Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 804 - Thể hiện của mỗi người.

Lúc này bên cạnh Nhiếp Chấn Bang có Chủ tịch thành phố Thiên Phủ, Lưu Thanh Nguyên Chủ tịch thành phố Hưng Châu, Tưởng Kim Quý Chủ tịch thành phố Quả Nam, Lưu Bỉnh Nghĩa Bí thư Thành ủy thành phố Ngũ Lương cùng với Hoàng Chấn Cầu Chủ tịch thành phố Thường Hồng, những người này đều căng tai ra nuốt lấy từng lời của Quách Triệu Vĩ.
Nhiếp Chấn Bang cũng có chút tò mò, mỉm cười nói:
- Hả? Chủ tịch Quách đã có ý tưởng này thì trước hết tôi xin giơ hai tay hoan nghênh, không biết Chủ tịch Quách có tiện bật mí một chút?
Quách Triệu Vĩ khẽ mỉm cười, có vẻ hết sức sảng khoái, gật đầu nói:
- Chủ tịch Nhiếp đã nói như vậy thì tôi đương nhiên sẽ nói hết, hiện tập đoàn bất động sản Triệu Ký chúng tôi chuẩn bị đầu tư xây dựng một tổ hợp hiện đại bao gồm ẩm thực, giải trí, thương mại và chung cư gói gọn trong diện tích hai đến ba ngàn mẫu tại tỉnh Ba Thục. Theo ý tôi thì toàn bộ hình thức của tổ hợp này từ thiết kế xây dựng cho đến khi đi vào hoạt động đều dựa theo hình thức quản lý của đặc khu Đông Cảng. Đưa kinh nghiệm quản lý tiên tiến chất lượng đời sống cao của Đông Cảng đến với tỉnh Ba Thục. Dự án này bao gồm biệt thự, nhà cấp bốn cùng với chung cư cao tầng, trung tâm thương mại… thiết kế hoàn toàn mới theo quan niệm từ ăn, mặc, ở, đi lại đều không cần bước chân ra khỏi nhà. Dự án này tập đoàn chúng tôi tạm lấy tên là “Đông Cảng thành”.
Vừa nghe đến đây, các lãnh đạo đô thị cấp ba liên quan đều chấn động, dự án này thật sự gây ấn tượng mạnh.
Tính theo “TIêu chuẩn giá đất tỉnh Ba Thục” được ban bố hồi giữa năm nay, ngoài Thiên Phủ là đô thị cấp một có giá tương đối trên cả nước thì không nói, thành phố Ngũ Lương, Thường Hồng…thuộc đô thị cấp hai thì giá đất đều nằm ở mức tám trăm ngàn một mẫu, còn Quả Nam và Hưng Châu là đô thị cấp hai trực thuộc tỉnh Ba Thục nhưng giá đất cũng chỉ năm trăm ngàn một mẫu.
Năm nghìn mẫu đất? Quy ra tương đương với ba triệu b trăm ba mươi ba ngàn mét vuông, rất rộng lớn, như thành phố Hưng Châu tính diện tích nội thành thì bề dài mười hai cây số, rộng nhất cũng chỉ năm ngàn mét, nếu dự án này về với Hưng Châu thì cũng tương đương với việc sẽ mở rộng khu vực nội thành Hưng Châu thêm khoảng một phần tư nữa.
Tính theo giá đất của đô thị cấp hai thì con số sang nhượng mặt bằng là hai tỷ năm trăm triệu, nếu là Thường Hồng hay Ngũ Lương thì là bốn tỷ, nếu là Thiên Phủ thì giá tiền ở mức trên trời.
Đây mới chỉ là tiền đất, dự án lớn như vậy còn có chi phí cho giải phóng mặt bằng và công trình phúc lợi, lại còn giai đoạn xây dựng, tiếp theo đó là hiệu ứng thương mại và đầu tư, số lượng nhân khẩu…những điều này đều có ảnh hưởng rất lớn.
“Đông Cảng thành” ?
Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, thật không ngờ Quách Triệu Vĩ này dám bỏ vốn ra thật, nhưng căn cứ từ những gì hắn biết rõ thì tập đoàn bất động sản Triệu Ký thuộc loại lớn nhất nhì Đông Cảng.
Nhưng vốn đầu tư đợt đầu của dự án này chắc cũng phải không dưới mười tỷ.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi mở miệng nói:
- Đông Cảng thành? Cách gọi thật mới mẻ, tuy nhiên Chủ tịch Quách, về sức mua và thị trường, Chủ tịch Quách liệu đã hiểu hết chưa? Mặt khác, về mặt tài chính liệu Chủ tịch Quách có áp lực hay không?
Đây là tư duy và phương thức làm việc của Nhiếp Chấn Bang, Quách Triệu Vĩ nghe vậy cũng cảm thấy hết sức dễ chịu, loại kế hoạch như thế này đối với bất kỳ một chính quyền địa phương nào mà nói đều có sức hấp dẫn rất lớn. Về cơ bản, đa phần cán bộ chính quyền địa phương vừa nghe đến đây thì sẽ mặc kệ điều kiện tài chính hay thị trường, cứ tỏ vẻ hoan nghênh trước còn lại nói sau.
Đây cũng là nguyên nhân khiến không ít nhân vật nổi danh của Đông Cảng tin phục Nhiếp Chấn Bang, chỉ cần dự án hợp lý hợp pháp thì Chủ tịch Nhiếp đều sẽ hoan nghênh, lại còn thật lòng đối đãi rất tốt, đây mới là hai bên cùng có lợi.
Dừng một chút, Quách Triệu Vĩ cũng gật đầu nói:
- Về chuyện tiền bạc, dự án này sẽ do Triệu Ký chúng tôi chủ trì, ngoài ra Lý Cơ cũng có tham dự, vì dự án này tôi đã thu hồi lại toàn bộ vốn đầu tư vào hãng phim Lương Khê. Ngoài ra, các dự án ở chỗ khác cũng đều đã lần lượt kết thúc, số vốn mười hai tỷ đợt đầu đã được chuẩn bị thỏa đáng, tôi tin rằng mặt tài chính chắc chắn không có vấn đề. Về mặt thương mại, chúng tôi đã ủy thác cho công ty điều tra thương mại nổi tiếng thế giới tiến hành điều tra, bước đầu đang xem xét Thiên Phủ, Thường Hồng, Dương Đức, Ngũ Lương cùng với Đạt Ba.
Vừa nghe lời xong Quách Triệu Vĩ thì vẻ mặt của Lưu Thanh Nguyên của thành phố Hưng Châu bên cạnh và Tưởng Kim Quý của Qủa Nam đều tỏ ra ỉu xìu, còn Lã Thành Đống, Lưu Bỉnh Nghĩa cùng với Hoàng Chấn Cầu đều lộ vẻ vui mừng. Lời Quách Triệu Vĩ về cơ bản đã loại trừ đại bộ phận các đô thị vấp ba, năm đô thị cấp ba cạnh tranh với nhau vẫn dễ ăn hơn là hai mươi đô thị.
Nhiếp Chấn Bang cũng tràn đầy cảm xúc gật gật đầu, xem như đã nhận lời của Quách Triệu Vĩ, dự án lớn như vậy, lại còn về lĩnh vực bất động sản thương mại, vấn đề đầu tiên phải suy tính chính là sức mua. Ba Thục không giống như các vùng duyên hải phía Đông có nhiều nhân khẩu lưu động.
Tỉnh Ba Thục nằm trong khu vực đất liền phía Tây Nam, nhân khẩu lưu động không nhiều lắm, tiêu dùng và sức mua chủ yếu vẫn tập trung ở cộng đồng bản địa. Nhưng Ba Thục cũng chính là tỉnh có số dân đông nhất trên cả nước, đây chính là ưu thế tuyệt vời mà địa phương khác không có được.
Trong số năm địa phương mà Quách Triệu Vĩ chốt lại, Thiên Phủ thì không cần phải nói nữa, đây là tỉnh lị của Ba Thục, phát triển kinh doanh và sức mua có thể nói là tập trung nguồn lực trong toàn tỉnh, điều này không cần phải nghi ngờ.
Bốn đô thị cấp ba còn lại về cơ bản chính là bốn thành phố nổi trội về kinh tế của tỉnh Ba Thục, dự án lớn như vậy cũng chỉ có mấy nơi này là khá thích hợp, nếu đổi lại là địa phương khác thì chắc chắn không kham nổi.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang gật đầu, mỉm cười nói:
- Chủ tịch Quách, nếu như vậy thì trước hết tôi xin chúc Chủ tịch Quách thành công, đợi khi dự án được quyết định chính thức thì Chủ tịch Quách nhất định phải cho tôi biết, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tham gia lễ đặt móng.
Nhiếp Chấn Bang nói như vậy là muốn cho Quách Triệu Vĩ liều thuốc an thần, Chủ tịch của một tỉnh tham gia lễ đặt móng của một công ty thương mại, mặc dù dự án này là công trình trọng điểm của tỉnh nhưng muốn mời Chủ tịch tỉnh tham dự cũng là rất khó. Phải biết rằng, Chủ tịch tỉnh tham dự có tính đại diện rất lớn chứ không phải là chuyện qua loa, nếu Chủ tịch tỉnh có thể tham dự thì đã chứng tỏ đầy đủ sự coi trọng hết mực, về mặt chính sách nâng đỡ hay thủ tục quay vòng vốn đều có tác dụng quan trọng.
Quách Triệu Vĩ giờ cũng tươi cười hết sức rạng rỡ, có thái độ này của Nhiếp Chấn Bang cũng coi như có được bảo đảm, bùa hộ mệnh cho dự án Đông Cảng thành của tập đoàn Triệu Ký.
Dừng một chút, Quách Triệu Vĩ gật đầu nói:
- Nhất định, nhất định, đến lúc đó xin được mời Chủ tịch Nhiếp tham dự lễ đặt móng.
Sau đó Nhiếp Chấn Bang và Quách Triệu Vĩ lại hàn huyên thêm vài câu rồi đi ra, lúc này số doanh nghiệp Đông Cảng đến dự tiệc đã khá đông, cũng không thiếu người có thể so bì với Quách Triệu Vĩ, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không thể nào nói chuyện phiếm với một người cả buổi tối.
Nhiếp Chấn Bang vừa đi thì cả Lưu Thanh Nguyên và Tưởng Kim Quý cũng theo nốt, dự án Đông Cảng thành cơ bản đã không có phần cho hai người bọn họ, có tiếp tục cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, chi bằng đi theo Chủ tịch tỉnh một vòng có khi lại tìm được cơ hội cho mình.
Còn những người khác thì đều ở lại, giờ phút này Lã Thành Đống làm đầu tàu gương mẫu bước lên trước, mỉm cười nói:
- Chào chủ tịch Quách, xin tự giới thiệu một chút, tôi là Chủ tịch thành phố Thiên Phủ, Lã Thành Đống.
Thiên Phủ quả thật là lựa chọn tốt nhất cho dự án nhưng giá đất Thiên Phủ cũng khiến Quách Triệu Vĩ hơi chùn bước, giá đất Thiên Phủ hiện tại là hai triệu một mẫu thì riêng tiền mặt bằng cũng đã cần đến mười tỷ, đây cũng là chỗ khiến Triệu Ký cảm thấy khó xử.
Giờ Chủ tịch thành phố Thiên Phủ chủ động chạy ra đón chào, Quách Triệu Vĩ đương nhiên là sẽ không bỏ qua, ông ta mỉm cười vươn tay ra nói:
- Xin chào chủ tịch Lã!
Thấy mặt cười không nỡ đánh, là nhà doanh nhân am hiểu sâu về chốn quan trường, Quách Triệu Vĩ hiểu rõ điều đó.
Lã Thành Đống cũng mỉm cười nói:
- Chủ tịch Quách, không biết ông cảm thấy sao về Thiên Phủ, nếu Chủ tịch Quách có hứng thú chắc không ngại khảo sát Thiên Phủ một chút, tôi tin rằng Thiên Phủ là lựa chọn tốt nhất cho dự án Đông Cảng thành.
Lời vừa dứt, Lã Thành Đống lập tức hứng lấy cái nhìn bất mãn của Hoàng Chấn Cầu và Lưu Bỉnh Nghĩa, giờ cũng không phải là lúc khách sáo giả tạo.
Lã Thành Đống tuy là cấp Thứ trưởng không sai, nhưng ai nấy ở đây đều là “quan to” của Ba Thục, cấp bậc cao thấp có khác nhau nhưng không lệ thuộc lẫn nhau, hai người cũng không hề sợ Lã Thành Đống.
Lưu Bỉnh Nghĩa lại cười nói:
- Chủ tịch Lã, anh nói như vậy có chỗ chưa đúng, Thiên Phủ có ưu thế rất lớn nhưng Ngũ Lương chúng tôi cũng có kém gì, về kinh tế chẳng thua ai, quan trọng hơn Ngũ Lương là kinh đô rượu của cả nước, sức mua rất lớn, Chủ tịch Quách cũng có thể suy xét một chút về thành phố Ngũ Lương, tôi xin thay mặt thành phố nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch Quách tới thăm.
Cảnh tượng lúc này, mọi thứ đều không lọt khỏi mắt Nhiếp Chấn Bang, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Lý Vân Hạc cũng khẽ nói:
- Chủ tịch tỉnh, Quách Triệu Vĩ này thật biết buôn bán, “Ngao Cò tranh nhau ngư ông đắc lợi”, ông ta xem ra là muốn làm ngư ông rồi.
Đối với chuyện này, Nhiếp Chấn Bang lại có vẻ rất thản nhiên, việc phát triển Ba Thục không riêng gì chuyện một người, nếu đem Ba Thục so sánh với một chiếc xe thì bản thân hắn là tay lái, các đô thị cấp ba chính là các linh kiện bộ phận trên xe.
Nếu muốn thực sự nổ máy lái đi thật nhanh thì phải là cả tổng thể mới được, Quách Triệu Vĩ nghĩ gì, Nhiếp Chấn Bang cũng không rõ lắm, nhưng nếu là chuyện “Bảo kê” thì ông ta phải tự thân vận động thôi, còn cần lãnh đạo địa phương làm cái gì, hiện tại chính là thời điểm để ai nấy tự thể hiện, ai có thể trả giá thật ít, thu hoạch thật nhiều lợi ích thì đó chính là có bản lĩnh, cạnh tranh chỉ cần không ác ý thì vẫn được cho phép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận