Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1019: Tranh luận

Trong phòng họp Tỉnh ủy, lúc này cũng như những lần khác, tất cả ủy viên thường vụ Tỉnh ủy hoặc là đang túm năm tụm ba thì thầm trao đổi hoặc là đang một mình nhắm mắt dưỡng thần, nhưng người nhạy cảm vẫn có thể phát hiện được hiện giờ tỉnh Hồng Giang vẫn là đang tràn ngập một bầu không khí kì lạ.
Hai ngày trước, vấn đề liên quan đến kiểm soát giá nhà và bất động sản gây ầm ĩ trong tỉnh, nếu không có một vị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ra mặt thì mọi người tất nhiên đều sẽ không tin tưởng.
Giám đốc thông tấn xã kiêm tổng biên của tờ đô thị và báo chiều Hồng Giang đâu có ngu gì, chuyện nhạy cảm như vậy nếu không có một nhân vật quyền thế ra mặt bày mưu đặt kế thì nhất định là sẽ không xảy ra.
Nhưng một loạt động thái tiếp theo của phía tỉnh cũng là làm cho người ta hoa cả mắt, đầu tiên là bác bỏ hoàn toàn dư luận sai lệch trước đó, đề cao chính sách kiểm soát vĩ mô, khí thế trước nay chưa từng có, nếu không đồng ý thì chẳng phải là chống trung ương hay sao? Đây chẳng phải là tự mình chuốc lấy trái đắng hay sao?
Tiếp theo, ban Tuyên giáo bắt đầu triển khai hành động chấn chỉnh tác phong và kỷ luật từ nội bộ, Ban Tổ chức phối hợp vô cùng mau lẹ, vị trí tổng biên hai đơn vị báo đô thị và báo chiều Hồng Giang đều có thay đổi về nhân sự.
Ai cũng biết trông bên ngoài thì đây là việc điều động nhân sự bình thường, nhưng thực tế thì đâu có biết được?
Hạ Ngọc Sanh giờ phút này cũng giữ sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, ngồi trên ghế nhắm mắt trầm tư, không thể nhìn ra bất kỳ sự thay đổi nào về tâm trạng.
Phía đối diện, Phó bí thư tỉnh ủy Tần Quảng Hán cũng cũng rất nghiêm túc chăm chăm nhìn vào quyển sổ trên bàn, điều này khiến Hạ Ngọc Sanh hơi nổi giận, trong tỉnh mà thiếu sự ủng hộ của Tần Quảng Hán thì Hạ Ngọc Sanh cũng khó mà động cựa gì được, xét ngược lại thì Tần Quảng Hán cũng chẳng dễ sống nếu thiếu Hạ Ngọc Sanh.
Két một tiếng, cửa phòng họp bị đẩy ra, Nhiếp Chấn Bang hai tay chắp sau lưng tiến đến, không mang chén trà, không cầm sổ, điều này khiến cho Hạ Ngọc Sanh nhíu mày, Nhiếp Chấn Bang có ý gì đây? Nói ngắn gọn thôi sao? Chén trà cũng không mang, chẳng phải cho thấy là Nhiếp Chấn Bang cũng không định họp hành gì lâu.
Hắn đi thẳng tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, nhìn mọi người chung quanh, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Họp thôi!
- Các đồng chí, hôm nay cho triệu tập tất cả lại, chủ yếu là để thảo luận chính sách kiểm soát bất động sản ngăn giá nhà tăng quá nhanh của tỉnh Hồng Giang ta, đây coi như là hội thảo, cụ thể nên thực thi như thế nào, tiếp theo cần trưng cầu dân ý ra sao, tiến hành một loạt công tác điều tra nữa, chi bằng mọi người cứ nói ra thật thoải mái.
Lời của Nhiếp Chấn Bang cũng rất mưu mẹo, đầu tiên là mặc kệ những chuyện khác, trước tiên cứ đóng đinh quan điểm xuống đã, không nói chuyện thực thi hay không mà là mức độ thực thi chính sách như thế nào. Cứ thế có nghĩa là tỉnh Hồng Giang nhất định phải chấp hành kiểm soát bất động sản vĩ mô, về phần chấp hành, kiểm soát như thế nào thì chính là chuyện hôm nay cần thảo luận.
Lời vừa dứt, Văn Bảo Quý cũng thư thả mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi xin được nói trước vài lời.
Về cơ bản thì tại hội nghị thường ủy dù là lâm thời, theo thông lệ hay khẩn cấp thì người chủ trì phải là nhân vật số một Đảng uỷ, khi lên tiếng các lãnh đạo khác đều có một câu như vậy. Chủ yếu nhất vẫn là vấn đề hình thức, điều này nói lên rằng bộ máy vẫn luôn giữ uy tín cho nhân vật số một Đảng uỷ.
Văn Bảo Quý nhìn mọi người chung quanh, tiếp tục nói:
- Tôi cảm thấy việc kiểm soát phù hợp với phát triển kinh tế trước mắt của Hồng Giang ta, hiện giờ kinh tế Hồng Giang không phát đạt, đây là hiện trạng nhưng cũng không thể trở thành lý do ngăn cản việc kiểm soát được.
- Cân nhắc kỹ hơn, tôi cảm thấy việc kiểm soát bất động sản ở Hồng Giang chủ yếu vẫn phải đi từ bốn hướng. Thứ nhất, các đô thị loại babao gồm cả tỉnh lị, căn cứ vào tình hình thực tế và chính sách trung ương, nếu đạt tiêu chuẩn thì phải đặt ra giới hạn mua tương ứng, khi mua căn nhà thứ hai, phải có quy định tương ứng, phải kiểm soát nghiêm một bộ phận tiểu thương không hợp pháp đầu cơ bất động sản khắp nơi để nâng giá nhà. Thứ hai là xây thêm nhiều nhà hỗ trợ, trong khai thác, phát triển bất động sản phải có tỉ lệ và quy định tương ứng, khai thác, phát triển, buôn bán bất động sản phải có tỉ lệ khởi công nhà hỗ trợ tương ứng, dùng đó để mở rộng nhu cầu nhà giá thấp của người dân. Thứ ba là kiểm soát cấp đất, tăng rào cản, ngăn việc bỏ không mặt bằng, cấp trên phải có văn bản quy định rõ ràng, nội các chính phủ cùng với bộ nhà đất quốc gia và các bộ uỷ liên quan phải có công văn liên tịch, quy định một năm sau khi lấy đất, nhất định phải tiến hành khai thác, phát triển, cấm để đó không dùng, nếu không, chính phủ có quyền thu hồi, như vậy có thể tránh được việc mau đất mà không khai thác, áp chế được mâu thuẫn cung cầu. Thứ tư là phải giám sát chặt doanh nghiệp bất động sản, nghiêm cấm hành vi độc quyền, kiểm soát nghiêm việc doanh nghiệp nâng giá nhà, đặt ra biện pháp và chế tài xử phạt nghiêm khắc tương ứng. Nếu làm được bốn điều trên, tôi tin là việc kiểm soát bất động sản ở Hồng Giang sẽ thực hiện rất dễ dàng.
Lời vừa dứt, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lý Dịch Hồng bên cạnh cũng giơ cao tay, nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi có ý kiến khác.
Lý Dịch Hồng thản nhiên liếc Văn Bảo Quý một cái rồi nói:
- Bí thư Nhiếp, các vị lãnh đạo, về bốn chính sách của Chủ tịch tỉnh Văn đưa ra, tôi cảm thấy vẫn có chỗ chưa thỏa đáng. Ở điều thứ hai, tôi cảm thấy rằng tỉ lệ nhà hỗ trợ nếu áp dụng với công ty thương mại thì vừa dọa doanh nghiệp chạy mất mà đối với bản thân chúng ta cũng là một việc phức tạp, giám sát như thế nào cho có hiệu quả, đây là vấn đề, mặt khác, người dân cứ trông vào nhà hỗ trợ liệu có nảy sinh tâm lý ỷ lại, nói vậy thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến bất động sản Hồng Giang. Còn như điều thứ ba, đất để không chưa dùng đến đôi khi cũng có liên quan đến các ban ngành chính quyền, có khi là chờ bên quy hoạch và kiến thiết đô thị cho phép hay dồn tiền cũng phải cần thời gian. Nếu làm như vậy liệu có nảy sinh ảnh hưởng tiêu cực, khiến người ta cảm thấy chính quyền cố ý đặt bẫy.
Lý Dịch Hồng ít khi lên tiếng tại hội nghị thường ủy, lúc này lại lần đầu xuất hiện thật ra khiến Nhiếp Chấn Bang thấy hơi bất ngờ, nói cho cùng thì thật ra vấn đề chỉ có một…lợi ích.
Rất hiển nhiên, kiểm soát bất động sản không thể phủ nhận là một đòn đả kích trầm trọng với ngành bất động sản, hơn nữa, kinh tế tỉnh Hồng Giang cũng không vào loại phát đạt, không ít nhà đầu tư bất động sản đều là doanh nghiệp địa phương, tài chính và thực lực đều không thể so với các doanh nghiệp lớn trong nước, mấy biện pháp như vậy mà đưa ra đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến những công ty này, thậm chí có khả năng bởi vậy mà phá sản.
Nói cho cùng thì vẫn là động chạm đến lợi ích của một số cá nhân, về vấn đề này, không ít công ty có muôn vàn mối quan hệ với các lãnh đạo, không nói là phúc họa cùng chia vinh quang cùng hưởng thì ít nhất cũng là thân mật khăng khít cả, nếu thật sự đem thi hành chính sách kiểm soát thì nói thẳng ra đây chính là tai hoạ ngập đầu.
Kế tiếp, Hạ Ngọc Sanh cũng mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi cũng hiểu chính sách kiểm soát cần phải thận trọng, căn cứ vào tình hình phát triển kinh tế trước mắt của Hồng Giang thì phải làm thật cẩn thận, không thể vì kiểm soát giá nhà mà tổn hại đến các doanh nghiệp cốt cán trong tỉnh, ảnh hưởng đến tính tích cực của doanh nghiệp và nhà đầu tư.
Tự nhiên là Hạ Ngọc Sanh tiếp tục một phen thao thao bất tuyệt về chuyện một số tỉnh vùng duyên hải phía Đông tận dụng khai thác bất động sản như thế nào để từng bước phát triển vân vân để chứng minh chính sách kiểm soát của Hồng Giang là ngu xuẩn cỡ nào, rằng kiểm soát lúc này là không thích hợp, có làm thì cũng chỉ nên làm lấy lệ mà thôi.
Hạ Ngọc Sanh nói xong thì Trần Nhạc cũng lên tiếng.
Tiếp theo, Diêu Định Quốc cũng phát biểu ý kiến, tuy Diêu Định Quốc cũng không nói gì quá rõ ràng nhưng ý tứ vẫn là có khuynh hướng không thực hiện việc kiểm soát hoặc là nói có khuynh hướng làm để đối phó với cấp trên.
Các ủy viên thường vụ đều bị chia rẽ, nói chung là chia làm hai phe, một bên là Văn Bảo Quý, Trần Nhạc, Hứa Hồng Chuyên, Lý Úy Nhiên và Vi Lâm kiên định ủng hộ ý kiến của hắn, tiến hành kiểm soát giá nhà ở tầm vĩ mô.
Bên còn lại là đám Tần Quảng Hán, Diêu Định Quốc, Hạ Ngọc Sanh, Lý Dịch Hồng, Chu Truyện Gia là giữ thái độ nghi ngờ, cảm thấy tình hình tỉnh Hồng Giang tạm thời chưa cần tiến hành kiểm soát mạnh như vậy, còn lại Cung Chính, Trần Đống Lương có thái độ trung lập.
Thoạt nhìn thì tranh luận còn căng lắm, Nhiếp Chấn Bang khẽ thở dài, trên thực tế thì có tranh luận cũng là lẽ bình thường, dù sao thì chuyện này cũng can hệ đến khá nhiều mặt.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Nghe xong ý kiến của mọi người tôi cũng rất cảm khái, giờ xem ra, tranh luận vẫn rất căng nhưng về cơ bản mọi người đã tạo thành một nhận thức thống nhất, kiểm soát giá nhà ở Hồng Giang là tất yếu. Giờ vấn đề chủ yếu tập trung ở mức độ của chính sách kiểm soát, kiểm soát như thế nào, nhiều hay ít, đây là tiêu điểm tranh luận. Vậy thì tôi thấy tạm thời cũng không vội, hay là tiến hành trưng cầu ý kiến quần chúng, lắng nghe dư luận xã hội. Chúng ta cũng không thể tự nói tự vỗ tay, nhắm mắt làm liều rồi đến lúc thực thi mới thấy không hợp, dù có muốn cũng không được làm thế, thế này đi, Ủy ban nhân dân tỉnh thành lập một tổ lãnh đạo, đồng chí Bảo Quý sẽ vất vả một chút, đảm nhiệm tổ trưởng, thu thập ý kiến quần chúng, làm một đợt điều tra cẩn thận, tiếp thu ý kiến quần chúng để chế định chính sách.
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, lập tức đám người Hạ Ngọc Sanh đều biến sắc, Hạ Ngọc Sanh có cảm giác tức giận, bỗng dưng bị Nhiếp Chấn Bang gạt. Hội nghị hôm nay y bị hố rồi, Nhiếp Chấn Bang căn bản không hề muốn thảo luận ra một kết quả rõ ràng, mục đích hội nghị lần này với Nhiếp Chấn Bang mà nói chỉ có một, đó là chốt hạ phải tiến hành kiểm soát giá nhà, rất hiển nhiên, hắn đã đạt được mục đích này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận