Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 846: Khắp nơi ủng hộ

Đài truyền hình quốc gia sau đó phát đi một nhóm tin khẩn, mười một giờ hai mươi tám phút sáng nay, ở huyện Vân thục thành phố Di Châu tỉnh Ba Thục xảy ra trận động đất lớn 7.8 độ Richter. Trung ương đảng, chính phủ đã họp khẩn cấp. Sau khi trận động đất xảy ra, đồng chí Lãnh Vân Phi, thường ủy cục chính trị trung ương Đảng, Thủ tướng chính phủ đã ngồi chuyên cơ một tiếng đồng hồ tới vùng gặp nạn của trận động đất. Sau đây, mời xem báo cáo của phóng viên đài chúng tôi gửi về từ Ba Thục.
Đây là tin khẩn của đài truyền hình quốc gia trong vòng ba tiếng sau khi trận động đất xảy ra.
Tin tức về trận động đất truyền đi, trong một khoảng thời gian ngắn đã làm chấn động cả nước, những người có người thân ở Ba Thục đều bắt đầu gọi điện thoại liên lạc với người thân, bạn bè của mình, nhưng giờ phút này đều bặt vô âm tín
- Tin tức mới nhất của đài truyền hình quốc gia, quân khu Thiên Phủ, đoàn bộ đội đầu tiên đã đi bộ tiến vào thành phố bị động đất. Theo tinh thần chỉ thị của Trung ương, sẽ có một đoàn bộ đội nhảy dù vào khu vực động đất. Ngoài ra, đồng chí Lãnh Vân Phi Thủ tướng chính phủ chỉ thị thả thực phẩm, nước uống,.. các vật dụng cần thiết xuống vùng bị nạn.
Các tin tức cập nhật thông qua đài truyền hình, thông qua các hãng truyền thông trong và ngoài nước liên tục xuất hiện trước mắt mọi người.
Tại Đường Thành, tỉnh Yến Bắc.
Là người may mắn sống sót trong trận động đất lớn ở Đường Thành, bảy người đàn ông trung niên lúc này lại tụ tập lại. Người đàn ông đứng đầu rất giản dị, bình thản, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, nhìn sáu người đàn ông bên cạnh, trầm giọng nói:
- Các anh em, tôi muốn đi Ba Thục, một nơi gặp nạn, khắp nơi giúp đỡ. Năm xưa, trong trận động đất lớn ở Đường Thành, chúng ta đã được đồng bào cả nước cứu mạng. Bây giờ, tôi muốn tới vùng gặp nạn, cứu giúp tính mạng đồng bào mình.
- Đi, cùng đi, chúng ta cùng đi.
Sáu người khác bên cạnh đều quyết định theo.
Tại Thượng Hải
Là kinh đô kinh tế của Trung Quốc, nơi đây tập trung tinh anh đến từ năm châu bốn biển. Ở World Trade Plaza, lúc này tuy đã là ban đêm nhưng người trên quảng trường lại tự phát thắp nến xếp thành hình 412, vẻ mặt tất cả mọi người đều trang nghiêm, cầu phúc cho người dân vùng bị nạn
Thành phố Giang Châu, tỉnh Hà Bắc.
Trên phố, người tình nguyện mang hòm quyên góp, lúc này, một người già áo quần lam lũ đi tới, lấy từ trong người ra năm tệ, lặng lẽ bỏ vào trong thùng quyên góp.
Đây là một người ăn mày, nhưng lúc này người đó đã không hề do dự đem tiền mình ăn xin được bỏ vào thùng quyên góp.
Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng mọi việc đã kết thúc, khoảng một tiếng sau, người già đó lại quay lại chỗ thùng quyên góp, lấy từ trong túi ra một trăm tệ, rất kiên định bỏ vào thùng.
Phóng viên bên cạnh đi lên hỏi người già:
- Cụ ơi, vừa rồi cụ đi lấy tiền phải không?
Người già có chút ngượng ngùng, nói:
- Vừa rồi trên người tôi toàn là tiền lẻ, ngại quá, bèn tới ngân hàng đổi tiền mới quay lại.
Phóng viên lại hỏi:
- Thưa cụ, bản thân cụ còn ăn xin trên phố, sao lại không tiếc quyên góp nhiều tiền thế?
Ông lão xua xua tay, trên mặt lúc này có vẻ hết sức kiên định:
- Bây giờ, người dân vùng bị nạn còn cần số tiền này hơn tôi.
Chuyện như vậy, không ngừng diễn ra khắp nơi trên toàn quốc. Những sự việc cảm động không ngừng nổi lên, trước đại nạn lớn, nhân dân Trung Quốc đã thể hiện sự đoàn kết xưa nay chưa từng có.
Cùng với sự khai thông của tuyến giao thông, khối lượng lớn vật tư từ bên ngoài đã được vận chuyển vào Di Châu, cuộc sống của những người bị nạn đã nhận được sự đảm bảo cơ bản.
Trên vài khoảng đất lớn, bộ dân chính và sở Dân chính phân phối khẩn cấp lều cứu tế, dựng lều theo thứ tự. Trật tự cuộc sống ở khu vực bị nạn cũng có được những đảm bảo cơ bản nhất.
Ở chỗ này, Thành ủy thành phố Di Châu, đơn vị làm việc lâm thời của Ủy ban nhân dân thành phố cũng đã được thành lập. Lúc này, trong một căn lều, Thủ tướng Lãnh ngồi ở vị trí chủ trì chính giữa, bên cạnh là các lãnh đạo cùng đi, Tô Mệ và Nhiếp Chấn Bang, đều chỉ có thể ngồi ở vị trí dưới.
Thủ tướng Lãnh trầm giọng nói:
- Các đồng chí, từ lúc xảy ra động đất đến giờ đã hơn năm mươi tiếng đồng hồ rồi. Trước mắt, nhiệm vụ khẩn cấp nhất vẫn là cứu người bị vùi lấp, việc xây dựng lại sau tai họa tạm thời không vội, đợi sau khi việc cứu nạn kết thúc mới bàn định.
Nói tới đây, ánh mắt Thủ tướng Lãnh nhìn về Nhiếp Chấn Bang bên cạnh:
- Đồng chí Chấn Bang, bây giờ cuộc sống và tâm trạng của những người bị nạn như thế nào? Về mặt này, tỉnh Ba Thục nhất định phải làm công tác bảo đảm một cách đầy đủ.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, những việc này đều đã ở trong đầu mình, lúc này, Thủ tướng Lãnh hỏi tới, Nhiếp Chấn Bang lập tức sắp xếp lại các ý nghĩ trong đầu, trả lời:
- Thủ trưởng, theo thống kê mới nhất, tính đến ba giờ chiều ngày hôm nay, toàn bộ thành phố Di Châu, tổng cộng đã vận chuyển sáu hai nghìn tám trăm ba hai căn lều, trong đó khu trung tâm tổng cộng là ba mươi nghìn căn, các vùng khác phân tán khắp các quận huyện trực thuộc thành phố. Về thực phẩm, nước sạch và các vật tư khác sáu mươi ba xe, cơ bản có thể bảo đảm nhu cầu thiết yếu của người dân bị nạn. Ngoài ra, đội cứu trợ y dược từ các bệnh viện lớn trên toàn quốc đã tới đây, các bệnh viện lớn toàn tỉnh và các bệnh viện lớn toàn quốc đã làm tốt công tác chuẩn bị tiếp nhận người bị thương. Trước mắt, số người bị thương nặng chuyển từ thành phố Di Châura bên ngoài, tổng cộng 2361 người.
Thủ tướng Lãnh gật gật đầu rất hài lòng. Giao thông của thành phố Di Châu đã thông rồi, điều này cũng như đã khai thông đường sống, vật tư cứu nạn và nhân viên cứu nạn sẽ có thể liên tục tiến vào Di Châu thông qua con đường này để tham gia công tác cứu nạn. Như vậy, đại cục của thành phố Di Châu xem như đã ổn định lại. Thủ tướng Lãnh hiểu rõ, kết quả này không thể tách rời việc điều hành của Nhiếp Chấn Bang trong đó.
Trâm ngâm một chút, Thủ tướng Lãnh tiếp tục nói:
- Nhiếp Chấn Bang này, đại cục của thành phố Di Châu cũng xem như đã ổn định lại rồi, nhưng tiếp theo đây, công tác kháng chấn cứu nạn của toàn tỉnh Ba Thục vẫn phải tiếp tục tiến hành. Anh thân đứng đầu một tỉnh, vẫn phải trù tính toàn cục, chỉ đạo công tác kháng chấn cứu nạn toàn tỉnh.
Nói tới đây, vẻ mặt Tô Mễ và những người bên cạnh đều vì thế có chút lay động, nhìn Nhiếp Chấn Bang dường như có điều suy nghĩ.
Thủ tướng Lãnh nói như vậy, ý tứ đã biểu hiện rõ, Nhiếp Chấn Bang là tỉnh trưởng, hiển nhiên không thể chỉ theo dõi công tác kháng chấn cứu nạn của thành phố Di Châu.
Lần này, trận động đất lớn ở Vân Thục, tỉnh Ba Thục có tổng cộng sáu thành phố, gánh chịu tai nạn với mức độ khác nhau, tức là, là vùng bị nạn nặng lần này, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không thể cứ ở đây. Làm quan phụ mẫu một tỉnh, công tác của toàn tỉnh mới là trọng điểm của Nhiếp Chấn Bang.
Lời nói và mục đích của Thủ tướng Lãnh chính là nói cho Nhiếp Chấn Bang biết rằng, muốn Nhiếp Chấn Bang trở về công việc trù tính toàn tỉnh, công việc của thành phố Di Châu, muốn Nhiếp Chấn Bang giao cho người khác.
Bên cạnh không ít người đều nhìn Nhiếp Chấn Bang, công việc của thành phố Di Châu, là trọng điểm cứu nạn lần này, nếu ai có thể chủ trì công việc ở Di Châu, nhất định là một bước tiến lớn trên con đường tương lai.
Nói như vậy, nghe qua có vẻ hơi có ý mưu lợi trên tai họa của đất nước, nhưng đó lại là sự thực không thể phủ nhận. Hôm nay, Thủ tướng Lãnh ở đây, tiếp theo, có thể khẳng định, Tổng Bí thư Thẩm cũng sẽ đích thân đến khu vực bị nạn thị sát, Thành phố Di Châu càng là nơi tất phải đến. Nếu bây giờ có thể tiếp nhận công việc của Nhiếp Chấn Bang, làm thật xuất sắc, đến lúc đó, chắc chắn sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc trước mặt Thủ tướng Lãnh và Tổng Bí thư Thẩm.
Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, liền nói:
- Thủ trưởng, lần này, ban lãnh đạo thường ủy Ủy ban nhân dân thành phố Di Châu vì đúng lúc trận động đất xảy ra đang tiến hành hội nghị thường ủy tháng tư tại phòng hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố, tất cả các đồng chí đều không may gặp nạn. Nay, cán bộ lãnh đạo thành phố Di Châu vô cùng khuyết thiếu. Về công việc, tôi kiến nghị nhất định phải để lại một cán bộ đắc lực. Tôi đề nghị, giữ đồng chí Tôn Gia Lạc ở lại. Đồng chí Tôn Gia Lạc là Phó chủ tịch thường vụ Tỉnh, công tác kinh nghiệm phong phú, đã từng làm việc ở thành phố Di Châu nên quen thuộc tình hình ở đây. Ngoài ra, đồng chí Tôn Gia Lạc là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, mọi phương diện đều rất phù hợp.
Vừa dứt lời, Thủ tướng Lãnh lại thản nhiên nhìn Tô Mễ bên cạnh, hỏi:
- Đồng chí Tô Mễ, anh nghĩ thế nào?
Tôn Gia Lạc? Thủ tướng Lãnh lúc này hiển nhiên hiểu ý tứ của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang chính là muốn tăng thêm lý lịch chính trị cho Tôn Gia Lạc để chuẩn bị cho việc thăng tiến sau này. Cho nên, Thủ tướng Lãnh không nói mà đẩy ân tình này cho Tô Mễ.
Nếu Tô Mễ đồng ý, hiển nhiên có thể có được một ân tình lớn.
Đối với những chuyện như vậy, thủ tướng Lãnh cũng thể hiện thủ đoạn cao siêu của ông ta, dù sao, Tô Mễ và Nhiếp Chấn Bang đều xem như học trò của Tổng Bí thư Thẩm, mình làm như vậy, cho dù kết cục thế nào cũng không quan hệ gì đến mình, thành hay bại đều là việc nội bộ của học trò Tổng Bí thư Thẩm.
Tô Mễ cũng suy nghĩ một chút, ngưng lại giây lát rồi gật gật đầu, nói:
- Thủ trưởng, tôi đồng ý với ý kiến của Nhiếp Chấn Bang, lúc này để đồng chí Tôn Gia Lạc phụ trách công việc cứu nạn của thành phố Di Châu khá phù hợp. Ngoài ra, tôi thấy, có thể để đồng chí Mã Dũng phó Giám đốc thường vụ Sở Dân chính ở đây giúp đỡ đồng chí Tôn GiaLacj.
Sự chọn người này, Tô Mễ cũng là có mục đích của mình, Tôn Gia Lạc chủ trì công việc ở Di Châu, chính là gánh vác chức vụ cấp bộ trưởng, mà tự mình sắp xếp một người ở thành phố Di Châu, là vì chuẩn bị cho lớp lãnh đạo sau này của thành phố Di Châu, đợi sau khi tình hình ổn định. Tiếp theo đó, thành phố Di Châu sẽ bước vào giai đoạn xây dựng lại sau thiên tai. Ban lãnh đạo thành phố Di Châu chắc chắn phải bổ nhiệm lại. Lúc đó, Mã Dũng sẽ chiếm thế chủ động rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này hiển nhiên sẽ không tính toán việc này với Tô Mễ, khẽ gật đầu, nói:
- Tôi thấy có thể được, đồng chí Mã Dũng vừa hay ở trong phối hợp làm một số công việc.
Vừa dứt lời, lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng báo cáo khẩn cấp.
Ngay sau đó, một người đàn ông mang quân hàm thiếu tướng từ ngoài bước vào, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, nhìn khắp mọi người, lập tức nói:
- Báo cáo các vị thủ trưởng, vừa rồi tôi nhận được tin, trong núi cách ngoại ô thành phố Di Châu ba mươi kilomet, vì núi lở Đà Giang đã hình thành một hồ nước lớn, theo báo cáo, hồ nước có nguy cơ vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận