Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 650: Tất cả đều vui.

May mà, mọi người đều rất bình tĩnh, cũng không hề xuất hiện tình huống khác thường nào. Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang hết sức hài lòng. Trên thực tế, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Vị trí Bí thư thành phố Vọng Hải này là cán bộ trung ương trực quản. Hơn nữa so với vị trí Chủ tịch thành phố còn quan trọng hơn một chút. Nói một cách khác, vị trí này mặc dù khiến cho khiến cho các ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến đương nhiệm tính từ Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy xuống dưới, bất kỳ ủy viên thường vụ nào tới đám nhiệm chức vụ này đều được xem như thăng chức. Phải biết rằng, dưới thời của Thạch Nghị Vũ, Bí thư Thành ủy Vọng Hải lại treo biển phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến đấy.
Lê Chiêu Dương thăng chức lên Chủ tịch thành phố, có sự đề cử của Bí thư tiền nhiệm và Chủ tịch thành phố, phía Trung ương hơn phân nửa sẽ nể tình. Nhưng vị trí Bí thư Tỉnh ủy kia cũng rất khó nói.
Vị trí này cũng không phải chỉ thăng chức đơn giản như Giám đốc sở lên Phó bộ trưởng. Trong tay anh có một người, cũng chính là Uông Kiến Hoa là thích hợp nhất rồi.
Đầu tiên, trước khi Uông Kiến Hoa được điều nhiệm phụ trách làm Phó Chủ tịch thành phố Vọng Hải, là Chủ tịch thành phố Bồ Châu. Về lý lịch kinh nghiệm, như vậy cũng coi như đủ rồi. Ngoài ra, về tuổi, Uông Kiến Hoa cũng đạt được tiêu chuẩn.
Đây là thứ nhất, thứ hai, Lê Chiêu Dương là Phó Bí thư Thành ủy, nếu hắn có thể tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố. Như vậy Phó Chủ tịch thành phố đương nhiên cũng có thể tiếp quản chức vụ Bí thư Thành ủy, đây cũng là lý do khiến Nhiếp Chấn Bang suy xét tới Uông Kiến Hoa.
Những người khác như Lưu Á Phu, Chu Tử Huy, cùng với Đặng Nhất Huy hay Dịch Sướng về lý lịch kinh nghiệm còn kém hơn một chút. Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người đều không nói gì.
Lúc này, tinh thận của Uông Kiến Hoa vô cùng kích động. Ngày hôm qua, anh ta còn cảm thấy có chút mất mát, vì bản thân không thể thực sự giành được chức vụ Chủ tịch thành phố mà cảm thấy vô cùng ảo não. Thật không ngờ, sau một thời gian chưa tới một ngày, bản thân anh ta đột nhiên lại có được một niềm vui bất ngờ lớn như vậy. Vị trí Bí thư Thành ủy.
Chức vụ này so với Chủ tịch thành phố còn tốt hơn nhiều. Chẳng khác nào một bước lên mây, nói một cách khác, đã giúp anh tiết kiệm được thời gian bốn năm.
Trầm ngâm một hồi, Uông Kiến Hoa cũng khiêm tốn nói:
- Chủ tịch, cảm ơn sự tín nhiệm và ủng hộ của Chủ tịch đối với tôi. Chuyện này, về phía Trung ương….. ?
Lời nói còn chưa hết, Nhiếp Chấn Bang đã hiểu được ý tứ của Uông Kiến Hoa. Bên cạnh, các cán bộ khác cũng ghé mắt qua để ý, trong lòng cũng đồng tình với nghi ngờ của Uông Kiến Hoa. Nhiếp Chấn Bang chẳng những không hề có bất cứ sự bất mãn nào, ngược lại còn có chút cao hứng. Biểu hiện này của Uông Kiến Hoa rất chín chắn, cũng chính là phải như vậy mới khiến cho Nhiếp Chấn Bang yên tâm. Thành phố Vọng Hải có được thành tựu hiện giờ không hề dễ dàng, sợ nhất chính là thường xuyên biến đổi, chính sách không có tính dài hạn. Chủ yếu phải xem hệ cán bộ này của anh có đắc lực hay không. Hiện giờ xem ra, sau khi anh đi rồi, có sự lãnh đạo của Uông Kiến Hoa, những chuyện có hại đương nhiên không cần lo lắng.
Chuyện này, dù là Uông Kiến Hoa không hỏi, anh cũng phải nói ra. Làm như vậy, có hai cái lợi chính, cùng lúc có thể thể hiện được bối cảnh hùng mạnh của anh hiện nay, khiến cho các cán bộ cấp dưới một sự tin tưởng vững chắc. Mặt khác thể hiện được phương pháp cứng rắn, mạnh mẽ của anh, coi như là tạo cho mọi người cảm giác. Đừng tưởng rằng sau khi anh đi rồi là có thể muốn làm gì thì làm.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Lão Uông, những lời khách sáo thì không cần nói nữa. Chuyện này có tám phần khả thi. Lần này, Bộ trưởng Kiến Đong đã tiết lộ cho tôi biết một chút, lần này Tổng Bí thư và đồng chí Dân Phú đã để ý tới lựa chọn của tôi. Tin rằng trong việc lựa chọn Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, Trung ương cũng sẽ xem xét và để tâm tới thái độ của tôi.
Một câu nói này, Nhiếp Chấn Bang nói một cách vô cùng tự tin và bá đạo. Tới tai các cán bộ liên can cũng hết sức khơi dậy sĩ khí. Nhiếp Chấn Bang thoát khỏi vẻ lo lắng và u sầu, trở nên rất sung sức. Lúc này đây, trong lòng mọi người lại có một suy nghi, Chủ tịch Nhiếp dù có phải rời đi rồi nhưng vẫn có thể chăm lo đến thành phố Vọng Hải đấy.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục nói:
- Đồng chí Lê Chiêu Dương bên này nếu nhường lại vị trí Phó Bí thư Thành ủy. Tôi thấy có thể để cho đồng chí Lưu Á Phu tiếp nhận chức vụ này. Ngoài ra, đồng chí Chu Tử Huy có thể điều nhiệm làm Trưởng ban Tổ chức, đồng chí Dịch Sường có thể tiếp quản chức vụ Phó Chủ tịch thành phố thường trực, đồng chí Đặng Nhất Huy có thể tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo. Thiện Minh bên này làm Cục trưởng cục Công an, có thể kiêm nhiệm luôn chức Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố.
Những hành động liên tiếp này cũng đã được Nhiếp Chấn Bang suy tính và đắn đo cẩn thận. Bất cứ lúc nào cũng có thể điều động quan trường, đừng tưởng rằng chỉ có thể điều được một, hai vị trí khuyết thiếu như vậy.
Theo những chức vụ được điều động này, vị trí để trống, trên cơ bản chỉ cần đồng ý. Cán bộ toàn thành phố, đại bộ phận cũng có thể thay đổi, điều động lại một lần, cơ bản đều có thể đạt được lợi ích lớn.
Lúc này, những cán bộ cấp tỉnh, thị khác muốn tìm được một vị trí thích hợp tại một thành phố cấp địa chính còn rất khó nói. Nhưng hiện giờ đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, thật là biện pháp tốt nhất, trước một cái hố trồng củ cải chiếm đóng hết những vị trí mấu chốt rồi. Đến lúc đó, so với nếu có chức vụ thích hợp mới đi điều động thì có vẻ thuận tiện hơn rất nhiều.
Ví như Lưu Á Phù, đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Vọng Hải Trưởng ban Tổ chức cũng phải có thời gian năm sáu năm. Hiện giờ, sau khi đề bạt làm Phó Bí thư Thành ủy, một khi có thời cơ tốt, điều nhiệm ra tỉnh ngoài là có thể trực tiếp thăng hức lên cấp Phó tỉnh. Không cần phải như Lâm Mặc Hàn, đảm nhiệm một Bí thư Thành ủy thành phố cấp địa chính rồi lại tìm kiếm cơ hội để thăng chức.
Sau khi đã nói ra ý định sắp xếp đại bộ phận cán bộ rồi, lại nhìn Uông Kiến Hoa nói:
- Lão Uông, về ứng cử viên cho chức vụ Trưởng ban thư ký Thành ủy, tôi thấy hoàn toàn có thể để lão An tới thử sức.
Những lời này cũng khiến thần sắc của An Quốc Vũ yên tâm không ít. Vừa rồi, phiên sắp xếp chủ Chủ tịch Nhiếp, những cán bộ quan trọng trong Nhiếp hệ đều đã có sự bố trí mới, cấp bậc tuy cao hơn không nhiều. Nhưng vị trí trong Đảng và xếp hạng trong Thành ủy đều được tăng một bậc. Đây là chuyện tốt, vài vị cục trưởng ngược lại cũng không có gì đáng lo lắng, dù sao lý lịch kinh nghiệm của ông vẫn còn nông cạn, muốn tăng thêm một bước cũng không thật sự thực tế. Nhưng bản thân ông cũng đã không giống trước đây, tuổi cũng đã lớn, nếu không tiến lên phía trước, về sau chỉ e cũng không còn bao nhiêu cơ hội. Lúc này cuối cùng cũng đã nghe được sự bố trí của Chủ tịch Nhiếp.
Lúc nói ra câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã có suy tính của riêng mình. Dù sao, Bí thư Thành ủy vẫn nên là Uông Kiến Hoa đảm nhiệm. Về sau, ở thành phố Vọng Hải, Nhiếp hệ đương nhiên muốn để Uông Kiến Hoa làm chủ, nhân cơ hội này, trước hết tạo uy tín cho Uông Kiến Hoa, điều này cũng có lợi ích lớn đối với tương lại sau này.
Uông Kiến Hoa cũng hiểu được ý tứ của Nhiếp Chấn Bang. Trên mặt cũng biểu hiện lên một tia cảm kích và cảm thán. Anh thuộc loại giữa đường mới tham gia vào hệ phái của Chủ tịch Nhiếp, nhưng thật không ngờ lúc này đây anh lại được lợi lớn nhất. Tính cách và phong cách làm việc của Chủ tịch Nhiếp, Uông Kiến Hoa cũng đã tìm hiều được rất rõ ràng, chỉ cần người là chân thành, thật ý làm việc, một vài vấn đề về tác phong làm việc và chi tiết Chủ tịch Nhiếp cũng sẽ không quá mức hà khắc. Mà hiện giờ, Chủ tịch Nhiếp còn vì anh mà trải đường như vậy, điều này là vô cùng hiếm có.
Trầm ngâm một chút, Uông Kiến Hoa cũng cười nói:
- Chủ tịch, Lão An cà tôi cũng hợp tác rất vui vẻ. Tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Thư ký Thành ủy, tôi xin giơ cả hai tay tán thành.
Nói xong, Uông Kiến Hoa cũng chủ động vươn tay, nói:
- Lão An, về sau, công việc của đại quản gia Thành ủy, tất cả đều phải nhờ cậy anh rồi.
Biểu hiện này của Uông Kiến Hoa, khiến Nhiếp Chấn Bang và những người khác đều khẽ há miệng giật mình. Người này quả nhiên không chọn nhầm, là nhân vật quan trọng của Nhiếp hệ trong tương lai của thành phố Vọng Hải, chính là cần phải có khí chất và phương pháp như vậy.
An Quốc Vũ lúc này cũng vươn tay cười nói:
- Lão Uông, khách khí quá rồi.
Sau khi săp xếp cho các cán bộ lãnh đạo, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng chuyển hướng về phía Lý Cư Bằng và bảo vệ Quách Tam đang đứng tựa vào sô pha gần đó.
Hai người này là tùy tùng thân cận của Nhiếp Chấn Bang. Trong mấy năm nay, trong quan hệ lẫn nhau vẫn tốt vô cùng. Về sự sắp xếp hai người này, đây cũng là một vấn đề khiến Nhiếp Chấn Bang đau đầu nhất.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại lên tiếng:
- Về công việc của Lão Quách, tôi thấy có thể xem xét sắp xếp về bên Thiện Minh. Lão Quách trước kia cũng là bộ đội binh chủng lái ô tô trở về làm việc. Vào cục Công an coi như là nghiệp vụ phù hợp. Về việc này, Lão Lưu cậu và Thiện Minh phối hợp sắp xếp một chút.
Thân làm bảo vệ cho cuộc sống của anh, việc sắp xếp công việc cho bảo vệ Quách Tâm, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cũng đã hải suy tính kỹ càng. Lại tiếp tục đảm nhiệm lái xe, nhất định không thực tế, hiện giờ các lãnh đạo trong hệ, lãnh đạo và thư ký đều được sắp xếp như một hố một cây củ cải, đương nhiên sẽ không thể nào chen chúc thêm người thừa khác, săp xếp như thế này là hợp lý nhất rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại nhìn Lý Cư Bằng bên cạnh. Đối với công tác thư ký của Lý Cư Bằng, Nhiếp Chấn Bang đến lúc này cũng có chút cảm kích. Từ một cháu trai của Tề Tư Nguyên, từ ban đầu thử lẫn nhau, tới sau khi đồng ý. Biểu hiện của Lý Cư Bằng không còn nghi ngờ gì, vô cùng xuất sắc. Người thanh nhiên này, có được một loại khí chất trầm ổn hiếm có, điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất coi trọng.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nhìn Lý Cư Bằng đứng bên, nói:
- Cư Bằng, bản thân cậu có ý kiến gì không?
Đây chính là điểm khác biệt. Cả tối nay, cho tới lúc này, tất cả sự sắp xếp và điều chỉnh cán bộ trên cơ bản đều do sự bố trí của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng tới Lý Cư Bằng, Nhiếp Chấn Bang lại hỏi ý tứ và thái độ của anh, điểm này đủ để chứng minh sự coi trọng của Nhiếp Chấn Bang đối với Lý Cư Bằng.
Lúc này, Lý Cư Bằng có chút do dự. Sau đó, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tich, tôi cũng muốn cùng anh đi thủ đô.
Câu nói này khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút khó xử. Lúc này đây anh không phải tới tỉnh thị khác để nhậm chức, mà là trở về thủ đô. Mang theo thư ký riêng, chuyện thế này cũng đáng giá thương quyền đây. Sau khi suy nghĩ một hồi, Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc nhìn Lý Cư Bằng, nói:
- Cư Bằng, cậu đã nghĩ kỹ chưa?
Vừa nghe được câu này, Lý Cư Bằng hết sức vui mừng, gật đầu nói:
- Chủ tịch, tôi nghĩ kỹ rồi. Trừ phi ngài không muốn tôi đi, nếu không tôi nhất định sẽ không rời khỏi.
Lời của Lý Cư Bằng khiến tất cả mọi người đều bật cười. Đồng thời, những cán bộ khác đều có chút hâm mộ.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng bật cười ha hả:
- Ha ha, tôi có gì mà không đồng ý chứ. Cậu đã quyết tâm như vậy thì mọi chuyện cứ quyết như vậy đi. Hôm nay giải tán đi, Lão Quách, cậu đi chuẩn bị xe chút đi. Tối nay chúng ta đi suốt đêm qua bên Mân Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận