mấy triệu nhân dân tệ có thể sao? Khoản tài chính này, ít nhất là hơn chục triệu nhân dân tệ.
Ra khỏi cửa chính nội các Chính phủ, Nhiếp Chấn Bang trực tiếp lái xe ô- tô tới bộ Tài chính. Bên này, Bộ trưởng Tài chính mới nhậm chức Vương Chính Hoa sớm đã nhận được tin tức, ngồi trong phòng làm việc chờ Nhiếp Chấn Bang đến.
Có thủ trưởng phê chuẩn, Vương Chính Hoa hết sức thoải mái, vung tay lên, một khoản tiền một trăm triệu của Tài chính Trung ương được sắp xếp gửi đến cho Nhiếp Chấn Bang. Đúng vậy, chỉ có thể là Nhiếp Chấn Bang. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang còn chưa nhậm chức, tiền tuyệt đối không thể gửi đến Hồng Giang được.
Từ Bộ Tài chính đi ra, Nhiếp Chấn Bang liền tới thẳng Bộ Giao thông. Trong đại viện Bộ Giao thông, Nhiếp Chấn Bang vừa mới dừng xe, liền thấy Bí thư Đảng ủy Bộ Giao thông, Thứ trưởng thường trực Khương Vĩnh Hoa từ trên bậc thang đi xuống.
Nhiếp Chấn Bang đi nhanh về phía trước, thế cục kinh thành, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Hiện giờ Khương Vĩnh Hoa tất sẽ tiến thêm một bước, đảm nhiệm Bộ trưởng Bộ Giao thông. Lần này, tìm Khương Vĩnh Hoa, khẳng định là đúng người đấy.
- Bộ trưởng Khương, lão Khương, ngài đang định đi đâu vậy? Sao vội vàng vậy.
Nhiếp Chấn Bang gọi to.
Khương Vĩnh Hoa dừng bước, quay đầu, vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Khương Vĩnh Hoa liền đau đầu. Vị đại gia này sao lại đến đúng lúc như vậy.
Mặt ngoài, Khương Vĩnh Hoa lại mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, đã lâu không gặp.
Nhiếp Chấn Bang cũng không ấp úng, đi tới, trực tiếp nói ngay vào trọng điểm:
- Lão Khương, anh đó, thật không có phúc hậu. Tôi nghe nói, lần này, trong bộ phận hiện tại công khai một kế hoạch đường cao tốc bên trong tỉnh. Lần này, ông anh, nói như thế nào cũng phải chiếu cố tôi một chút đó.
Khương Vĩnh Hoa kỳ thật cũng biết chuyện của Nhiếp Chấn Bang, đều là người sắp được đề bạt lên. Trong tình huống này, cũng hiểu được phần nào, cười khổ, Khương Vĩnh Hoa biết là trốn không thoát được được rồi. Lập tức, gật đầu nói:
- Quy hoạch bình thường, nâng đỡ thích hợp. Có những lời này, Bí thư Chấn Bang, cậu hẳn là hài lòng chứ.
Sau đó, Nhiếp Chấn Bang lại đến Bộ Y tế, Bộ Giáo dục. Sở dĩ đến hai bộ môn này, chủ yếu là để giải quyết sự trì trệ trong phương diện y tế và giáo dục của Hồng Giang. Vùng giải phóng Cách mạng cũ, hiện tại tư tưởng quan niệm đã thay đổi rồi, bắt đầu đẩy mạnh phát triển kinh tế. Nhưng, cho dù là Trương Thiên Càng hay là Liễu Dũng cũng đều quá coi trọng kiến thiết kinh tế, không để ý đến việc phát triển các phương diện khác. Sự nghiệp y tế và giáo dục Hồng Giang rất lạc hậu. Đây là một sự thật không thể chối cãi. Hiện tại, Nhiếp Chấn Bang thà rằng giết lầm, không thể bỏ qua. Tóm lại là phải nhiều ủng hộ một chút, chính là nguyên tắc một chút. Chỉ cần là việc có lợi với Hồng Giang, Nhiếp Chấn Bang đều không cự tuyệt.
Một buổi sáng chạy tới bốn Bộ, thu hoạch khá phong phú, nhưng, ở thủ đô, tin tức lan truyền rất nhanh. Tới giữa trưa, các Bộ lớn đều biết Nhiếp Chấn Bang đang tới các Bộ rồi. Buổi chiều những người nên trốn đều trốn, nên giấu đều giấu.
Trong văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia Hầu Vân Thăng, Nhiếp Chấn Bang ngồi trên sô pha, khuôn mặt ủy khuất và bất đắc dĩ. Điều này làm cho Hầu Vân Thăng nhìn thấy có chút nhức đầu, bất đắc dĩ nói:
- Chấn Bang, theo lý, cậu là con trai lãnh đạo cũ. Cho dù bận tôi cũng nhất định phải giúp. Nhưng, cậu cũng đưa ra một hạng mục thật sự tốt quá đi. Cậu vẫn chưa nhậm chức, mà đã tới đây xin lập dự án, tôi lấy cái gì cho cậu lập dự án. Về sau, lãnh đạo các nơi, còn không chắn cửa chặn chết tôi sao. Tôi làm sao khai triển tốt công việc đây.
Hầu Vân Thăng nói chuyện giọng điệu cứng rắn, Nhiếp Chấn Bang liền đứng lên:
- Lão Hầu, có những lời này của anh là đủ rồi. Đến lúc đó, tôi đích thân mang dự án qua đây. Lão Hầu, anh nhất định không được từ chối đâu đấy.
Điều này làm cho Hầu Vân Thăng không biết nói gì hơn, phải để cậu nhóc này đưa vào hội. Trước mặt người này, chiêu trò của các Bộ trong thể chế thật sự là không dùng được, đắn đo thân phận một chút, hắn căn bản cũng không quăng anh. Đây quả thực là thổ phỉ.
Giờ phút này, Hầu Vân Thăng cũng chỉ có thể là tự nhận xui xẻo, gật đầu nói
- Hôm nay tôi cho cậu một câu trả lời rõ ràng, chỉ cần hạng mục không có vấn đề gì. Chỗ tôi, tuyệt đối không vấn đề.
Mấy Bộ lớn nhỏ sau đó, Nhiếp Chấn Bang đều vồ hụt. Cuối cùng đành tới Bộ Thủy lợi, Bộ Nông nghiệp cùng với Tổng cục Du lịch tranh thủ hỗ trợ một số tài chính và dự án. Các Bộ cũng không khác nhau là mấy, hầu như đều cấp ra khoảng chục triệu. Nhưng, cơ bản, cũng không xê xích gì nhiều. Trong tay nắm bắt nhiều tài chính và dự án như vậy. Nhiếp Chấn Bang bây giờ là điển hình cho câu nói “trong nhà kho có lương thực, trong lòng không hoảng hốt”.
Có mấy thứ này, sau khi xuống dưới, sử dụng hợp lý chính là sự đột phá tốt nhất.
Mới vừa lên xe, chuẩn bị lái xe về nhà gặp vợ một chút thì di động đột nhiên vang lên. Vừa lấy ra xem, Nhiếp Chấn Bang liền mỉm cười:
- Điện thoại của Triệu Tinh Long, có thể khẳng định, tiểu tử này, giờ phút này tất nhiên là từ Thổ Nhĩ Kỳ trở về.
Vừa nhận điện thoại đầu bên kia liền truyền đến một thanh âm ầm ĩ, ngay sau đó, là giọng của Triệu Tinh Long truyền tới:
- Anh Ba, đang ở đâu vậy? Bọn em đang mở tiệc ở Vương Triều chờ anh đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận