Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1134. Khó cự tuyệt hấp dẫn

- Đối với hành động và báo cáo của Sở Tài chính, tôi rất không hài lòng.
Những lời này vừa được nói ra, lập tức, toàn trường một mảnh yên lặng, không khí trong phòng họp cũng trở nên nghiêm trọng.
Khẩn trương, áp lực, nặng nề, hơn nữa là sợ hãi, ông chủ Tần không khỏi nghĩ: Thiên tử nổi giận, triệu người chết, máu chảy thành sông.
Ý của câu này là, người có quyền lực lớn càng lớn phẫn nộ thì nhất định sẽ phải có người chết. Máu từ thi thể cũng có thể chảy thành dòng sông.
Đương nhiên, đó là trong xã hội phong kiến, không giống với xã hội hiện đại ngày nay. Nhưng bây giờ cũng có những việc tương tự, mặc dù không đến mức là triệu người chết. Nhiếp Chấn Bang cũng không có đến mức thiên tử. Nhưng nói như thế nào cũng vẫn là một Bí thư tỉnh. Người khiến Nhiếp Chấn Bang phẫn nộ thì, phải mất chức.
Tại Sở Tài chính, giờ phút này từ trên xuống dưới, tất cả nhân viên ở các bộ phận không dám nói một lời, lúc này, Nhiếp bí thư đang trong cơn giận dữ, ai nói không phải là tự tìm phiền toái sao.
Trong phòng họp, yên tĩnh không một tiếng động, thậm chí, còn nghe được tiếng người thở dốc. Ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang vô cùng lạnh. Nhìn chung quanh mọi người, trầm giọng nói:
- Ở vị trí này mà ăn trên ngồi chốc, đó là điều cấm kỵ nhất. Làm cán bộ lãnh đạo như vậy thì có ích lợi gì
- Đây là hành động coi thường quốc gia, khiêu khích công chúng. Đảng và Nhà nước không cần cán bộ như vậy. Sở Tài chính từ trên xuống dưới, phải tăng cường giáo dục tư tưởng. Thay đổi tác phong làm việc, thu lại toàn bộ phong cách cũ kỹ này cho tôi, làm cho tốt công tác tài chính, đem sự tình phát triển kinh tế toàn tỉnh làm đại cục. Không được phép đùa giỡn.
Lời của Nhiếp Chấn Bang, từng câu từng chữ đều thấm vào tận tâm can. Ngồi bên phải, sắc mặt của Vương Triệu Hải cũng có chút trắng bệch. Bí thư Nhiếp mặc dù không nói rõ, nhưng nhắm ngay ai thì ông ta rất rõ ràng. Công tác Sở Tài chính đúng là không được để ý. Đối với điều này, Vương Triệu Hải cũng biết rõ đây là sự thật, chính mình không thể phản bác.
Nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Vương Triệu Hải, Nhiếp Chấn Bang cũng hòa hoãn một chút cảm xúc. Hành động vừa rồi là Nhiếp Chấn Bang cố ý gây nên. Mục đích làm như vậy là để giết gà dọa khỉ.
Thử nghĩ xem, trong tất cả các ban ngành, Sở Tài chính từ xưa đến nay vốn là ngành quan trọng. Ngay cả Vương Triệu Hải cũng bị họa rơi xuống đầu, những ban ngành khác chỉ sợ Bí thư Nhiếp không phải là phê bình mà là trực tiếp cách chức mất.
Địa vị của Sở Tài chính có quan hệ trọng đại, liên quan đến mọi mặt. Các lãnh đạo của ủy ban thường vụ Tỉnh ủy đều để để ý tới. Không phải tất cả mọi người đều có dã tâm nắm Sở Tài chính trong tay. Nhưng có thể khẳng định, muốn bỏ cũ thay mới các lãnh đạo của Sở Tài chính thì Bí thư Nhiếp cũng phải thật thận trọng.
Hiện tại xem ra vị trí của Vương Triệu Hải không đáng lo ngại, nhưng có thể đoán được con đường làm quan của ông ta phỏng chừng đến đây là chấm dứt rồi.
Thân là nhân vật số một Tỉnh ủy, tu dưỡng và phong thái của Nhiếp Chấn Bang đều ưu tú. Tại đây, tất cả hành động đều yêu cầu rất nghiêm ngặt. Lời nói, cử chỉ cũng có yêu cầu khắc nghiệt.
Vị trí này trong cả nước cũng chỉ có mấy chục người mà thôi. Một đất nước hàng tỷ nhân khẩu, mấy chục người này chiếm tỷ lệ bao nhiêu phần trăm. Gọi là cán bộ cấp cao của Đảng cũng không quá đáng.
Đó là nói theo ngôn ngữ chính trị, còn nói theo ngôn ngữ của xã hội thì đây chính là các chính khách.
Làm chính khách, nhất định phải làm đến cảnh giới vui buồn cũng không thể hiện. Cho dù là trong lòng lửa giận ngập trời, trên mặt cũng là vẻ tươi cười mới được.
Nhiếp Chấn Bang đập bàn cũng là một loại phát hỏa. Rõ ràng, đây là Nhiếp Chấn Bang đang làm tổn hại hình tượng của bản thân. Đối với điều này, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên hiểu rõ. Sở dĩ làm như vậy chính là muốn trực tiếp thể hiện thái độ của mình làm kinh sợ bọn người xấu. Hiện tại xem ra hiệu quả dường như không tệ. Nhìn Vương Triệu Hải mồ hôi đầy trán cũng đủ để chứng minh.
Trong phòng họp, máy điều hòa thổi ra khí lạnh, khiến hội nghị duy trì nhiệt độ ở 23 độ. Bên ngoài là thời tiết gì đều không cần quản, trong phòng họp tuyệt đối là thoải mái. Mồ hôi này từ đâu ra, đương nhiên không phải là thân thể phản ứng với cái nóng. Đây là sợ hãi, là biểu hiện của sự lo lắng.
- Tổng hợp lại các hành động của Sở Tài chính, có thể quy kết lại hai phương diện: mở rộng và tiết kiệm. Nói thì dễ, nhưng đồng chí Vương Triệu Hải, đồng chí hãy giới thiệu cho tôi một chút, Sở Tài chính mở rộng như thế nào và tiết kiệm làm sao. Có vẻ, thu nhập của toàn tỉnh không phải Sở Tài chính có thể khống chế. Tiết kiệm? Dễ như thế sao. Các lãnh đạo, cán bộ nhân viên đều mong đợi được phát lương, nếu khấu trừ một tháng thì tiền lương sẽ bị giảm đi.
Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói.
Nhưng, trong giọng nói có giễu cợt khiến Vương Triệu Hải biến sắc, gương mặt đỏ bừng, không biết trả lời như thế nào.
Rầm!
Nhiếp Chấn Bang đập bàn thật mạnh, trầm giọng nói:
- Kiềm chế lại cho tôi. Mở rộng cũng được, tiết kiệm cũng tốt, đây là sự tình của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân còn chưa tới phiên Sở Tài chính lên tiếng. Tôi muốn các anh ở góc độ hiện nay suy nghĩ nên làm những gì?
Đơn giản nhất lúc này là Sở Tài chính nên biểu hiện khí thế ra bên ngoài, xem các vấn đề còn tồn tại hiện nay là mấu chốt. Đối với toàn tỉnh, tiến hành kiểm toán và giám sát nghiêm khắc báo cáo của mỗi một khoản chi là thật hay giả. Đối với bộ phận có vấn đề, còn lãng phí thì làm rõ và sau đó sẽ coi là tiêu chuẩn để tiến hành dự toán. Đối với các khoản không nên chi, phải kiểm soát nghiêm ngặt. Đừng tưởng rằng tiền của quốc gia lấy ít lấy nhiều sẽ không liên quan tới các người. Tất cả đều là máu thịt, là tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân.
Nhiếp Chấn Bang tiếp tục trách cứ.
- Đồng chí Vương Triệu Hải, tôi hy vọng Sở Tài chính mau chóng đưa ra điều lệ và có kế hoạch thật tỉ mỉ. Tôi không muốn nhìn thấy những việc làm lấy lệ nữa. Hiểu chưa?.
Nhiếp Chấn Bang đứng lên
Trên mặt của Vương Triệu Hải mang theo nụ cười khổ. Giờ phút này, ông ta không biết phải dùng vẻ mặt gì nữa. Ông ta rất rõ ràng là Bí thư Nhiếp nổi giận thật rồi. Lừa dối đúng là không thể qua ải được mà.
Ngay sau đó, ông ta cũng đứng lên:
- Bí thư Nhiếp hãy yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng tổ chức công tác ở các nơi trên toàn tỉnh, các ngành cùng với các xí nghiệp tại các khoản chi tiến hành kiểm toán nghiêm khắc. Tuyệt không phụ sự kỳ vọng của Tỉnh ủy.
Chuyến đi đến Sở Tài chính nhanh chóng truyền ra toàn tỉnh. Thời điểm Bí thư Nhiếp nghe báo cáo liền đập bàn nổi giận. Sự việc này quả là giấu không được nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không nghĩ sẽ che giấu chuyện này. Nhiếp Chấn Bang chính là muốn truyền ra ngoài. Là nhân vật số một Tỉnh ủy, không thể việc gì cũng phải tự làm. Có những việc cần phải tỏ thái độ, người phía dưới tự nhiên biết phải làm sao, không thể chuyện gì cũng tự mình làm. Nếu không chỉ sợ kết quả chính mình cũng như Thừa tướng nước Thục - Gia Cát Lượng, chết rồi mới dừng lại.
Một vài người, chủ yếu muốn tạo nên một loại ý thức kiểu mẫu.
Tạo dựng nên một môi trường làm việc tốt đẹp, đây mới chính là đạo làm quan.
Đây cũng là lý do vì sao mà mỗi một tỉnh, thành phố và các cơ sở đều thiết lập một bộ phận phân công quản lý do Phó bí thư chuyên trách.
Trên mà tốt thì dưới tất ổn. Những lời này dường như là lời nói mang ý xấu, nhưng đổi lại vào lúc này cũng là một chuyện tốt. Nhân vật số một Tỉnh ủy giảng hiệu suất công tác, nói chiến tích, như vậy người phía dưới tự nhiên sẽ biết kiềm chế. Cho dù trong lòng không có nhân dân cũng phải ra vẻ là có. Đây chính là một điểm tốt.
Cứ như thế, không khí toàn tỉnh hầu như biến đổi. Đây chính là sức mạnh của tấm gương tốt. Quả thật, về sau tấm gương tốt này liền biến thành xu thế vì có thêm quyền sinh sát.
Trong mấy ngày kế tiếp, Nhiếp Chấn Bang không có đi thị sát tiếp nữa. Ở Lũng Tây, coi như là tốt rồi. Nhân vật số một đến nhận chức gần một tháng rồi nhưng không có ra chỉ đạo mới. Mặt ngoài thoạt nhìn làm người ta có cảm giác làm việc không đàng hoàng.
Nhưng các lãnh đạo ở Tỉnh ủy cũng phát hiện một sự thật. Bí thư Nhiếp mặc dù không có đi xuống vậy mà bầu không khí lại rất tốt.
Mấy ngày nay, Nhiếp Chấn Bang liên tục gặp người phụ trách của Sở Công nghiệp tỉnh, Ủy ban cải cách - phát triển và Sở Thương mại. Qua lời kể, Nhiếp Chấn Bang hiểu được tình huống phát triển công nghiệp ở tỉnh Lũng Tây.
Bởi vậy, ở trong tỉnh Lũng Tây, có một tin đồn truyền ra. Tại bên trong quy hoạch, Nhiếp Chấn Bang khiển trách Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh về quy mô đầu tư, ở bên trong tỉnh tạo ra một thành phố ô tô.
Đưa những thương hiệu quốc tế như Detroit của Mỹ, như Toyota của Nhật Bản, như Stuttgart của Đức vào, đồng thời tạo ra một thương hiệu ô tô Trung Quốc hoàn toàn mới. Đồng thời, điều chỉnh dây chuyền sản xuất, hình thành một động cơ lớn, khuôn đúc, hệ thống đường điện, nâng cao tốc độ chế tạo từ bóng đèn ô tô đến linh kiện công nghiệp đầy đủ. Mượn mọi mặt để xúc tiến Lũng Tây phát triển công nghiệp.
Đầu tư mấy trăm triệu để hoàn thiện tiến độ của dây chuyền sản xuất. Lần đầu tiên, toàn bộ lãnh đạo của Tỉnh ủy và khắp mọi nơi đều bị Nhiếp Chấn Bang làm cho rung động.
Đó tuyệt đối là một khoản kinh phí rất lớn. Giờ phút này, mọi người đều đã có cái nhìn khác đối với Nhiếp Chấn Bang. Một khí thế to lớn và vận mệnh không phải người bình thường có thể so sánh được.
Làm thư ký của Nhiếp Chấn Bang, Hạ Cương lúc này cũng là loay hoay đến choáng váng rồi. Hàng ngày, điện thoại gọi đến không ngừng nghỉ, phần lớn đều là lãnh đạo của Tỉnh ủy hoặc là nhân vật số một số hai của tỉnh. Một vài người lúc trước mình ngưỡng mộ, hiện giờ lại xưng hô anh em với mình. Đều không ngoại lệ, tất cả chỉ có một mục đích đó là thám thính tin tức của dự án thành phố ô tô.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó, một người đàn ông đi đến, mỉm cười nói:
- Thư ký Hạ, Bí thư Nhiếp có ở đây không?
Trong văn phòng, Nhiếp Chấn Bang nghe được thanh âm này cũng cười nhạt một tiếng. Đến Ngụy Hạo Dương cũng ngồi không yên rồi. Xem ra, kế hoạch của mình là rất tốt, dự án thành phố ô tô này quả nhiên là không thể ngăn cản hấp dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận