Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 824: Thị sát khu ổ chuột.

Quận Hồng Kỳ thành phố Thường Hồng là khu phố cổ cổ xưa nhất của thành phố Thường Hồng, lịch sử của Hồng Kỳ còn có thể bắt đầu từ trước thời lập quốc. Bây giờ, theo sự biến đổi của thời đại, nhiều năm đã trôi qua, quận Hồng Kỳ thời kỳ mới lập quốc đây là Thành phủ của thành phố Thường Hồng, nơi phồn hoa nhất trong thành phố. Còn bây giờ, lại là khu ổ chuột nổi tiếng của thành phố Thường Hồng.
Hiện giờ đã là 29 mùa tết.
Đang cận kề thời khắc cuối năm, nhà nhà đều tràn ngập không khí năm mới. Ở bên khu Hồng Kỳ, hai làn xe chật hẹp, cả đoạn đường mới rộng gần 5 mét, nói là hai làn xe nhưng thực chất có vẻ hơi khoa trương quá rồi.
Hai bên đường, nhất loạt đều là nhà hai tầng thấp bé, gạch tường đều bị lộ ra ngoài, từng viên gạch ngói cũng hiện rõ đây là một nơi nghéo túng, trên nhà dùng nước sơn màu trắng vẽ ra từng vòng tròn một, trông khá nổi bật, từng chữ lại càng hiện rõ lên vẻ lạnh lẽo nơi đây.
Ở trong này, cũng không có không khí tết nhiều năm rồi. Còn chưa đến 8h sáng, có không ít cán bộ khu dân cư, lãnh đạo xã hội, cộng đồng, chạy tới đây, ngay sau đó, quận Hồng Kỳ được phân cục, cùng với công nhân viên Cục Quản lý đô thị Thành phố đến thăm.
9h sáng, dưới sự hướng dẫn của một xe cảnh sát, một đoàn xe chầm chậm tiến đến. Cửa xe mở ra, bước xuống đầu tiên là Bí thư Thành ủy Thành phố Thường Hồng Hứa Ái Quốc cùng với Chủ tịch thành phố Hoàng Chấn Cầu, điều này làm cho tất cả bà con nhân dân xung quanh đều tò mò liếc nhìn. Đúng là lãnh đạo lớn của thành phố, đã không ít lần nhìn thấy trên TV rồi.
Ngay sau đó, Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Lý Vân Hạc, tiếp theo Phó chủ tịch tỉnh Mã Nguyệt Đàn cũng xuống xe. Cuối cùng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Nhiếp Chấn Bang xuống xe.
Vừa xuống xe, công nhân viên văn phòng quản lý khu phố cộng đồng kéo theo sau, vỗ tay rầm rầm, rất nhiều người hô to:
- Xin chào Chủ tịch tỉnh!
- Hoan nghênh Chủ tịch tỉnh.
Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ cười nhạt một tiếng. Nhìn Hứa Ái Quốc bên cạnh nở nụ cười nói:
- Bí thư Hứa. Nhân dân thành phố Thường Hồng, bộ mặt tinh thần cũng khá tốt đấy chứ.
Lúc này Hứa Ái Quốc cười tươi như hoa. Trên mặt nếp nhăn đã có nơi khóe mắt, cười nói:
- Chủ tịch tỉnh, đây không phải là do lãnh đạo anh minh sáng suốt của Ủy ban nhân dân tỉnh sao, lãnh đạo có con mắt nhìn xa trông rộng, làm cho nền kinh tế năm nay thay đổi một cách tích cực, nhờ vào sự giúp đỡ của ngọn gió này mà thành phố Thường Hồng chúng tôi cũng phát triển nhanh chóng. Tất cả đều là nhờ vào Chủ tịch tỉnh.
Lời nói này của Hứa Ái Quốc có thể nói là nịnh bợ một cách khôn khéo. Nghe Hứa Ái Quốc nói Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng. Cũng rõ ràng rồi, Hứa Ái Quốc không phải là người dễ dàng bộc lộ ra.
Trầm ngân một lúc, Nhiếp Chấn Bang từ từ lên tiếng:
- Bí thư Hứa, nói như vậy, tôi có thể không nhận. Là một Đảng viên, làm sao có thể vì những thứ chủ nghĩa duy tâm chứ? Kinh tế tỉnh Ba Thục phát triển mạnh mẽ, tất nhiên sẽ xây dựng nền kinh tế của thành phố Thường Hồng lớn mạnh. Điều này và tỉnh có liên hệ mật thiết cũng là có nguyên nhân nhất định của nó. Nhưng cuối cùng, vẫn là phải dựa vào các anh em bên dưới tận tâm tận lực mới được như vậy.
Đoàn người dưới sự dẫn dắt đầy tính trách nhiệm của lãnh đạo thành phố Thường Hồng cùng quận Hồng Kỳ, đi vào bên cạnh của con hẻm nhỏ, thì đây là khu ổ chuột rất điển hình
Con đường nhỏ rộng hơn một mét, hai bên đều là lều do dân lén dựng lên, có mái che a-mi- ăng, có dùng cả sắt lá và nhựa.
Trên mặt đường, không khỏi không nhìn thấy những bãi nước đọng có chút mùi hôi thối bốc lên.
Ở bên cạnh, một người đàn ông trên dưới 40 tuổi, đây là Bí thư Quận ủy quận Hồng Kỳ. Bốn mươi tuổi đảm nhiệm chức cán bộ cấp Cục trưởng, cũng là trẻ trung khỏe mạnh rồi. Đứng bên cạnh Nhiếp Chấn Bang giới thiệu:
- Thủ trưởng, bên này là khu ổ chuột của quận Hồng Kỳ chúng ta. Dân sống trong này, thành phần phức tạp, có cả nông dân từ nơi khác đến, cũng có công nhân viên chức ở các xí nghiệp bị thất nghiệp. Theo sự sắp xếp bố trí của Ủy ban nhân dân Thành phố, sau khi vào xuân, khung cảnh này đều dỡ xuống hết. Giai đoạn trước, thu hồi và bồi thường đều đàm phán xong xuôi hết rồi. Suy nghĩ đến vấn đề đón tết của nhân dân cho nên mới không vội vã giải phóng mặt bằng.
Dứt lời, Phó chủ tịch tỉnh Mã Nguyệt Đàn, phụ trách khoa học giáo dục đứng bên cạnh cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, có thể suy nghĩ kỹ lưỡng đến tình hình thực tế của nhân dân, ứng biến linh hoạt, suy nghĩ này rất tốt.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, nhìn thấy bẩn thỉu lộn xộn có là cái gì. Nơi này, nếu thật là muốn quét dọn sạch sẽ, Nhiếp Chấn Bang ngược lại sẽ không tin. Khu ổ chuột sao? Bất luận là trong nước hay ngoài nước, khu ổ chuột cùng nghĩa với khu dân nghèo. Địa phương này dễ dàng nảy sinh nhất chính la vấn đề trật tự xã hội, chứ bẩn thỉu lộn xộn thế này đã là cái gì?
- Tôn trọng dân sinh, lắng nghe lòng dân, chính thái độ của người quản lý đã khẳng định, gần tới thời khắc cuối năm rồi, vấn đề phòng cháy, trật tự trị an của khu ổ chuột bên này cũng cần được coi trọng. Cần triển khai rộng việc chỉnh đốn tình hình trị an, càng như vậy càng không được có chút sơ suất nào. Toàn quận, thậm chí toàn thành phố phải đặt biệt coi trọng, mang lại cho dân chúng một cái tết an lành.
Nhiếp Chấn Bang nói một cách bình thản.
Bên cạnh, Hoàng Chấn Cầu ngay sau đó liền gật đầu nói:
- Tinh thần chỉ đạo của Chủ tịch tỉnh, chúng ta nhất định quán triệt thực hiện nghiêm túc. Trước đây, Ban tinh thần văn minh thành phố, Chi đội Cục Trị an, cùng các phân cục toàn thành phố, triển khai hoạt động chỉnh đốn trị an thành phố mỗi lần thời gian là một tháng. Thời gian tết âm lịch, cảnh sát toàn thành phố đều phải tăng ca, nhất định đảm bảo nhân dân toàn thành phố có thể đón một cái tết an lành và ấm ấp.
- Mặt khác, khu ổ chuột bên này, đường thoát nạn khi có hỏa hoạn đã bị chặn. Mọi người xem.
Lúc nói những lời này là lúc ngón tay của Nhiếp Chấn Bang chỉ về khung cảnh phía trước, nhà cửa thấp bé, nhà người này nối tiếp nhà người kia, liên tiếp nối liền một mảnh. Rồi lại tiếp tục nói:
- Nhà bên này đều là nhà trệt, đều là nhà có kết cấu gạch kiểu cũ, một khi xảy ra cháy hậu quả sẽ khó lường.
Nói tới đây Nhiếp Chấn Bang quay đầu nhìn mọi người xung quanh, nói những câu tận đáy lòng:
- Tôi vừa ngó qua một chút, nơi này đường hẹp, xe cứu hỏa sẽ không thể tiến vào, đây là hiểm họa hỏa hoạn ngầm rất nghiêm trọng. Trong thời gian tết âm lịch, đốt pháo hoa lại là nguyên nhân hỏa hoạn hàng đầu, vấn đề này nhất định phải coi trọng, nhất định phải luôn ở trong tư thế sẵn sàng, đội cứu hỏa cũng phải chuẩn bị thật tốt. Các đồng chí cộng đồng, tổ dân phố đều phải chú ý vấn đề này.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang rất bình thản mà giản dị, tất thảy đều theo thực tế mà nói, trong bài diễn thuyết đã suy nghĩ kỹ lưỡng đến dân chúng, dân sinh. Nhưng mà đối với lãnh đạo Đảng ở địa phương lại không hề có trách móc quá nhiều.
Tiếp theo, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phụ trách công tác xã hội địa phương, Nhiếp Chấn Bang cùng đoàn đi tới thăm một gia đình bình thường ở trước mặt. Bí thư Quận ủy quận Hồng Kỳ cũng đã đứng dậy, giới thiệu:
- Chủ tịch, phía trước chính là nhà của Lâm Tam Cường gia đình khó khăn nhất của quận chúng tôi.
Đồng chí Lâm Tam Cường, trước đây cũng là vì tai nạn lao động ở tầm cao nay bị liệt nửa người rồi. Cha mẹ đều mất cả. Vợ cũng vì gánh nặng mà ra đi rồi. Bây giờ anh ta và hai đứa con gái sống nương tựa vào nhau, sống qua ngày.
Sau khi giới thiệu xong một lượt, lại nói tiếp:
- Trong quận cũng như trong thành phố, sau khi có những hiểu cặn kẽ tình hình của gia đình nhà Lâm Tam Cường, thì chúng tôi sẽ gửi họ tiền trợ cấp cho dân nghèo. Với hai cháu đang độ tuổi đến trường sẽ có sự chú ý đặc biệt.
Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang có thể hiểu được. Kiểm tra thăm hỏi cuối năm tất nhiên chỉ là mang tính thay mặt. Hoặc là muốn thể hiện việc chính phủ đang làm tốt công tác xây dựng kinh tế địa phương. Ví dụ như thôn Vạn Nguyên, thôn Tiểu Khang và các nơi khác. Hoặc là thể hiện sự quan tâm chăm sóc của bộ máy địa phương, ví dụ như khung cảnh hiện tại.
Những điều này Nhiếp Chấn Bang cũng không tức giận mà nói những người này đang làm cho có lệ với mình. Bây giờ, qua mười mấy năm rèn luyện, Nhiếp Chấn Bang sớm đã bước qua cái tuổi đó rồi.
Bất kể là thời đại nào, xã hội gì, có một mặt là ánh mặt trời cũng cần có một mặt là bóng tối. Đây là điều không thể tránh khỏi.
Hoàn toàn tiêu diệt được bóng tối âm u là điều không thực tế. Nếu bản thân có khả năng làm được điều đó, chính là làm cho đại đa số con người đều hàng ngày trải qua một cuộc sống hạnh phúc. Cái này có thể tính là thành công rồi. Muốn thế giới hoàn toàn thống nhất thì chỉ có thể là nằm mơ mà không phải thực tế.
Sau khi nhân viên khu dân cư cộng đồng đi gõ cửa, một đứa trẻ tầm 13,14 tuổi ra mở cửa phòng. Bên trong căn phòng lạnh ngắt, đứa trẻ vẫn mặc một bộ đồng phục trường có hai màu xanh trắng xen kẽ, mà không có áo bông dày. Khuôn mặt căng lên vì lạnh trở nên đỏ đỏ. Đứa trẻ có vẻ rụt rè nhìn mọi người.
Nhiếp Chấn Bang đã đi lên trên mỉm cười nói:
- Cô bé, các chú là người của chính phủ, các chú tới đây là để thăm hỏi gia đình cháu.
Lúc này, khi tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt. Các lãnh đạo Quận Hồng Kỳ và đoàn lãnh đạo thành phố Thường Hồng đều có vẻ khá lo lắng và tương đối nghiêm túc. Hiện giờ, tất cả mọi người đều sợ đứa trẻ sẽ nói ra gì đó, rồi lại làm trò cười cho Chủ tịch Nhiếp thì không hay.
Thật may là công tác của khu dân cư lúc trước đều không tồi, đứa bé trả lời một cách khéo léo. Rồi mời Nhiếp Chấn Bang và cả đoàn vào trong nhà.
Nhà của Lâm Tam Cườngg vỏn vẹn chỉ có một căn phòng đơn, trong phòng kê hai chiếc giường. Đồ đạc hỗn độn không thể chịu được. Sau khi Nhiếp Chấn Bang hỏi thăm và mang tặng một số thực phẩm như gạo, dầu và thịt, rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Tam Cường cười nói:
- Đồng chí Tam Cường, Tôi thay mặt cho Ủy ban nhân dân Tỉnh đến hỏi thăm anh.
Lâm Tam Cường chỉ có thể nằm trên giường. Nhưng mà toàn bộ cơ thể có vẻ khá xúc động, giơ đôi tay gày gò nắm chặt lấy bàn tay của Nhiếp Chấn Bang một cách xúc động, thì thầm:
- Cảm ơn Đảng, cảm ơn Chính phủ.
Làm cho mọi người không khỏi bất ngờ chính là Nhiếp Chấn Bang lúc này đột nhiên lấy từ trong người ra một xấp tiền, cụ thể là bao nhiêu Nhiếp Chấn Bang cũng không có đếm. Trên người Nhiếp Chấn Bang từ trước đến giờ rất ít khi mang theo tiền. Lần này cũng là An Na cố tình đưa cho Nhiếp Chấn Bang
Đem số tiền đặt lên đầu giường của Lâm Tam Cường, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Đồng chí Tam Cường, anh hãy nghỉ ngơi cho tốt. Anh cứ yên tâm, Đảng và Chính phủ sẽ quan tâm tới gia đình anh. Anh nhất định phải nhận lấy số tiền này. Số tiền này là một chút tâm ý của tôi và gia đình tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận