Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 966: Liễu Dũng tức giận

Trong phòng khách khách sạn Chích Thục, tòa nhà Ba Thục.
Phòng Cân Hào là phòng thương vụ của khách sạn Ba Thục, ngoài chiếc giường lớn sang trọng ra, trong phòng còn bố trí một phòng tiếp khách nhỏ, là Chủ tịch tỉnh nên thân phận Liễu Dũng là không thể gạt bỏ, điều này có quan hệ đến thể diện của tỉnh Hồng Giang.
Trên ghế sa lon trong phòng tiếp khách, Liễu Dũng cầm di động tìm số của Bộ trưởng Trần Ban Tổ chức Trung ương.
Đó chính là số của Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương Trần Kinh Đào, điện thoại vừa thông Liễu Dũng liền mỉm cười nói:
- Bộ trưởng Kinh Đào, thật ngại quá, đã làm phiền.
Tuy Liễu Dũng là Chủ tịch tỉnh Hồng Giang, Trần Kinh Đào chẳng qua chỉ là một gã Phó Bộ trưởng của Ban Tổ chức Trung ương, nhưng một ở Bắc Kinh, một ở địa phương, một người nương tựa ở nơi trung tâm quyền lực, một người quyền lực ở tại địa phương thì cũng không thể khá được.
Ở Hồng Giang, Liễu Dũng coi như là một đại nhân vật, một ông lớn một vùng, nhưng ở Bắc Kinh thì Liễu Dũng không khỏi không chú ý cẩn thận.
Ở trước mặt Trần Kinh Đào thì Liễu Dũng không dám thể hiện gì cả.
Điện thoại kia dừng một chút rồi có tiếng nói trầm thấp:
- Lão Liễu à.
Đúng lúc anh không điện thoại cho tôi thì tôi cũng chuẩn bị điện thoại cho anh. Sáng hôm nay trong Bộ mở một hội nghị thường vụ, đồng chí Túc Châu chủ trì hội nghị, chủ đề thảo luận chính là vấn đề bộ máy chính quyền tỉnh ủy các tỉnh lần này, trong đó cũng thảo luận rất nhiều về tỉnh Hồng Giang.
Lời nói Trần Kinh Đào trong điện thoại làm Liễu Dũng có chút kinh ngạc.
Một loại dự cảm xấu xộc lên đầu, có thể để Trần Kinh Đào nói như vậy thì vấn đề chắc chắn không nhỏ, nếu thật sự là chuyện tốt thì Trần Kinh Đào tất nhiên sẽ chủ động tranh công, tuy rằng mình về hưu, nhưng trong thể chế cái tình người như thế từ trước đến nay đều ngu sao mà không muốn.
Dừng một chút, Liễu Dũng cũng hiểu ra:
- Bộ trưởng Kinh Đào, việc chọn người của Hồng Giang trong Bộ đã định ra rồi sao?
- Định ra rồi, ý của đồng chí Túc Châu là hy vọng để đồng chí Văn Bảo Quý đảm nhiệm Quyền Chủ tịch tỉnh, trong hội nghị thường vụ của Bộ đã thông qua, bây giờ chắc đã chuyển lên trên rồi.
Giọng nói Trần Kinh Đào rất khẳng định, dừng một chút Trần Kinh Đào tiếp tục nói:
- Lão Liễu à, thật ra không chỉ như vậy, hội nghị lần này thấy cấp trên không hài lòng đối với bộ máy Hồng Giang, anh trong lòng phải chuẩn bị sẵn sàng, lần này bộ máy Hồng Giang điều chỉnh có thể sẽ không đơn giản như vậy.
Câu nói kia lập tức làm Liễu Dũng tức giận, không hài lòng bộ máy cái chó gì, chuyện này lừa những người khác thì được chứ có thể lừa Liễu Dũng này sao? Cái gọi là cấp trên không hài lòng chỉ sợ chủ yếu nhất là Nhiếp Chấn Bang không hài lòng.
Trong lòng có chút lửa giận, nhưng vẫn cố nén xuống nói vào điện thoại:
- Bộ trưởng Kinh Đào, tôi hiểu rồi, có cơ hội tôi lại phiền anh.
Ngắt điện thoại, nét mặt Liễu Dũng trầm xuống, lời nói Trần Kinh Đào mặc dù không nói rõ điều gì.
Nhưng ý tứ cũng biểu lộ ra rồi.
Không nói những chuyện khác, bộ máy tỉnh ủy Hồng Giang sẽ tiến hành điều chỉnh như thế nào thì Liễu Dũng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định là bây giờ hy vọng của Văn Bảo Quý tuyệt đối lớn hơn Hạ Ngọc Sanh, như vậy Liễu Dũng nên làm như thế nào đó chính là một vấn đề thực tế nhất.
Liễu Dũng rất tức giận đứng lên trầm tư đi lại trong phòng, lúc này trong lòng Liễu Dũng rất dao động, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy là vô hình chung đã ép ông ta vào đường chết.
Ai cũng biết, là Chủ tịch tỉnh của tỉnh Hồng Giang, Liễu Dũng từ trước cho tới nay đều khá coi trọng Hạ Ngọc Sanh, trong công việc thường ngày cũng thể hiện ra khắp nơi việc bồi dưỡng Hạ Ngọc Sanh trở thành người nối nghiệp, còn bây giờ Nhiếp Chấn Bang không tỏ ra điều gì lại trực tiếp đề cử Văn Bảo Quý với Ban Tổ chức Trung ương, đây là đang đánh lén, làm cho Liễu Dũng hoàn toàn không có sự chuẩn bị.
Nếu thật là như thế thì từ nay về sau lời nói của bản thân mình không có bất kỳ quyền lực nào trong tỉnh Hồng Giang. Vốn dĩ mình sẽ lui xuống, quyền lực chênh lệch cũng đã làm Liễu Dũng không quen vẫn luôn cố thích ứng, bây giờ Nhiếp Chấn Bang từng bước áp sát làm cho Liễu Dũng cảm thấy, mình đã bị dồn đến cạnh vách đá, không đánh lại không được.
Đứng lại bước chân, Liễu Dũng lập tức ngồi xuống bấm một số điện thoại, rất nhanh bên kia vang lên tiếng nói:
- A lô.
Tiếng nói có chút già giặn nhưng mạnh mẽ, lúc này Liễu Dũng lại giống như là một đứa học sinh nhỏ, rất là khiêm khiêm tốn thấp giọng mỉm cười nói:
- Chú Mậu, đã muộn thế này, không quấy rầy chú nghỉ ngơi chứ.
Trong điện thoại Phương Mậu Đường ha ha cười, lại có ý trách cứ:
- Cậu ở trước mặt tôi luôn khách khí như vậy, có chuyện sao, đến đây đi, tôi sẽ dặn cảnh vệ.
Lời nói Phương Mậu Đường khiến Liễu Dũng hơi ngượng ngùng, ở trước mặt thủ trưởng cũ thật đúng là không dám giấu chuyện gì, ha ha cười rồi lập tức nói:
- Chú Mậu, chú chờ một chút, cháu sang thăm chú.
Lớp người Phương Mậu Đường này cho dù đã về hưu từ lâu, nhưng bản thân từng là một trong Cửu Đỉnh nên đãi ngộ vẫn là không kém chút nào.
Nhưng, dù sao cũng là lui ra nhiều năm rồi, bao gồm cả Tổng bí thư Viên cuối cùng cũng chuyển ra ra khỏi Nội Hải, chỗ ở của Phương Mậu Đường sau khi từ Nội Hải đi ra, vẫn được sắp xếp ở Khê Sơn.
Tiếng tăm lừng lẫy, trại an dưỡng trung ương Khê Sơn là chỉ chỗ này, tuy rằng đã không phải là mảnh đất trung tâm quyền lực, nhưng người có thể chỗ này thì tiềm lực vẫn không thể khinh thường.
Ở Khê Sơn áp dụng phương thức phòng vệ ngoài lỏng trong chặt, “Ngoài lỏng” như vậy có thể hoàn toàn bảo đảm chỗ Khê Sơn này sẽ không phải chịu quá nhiều chú ý của người trong nước hoặc nước ngoài, đây chính là ý tứ gọi là lớn ẩn vào.
“Trong chặt” là có thể đảm bảo trọn vẹn rằng an toàn bản thân và hoàn cảnh cuộc sống của mỗi một vị thủ trưởng ở tại nơi này đều có thể được bảo vệ một cách nghiêm khắc nhất.
Khoảng nửa giờ sau, lúc Liễu Dũng một mình đi ra khỏi cổng tòa nhà Ba Thục, ở cổng có một người tuổi còn trẻ chạy ra chào, nói:
- Xin hỏi, là Chủ tịch tỉnh Liễu ạ, Thủ trưởng bảo tôi đến đón anh.
Lúc này Liễu Dũng có vẻ rất hòa nhã, không tỏ ra coi thường người trẻ tuổi này, có thể để lão thủ trưởng phái lại đây thì cũng đủ để chứng minh người này rất được lão thủ trưởng tín nhiệm, không phải thân thuộc cũng hơn hẳn người thân thuộc.
Gật đầu chào một chút, Liễu Dũng cười nói:
- Thủ trưởng khách sáo quá, còn làm phiền cậu tới đón.
Người trẻ tuổi có vẻ rất biết cư xử, mở cửa xe cho Liễu Dũng, sau khi đợi Liễu Dũng lên xe thì người thanh niên lái xe chạy ra khỏi cổng tòa nhà Ba Thục, lúc này mới mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Liễu, anh ngài khách khí rồi, chỗ Khê Sơn phòng vệ rất nghiêm khắc, nếu không có người tới đón thì sẽ rất phiền toái.
Xe đi thẳng đến Khê Sơn, sau khi xuyên qua bên ngoài khu an dưỡng khu Khê Sơn đột nhiên vào vùng đất bằng, xung quanh đề phòng rất nghiêm ngặt, giữa đường phía trước lại có một trạm gác, lúc này từ bảo vệ chuyển thành quân cảnh có võ trang đầy đủ.
Sau khi kiểm tra giấy thông hành, người trẻ tuổi lấy ra chứng nhận khách tới thăm thì quân cảnh lúc này mới cúi chào cho đi, khu ở của Phương Mậu Đường, ở đoạn đường trung tâm khu an dưỡng Khê Sơn, nhà tứ hợp ba tầng kiểu Trung Quốc, dựa lưng vào khe suối, phía trước nhà khe nước chảy uốn lượn, có một loại cảm giác quy ẩn điền viên.
Dọc theo bên dòng suối nhỏ có một đường nhỏ uốn lượn rải đá cuội màu trắng, cây xanh râm mát, dù là mùa đông lại cũng có thể thấy không ít búi cây Thường Thanh cao to, cách mỗi một đoạn khoảng cách lại một gian đứng nghỉ.
Vô cùng đẹp đẽ
Trên đường nhỏ, khoảng một mét là mặt đường trải nhựa đường màu đen, hai chiều, nhưng ở trước mỗi một nhà đều có khoảng bốn chỗ đậu xe, từ chi tiết chỗ này cũng nhìn ra được người thiết kế đã dùng hết tâm tư như thế nào.
Xe chậm rãi dừng lại, Liễu Dũng bước ra, vừa vào cửa, ở ngay cửa chính có một cụ già tuổi chừng tám mươi tuổi đang mỉm cười nhìn Liễu Dũng, tóc bạc trắng nhưng tinh thần sáng láng, ánh mắt hiền lành, thỉnh thoảng hiện ra một tia lợi hại, tạo cho người ta một cảm giác uy vũ không tầm thường.
- Tiểu Dũng, ở nhà có khỏe không, phần mộ của ông nội và cha mẹ cậu vẫn ổn chứ?
Trong phòng khách bày bộ bàn ghế gỗ lim giả cổ, vừa mới ngồi xuống Phương Mậu Đường liền mở miệng hỏi thăm.
Điều này làm trong lòng Liễu Dũng rất vui sướng, cảm động, chú Mậu lớn lên trong nhà mình, vừa thấy mặt liền hỏi chuyện mồ mả của ông nội và cha mẹ mình, việc này cũng nói rõ chú Mậu vẫn coi trọng chút tình cảm này.
Liễu Dũng lúc này ở trước mặt Phương Mậu Đường lại giống như là đứa học sinh, gật đầu nói:
- Đều tốt, lúc thanh minh năm trước cháu cũng về quê thăm một chút, chính quyền địa phương cũng đều thường xuyên chăm sóc, lần này sau khi về hưu cháu cũng chuẩn bị trở về ở quê hoàn thành trách nhiệm của một đứa con.
Những lời này làm Phương Mậu Đường cũng có chút xúc động, lập tức nói:
- Nhiều năm như vậy, thật đúng là muốn đi Hồng Giang nhìn lại non nước nơi đó, cơ hội như vậy đã càng ngày càng ít.
Nghe được Phương Mậu Đường nói như vậy, Liễu Dũng cũng cười nói:
- Chú Mậu, chú càng già càng dẻo dai, nhất định còn có cơ hội, chỉ tiếc là dự án trại an dưỡng Lộc Sơn ở trong tỉnh không được thông qua, bằng không là có thể mời chú Mậu đi ở đó lâu dài rồi.
Nói tới đây, Liễu Dũng cũng là nhìn Phương Mậu Đường nói:
- Chú Mậu, lần này là cháu đến tìm chú kể khổ đây, lần này vấn đề nhiệm kỳ mới của tỉnh Hồng Giang cá nhân cháu vẫn hết sức ủng hộ quyết định cấp trên, nhưng Nhiếp Chấn Bang thật sự làm hơi quá đáng, lần này anh ta không ngờ là không thảo luận với cháu chút nào liền trực tiếp đề cử chọn người, chú nói anh ta như thế có phải là không coi cháu ra gì không?
Nghe Liễu Dũng nói thẳng như thế Phương Mậu Đường không nói gì, nhìn Liễu Dũng có chút thở dài, thằng cháu trai này về năng lực thật sự là thiếu sót rất nhiều. Từ những lời này mà nhìn thấy căn bản là không có có tố chất và tấm lòng như một Chủ tịch tỉnh cần có, đây cũng là nguyên nhân vì sao có sự nâng đỡ của mình mà cũng chỉ đến được cấp tỉnh bộ.
Im lặng một chút, Phương Mậu Đường chậm rãi nói:
- Tiểu Dũng, có một số việc, có một số thời điểm vẫn là phải lui một bước mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận