Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1227: Tân quý Nhiếp Chấn Bang.

Giờ phút này, có thể cảm nhận được rõ ràng các kiểu thay đổi của Vương Túc Châu. Nhìn từ lí lịch của Vương Túc Châu, kỳ thật, ông ta rất ngượng ngùng. Với tư cách Trưởng ban Tổ chức trung ương nhiệm kỳ cũ, tuyển cử năm nay không thể tiến thêm một bước, bước vào một tầng thứ khác. Đây không nghi ngờ gì nữa chính là một loại thất bại. Nhưng, Vương Túc Châu có thể thản nhiên đối mặt, chỉ riêng một sự nhẫn nại này cũng đủ khiến người ta khâm phục.
Hiện nay, sau khi Nhiếp Chấn Bang bước vào một ngưỡng cửa này, ai cũng biết thủ trưởng số ba trong tương lai, chắc chắn là thứ trong lòng bàn tay của Nhiếp Chấn Bang. Sau khi đến được tầng thứ này, chuyện xấu sẽ ít đi. Vào thời điểm sáu tháng cuối năm, sau khi tái bổ sung vào trung tâm cửu đỉnh, càng không còn có chuyện xấu nữa.
Cho nên, thái độ của Vương Túc Châu cũng nảy sinh thay đổi theo. Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Vương Túc Châu mỉm cười, nói:
o Chấn Bang à! Nói như vậy chính là cậu đánh vào mặt tôi rồi. Hiện giờ anh đã là lãnh đạo quốc gia rồi.
Nhiếp Chấn Bang bật cười ha hả, đã đến lúc này, vẫn còn biểu hiện ra một vẻ thản nhiên như thường, đó không phải là khiêm tốn mà là giả tạo.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cười nói:
o Trưởng ban Túc Châu! Anh chính là tiền bối, bất luận là lúc nào truyền thống kính già yêu trẻ vẫn cần phải có. Tôi nói như vậy cũng không sao mà. Bất luận bản thân nắm giữ chức vụ gì, phục tùng quyết định và sắp xếp của tổ chức, đây là tố chất cần thiết của mỗi Đảng viên.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục nói:
o Trưởng ban Túc Châu! Mời đi lối này.
Đón Vương Túc Châu vào phòng mình, kiểu phòng thương gia một phòng ngủ một phòng khách, gian ngoài là một sảnh tiếp khách ước chừng hai mươi mét vuông.
Hai người lần lượt ngồi xuống, Hạ Cương liền rót trà nóng cho Vương Túc Châu và Nhiếp Chấn Bang. Trầm ngâm một lát, Vương Túc Châu mới chậm rãi nói:
o Đồng chí Chấn Bang! Lần này đến đây, tôi nhận sự ủy thác của các thủ trưởng trung ương đặc biệt đến đây tìm anh. Lần này, sau khi đồng chí Chấn Bang điều chuyển công tác đến nội các Chính phủ, vị trí của tỉnh Lũng Tây liền trống ra. Ý của các thủ trưởng là, về mặt ứng cử viên tiếp nhận chức vụ ở tỉnh Lũng Tây, cậu là người đứng đầu tiền nhiệm của tỉnh Lũng Tây, cậu có quyền phát ngôn nhất. Tôi lần này qua đây chủ yếu là ngỏ lời chúc mừng cậu, ngoài ra cũng muốn trưng cầu ý kiến của cậu.
Nói đến đây Vương Túc Châu lại tràn đầy cảm xúc, nói:
o Cùng với sự tiến bộ của xã hội, sự phát triển của thời đại, về phương diện đề cử và bổ nhiệm cán bộ lãnh đạo Đảng chính, chế độ hiện nay đã ngày càng hoàn thiện, ngày càng chính quy. Trước đây, việc đầu tiên cần suy nghĩ là tính chính trị và tính kỷ luật. Hiện nay những việc này tuy vẫn rất quan trọng, nhưng đã đặt ở hàng thứ yếu. Tính liên tục của chấp hành chính sách, tính ăn khớp của phát triển kinh tế, năng lực và tố chất của cán bộ, càng ngày càng quan trọng.
Ý của Vương Túc Châu, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên có thể hiểu được. Nói trắng ra, đây chính là sự nâng cao địa vị, đem đến sự biến đổi hiện thực nhất. Trước đây, lúc người đứng đầu điều chuyển công tác, lúc tổ chức bàn bạc, về cơ bản đều có thể trưng cầu ý kiến của người tiền nhiệm. Đây là lệ thường. Dù sao, đảm nhiệm qua chức vụ người đứng đầu, đối với tình hình của địa phương đã tương đối quen thuộc, đối với cán bộ địa phương hiểu biết tương đối sâu sắc, có thể đưa ra đề xuất lựa chọn tham khảo nhất định cho tổ chức cấp trên.
Nhưng, trưng cầu chỉ là trưng cầu, đôi khi cấp trên có thể sẽ suy xét đến ý kiến này, sẽ vì để cử của người tiền nhiệm có quyền cân nhắc và sắp xếp. Nhưng, quyền quyết định vẫn là ở cấp trên.
Nhưng hiện giờ, tình hình của Nhiếp Chấn Bang lại khác. Vương Túc Châu nói là trưng cầu, đừng thấy chỉ sai biệt nhau một từ, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn không giống nhau. Giờ phút này, lời của Nhiếp Chấn Bang rấ có thể sẽ trực tiếp quyết định ứng cử viên Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Lũng Tây.
Vừa rồi, ý nghĩa lời nói của Vương Túc Châu đã rõ. Chính sách của tỉnh Lũng Tây vừa mới bắt đầu, ba dự án lớn đều mới bắt đầu đưa ra, lúc này Nhiếp Chấn Bang chuyển đi, không nghi ngờ gì nữa sẽ có thểm ảnh hưởng sâu xa đối với tỉnh Lũng Tây. Người kế nhiệm sẽ làm thế nào, điều này rất quan trọng. Ý đồ của trung ương đã thể hiện ra. Để giữ tính liên tục trong chính sách của tỉnh Lũng Tây, người đứng đầu tỉnh Lũng Tây sẽ do Nhiếp Chấn Bang anh đề cử. Như vậy sẽ bảo đảm ở mức độ lớn nhất, chính sách của tỉnh Lũng Tây có thể tiếp tục chấp hành tốt.
Đương nhiên làm như vậy cũng chính là cho Nhiếp Chấn Bang cơ hội sắp xếp tâm phúc. Đã đến tầng thứ này, phía dưới của Nhiếp Chấn Bang nhất đinh phải có cấp dưới tâm phúc. Phía dưới không có ai cũng giống như lục bình không có rễ, đánh rắm cũng không có mùi. Trung ương làm như vậy, không nghi ngờ gì nữa, chính là cho Nhiếp Chấn Bang một cơ hội.
Nói đến vấn đề này Nhiếp Chấn Bang trong lòng cũng trở nên trầm tư. Từ tỉnh Lũng Tây mà nói, không nghi ngờ gì nữa, Lưu Chấn Đào là thích hợp nhất.
Đầu tiên, từ bản tính của con người Lưu Chấn Đào mà nói, người này xử sự lão luyện, trong thời gian hợp tác với mình, biểu hiện của Lưu Chấn Đào đều hết sức cung kính. Điểm này đủ để chứng tỏ con người Lưu Chấn Đào này biết cách ứng xử. Tình hình hiện tại, mình lên cao hơn chứ không phải là về hưu. Cứ như vậy, cho dù Lưu Chấn Đao đảm nhiệm chức vụ người đứng đầu cũng không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Dù sao mình cũng đang ở trên nhìn xuống.
Một điểm nữa, tâm tính của bản thân Lưu Chấn Đào cũng rất tốt. Sự việc của mỏ than Lăng Tiêu, Lưu Chấn Đào toàn lực ứng phó. Đây chính là không sợ cường quyền. Sau này, về mặt mở rộng toàn tỉnh đề án trị cát số năm, tài chính tỉnh khó khăn như thế, Lưu Chấn Đào vẫn có thể cắn chặt răng tỏ vẻ ủng hộ, đương nhiên có nhân tố của mình, nhưng, không khó để nhìn ra con người Lưu Chấn Đào này là có tấm lòng lo cho dân. Thứ ba, ba dự án lớn của mình, từ lúc bắt đầu chuẩn bị kế hoạch Lưu Chấn Đào đều tham dự trong đó. Đối với ba dự án lớn, thậm chí là cải tạo khu ổ chuột của thành phố Cổ Đô. Nói đến mức độ thông thuộc đối với cán bộ lãnh đạo các thành phố cấp địa trong tỉnh, Lưu Chấn Đào đều rất thích hợp.
Về phần Vương Bản Xương, vốn dĩ không thể ở trong kế hoạch suy tính của Nhiếp Chấn Bang. Tuy khoảng thời gian trước đây, Vương Bản Xương tỏ thái độ ủng hộ mình, tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, Vương Bản Xương hoàn toàn không phải là người mình có thể nắm giữ được.
Mặt khác, đám người La Thu Lương, Trương Phóng Văn tuy có thể tin được, nhưng lý lịch của hai người này vẫn còn thiếu sót một vài thứ. Với chức vụ hiện nay của họ, tầng lớp Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy và Bí thư Thành ủy Thành phố Cổ Đô. Đề bạt đảm nhiệm một Phó Bí thư, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh còn được, một bước lên trời, đảm nhiệm nhân vật số một, trừ phi là xuất hiện một tình huống. Về phương diện Bí thư, Chủ tịch tỉnh, Phó Bí thư, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh đều xuất hiện vấn đề.
Dù là như vậy, khả năng cán bộ từ nơi khác chuyển đến cũng có khả năng lớn cho bọn họ đảm nhiệm.
Một ứng cử viên khác tương đối thích hợp là Lâm Mặc Hàn của Liêu Đông, đây là người mình từ thành phố Vọng Hải từng bước một mang ra ngoài. Hiện nay, tuổi tác của Lâm Mặc Hàn cũng đã hơn năm mươi. Hiện nay lại là Chủ tịch tỉnh Liêu Đông, điều chuyển công tác đến Lũng Tây là hoàn toàn thích hợp.
Nhưng làm như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng có lo nghĩ của mình. Lâm Mặc Hàn đương nhiên là thích hợp, nhưng, từ Liêu Đông đến Lũng Tây chẳng những khiến Lưu Chấn Đào sinh lòng bất mãn, gia tộc Lưu Chấn Đào cũng sẽ có lời oán hận, có lời oán hận sẽ có lực cản. Việc này cũng giống như việc ném đi hạt vừng mất đi dưa hấu.
Bên này, Vương Túc Châu mỉm cười nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
o Đồng chí Chấn Bang có gì khó xử sao?
Nghe Vương Túc Châu nói, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
o Trưởng ban Túc Châu! Không giấu gì anh, việc này thật đúng là hơi khó lựa chọn. Quan trọng nhất, cán bộ của chúng ta hiện nay ngày càng ưu tú, nhìn không ra chênh lệch, ai lên cũng đều được. Đây chính là điểm khó khăn.
Trầm ngâm giây lát, Nhiếp Chấn Bang nghiêm mặt nói:
o Trưởng ban Túc Châu, ý kiến của tôi vẫn là có khuynh hướng để đồng chí Lưu Chấn Đào tiếp nhận chức vụ của tôi.
Kế tiếp, đương nhiên là Nhiếp Chấn Bang đánh giá Lưu Chấn Đào một phen. Trong nhân gian có câu tục ngữ, hạnh phúc đều là giống nhau, bất hạnh lại không cái nào giống cái nào.
Cùng đạo lý này, trong thể chế, lý do thích hợp đều na ná nhau, trẻ trung khỏe mạnh, có bằng cấp, có năng lực, làm việc xông xáo, phục tùng sắp xếp của tổ chức vv... Đưa ra khuyết điểm, đó không cần phải nói nữa, người không ai hoàn mỹ, không ai là thánh nhân, ai cũng đều có thể tìm thấy khuyết điểm.
Sau khi nói xong chuyện quan trọng nhất, Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ một lát, lại nói:
o Về ứng cử viên kế nhiệm Chủ tịch tỉnh, ý kiến của tôi là, đề cử đồng chí Vương Bản Xương đảm nhiệm.
Tôi đề nghị đồng chí La Thu Lương tiếp nhận chức vụ Phó Bí thư Tỉnh ủy. Những việc khác, tôi không có quá nhiều ý kiến.
Vương Túc Châu lúc này lắng nghe rất tỉ mỉ, ít ra ở ngoài mặt Vương Túc Châu đang chân thành lắng nghe. Đợi sau khí Nhiếp Chấn Bang nói xong, Vương Túc Châu cũng gật đầu nói:
o Chấn Bang à! Ý kiến của cậu tôi tin rằng tổ chức cấp trên nhất định sẽ suy xét thận trọng. Tôi cũng sẽ truyền đạt ý kiến của cậu đến tổ chức. Về mặt sắp xếp của bản thân, cậu có ý kiến gì không?
Nói đến mình, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
o Đồng chí Vương Kiếm Thư ký cảnh vệ, năng lực nghiệp vụ rất xông xáo, tố dưỡng quân sự của bản thân cũng rất lợi hại, tôi rất hài lòng. Ngoài ra, về phương diện Thư ký riêng, đồng chí Hạ Cương Thư ký hiện nay mặc dù tuổi tác hơi trẻ một chút, mới đầu ba mươi. Nhưng, các phương diện hết sức trầm ổn chu đáo, rất hợp ý. Về mặt này tôi hy vọng có thể mang hai người này theo. Về Thư ký đời sống và bác sĩ bảo vệ sức khỏe, tôi thấy không cần thiết, tôi vẫn còn trẻ.
o Ha ha, tuổi trẻ không phải là nhân tố quyết định. Hiện nay, cấp bậc của cậu đã đạt đến cấp bậc này, sắp xếp như vậy cũng rất bình thường, tất cả mọi người đều như thế cậu cũng không dễ làm cho đặc thù hóa đi. Tôi thấy, mọi việc cứ quyết định như vậy đi.
Nói xong, Vương Túc Châu đứng lên, giơ tay nói:
o Chấn Bang, tôi dự đoán, chuyện của tỉnh Lũng Tây mấy ngày nữa sẽ thông báo cho cậu. Đến lúc đó chúng ta cùng đến Lũng Tây làm công tác bàn giao và công bố bổ nhiệm miễn nhiệm nhân sự.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng giơ tay ra, bắt tay cùng Vương Túc Châu, nói:
o Được. Trưởng ban Túc Châu, đúng lúc hôm nay đoàn đại biểu tỉnh Lũng Tây chúng tôi khởi hành về Lũng Tây, tôi đến thẳng Lũng Tây chờ anh.
Đích thân tiễn Vương Túc Châu đến cửa thang máy, Nhiếp Chấn Bang mới cùng Lưu Chấn Đào quay đầu lại, nhìn Lưu Chấn Đào bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười nói:
o Bí thư Chấn Đào, chúc mừng anh trước. Sau này, công tác của Lũng Tây chắc chắn cần anh đến gánh vác.
Sở dĩ nói trước mặt, Nhiếp Chấn Bang cũng có suy nghĩ sâu xa của mình. Một mặt là để Lưu Chấn Đào hiểu được phần ân tình này không nhỏ. Mặt khác, không hẳn không có ý nhắc nhở Lưu Chấn Đào.
Lưu Chấn Đào hơi ngơ ngác, lúc nghe câu này, hơi sững lại, trong lòng lại hơi chút xúc động. Cuối cùng, coi như đã bước ra một bước này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận