Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 715: Từ chối tiền của Nhật.

Không trả được nợ
Loại chuyện kiểu này Nhiếp Chấn Bang cũng có thể hiểu được, tình trạng này, ở mỗi nơi trên cả nước, ở mỗi xí nghiệp quốc hữu không phải là số ít.
Về cơ bản đều không nắm được mạch đập của thị trường kinh tế, sản phẩm được sản xuất ra, không được tiêu thụ, càng sản xuất càng thiệt hại, càng thiệt hại càng lấn sâu, sau cùng giống như cái động không đáy, không ngừng thu hút vốn đầu tư, thiệt hại ở mức độ ngày càng lớn, không những mang đến chính quyền địa phương áp lực và gánh nặng tài chính vô cùng lớn mà còn mang đến những phiền phức. Những loại xí nghiệp này, tài vụ hỗn loạn, mặc dù là thay đổi chế độ, mặc dù là xí nghiệp bán hàng, đồng ý tiếp nhận hậu quả này cũng không nhiều. Bây giờ các ông chủ của doanh nghiệp tư nhân không phải là ngốc. Những loại xí nghiệp này không những rắc rối nhiều, hơn nữa khi tiếp nhận, phải gánh không ít nợ nần, còn kìm hãm sự phát triển của bản thân. Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang hỏi:
- Về xí nghiệp của thương gia Nhật Bản, bỏ một trăm triệu ra mua xưởng hóa chất Hồng Tinh là thế nào? Tại sao công nhân của xưởng lại có ý kiến phản đối kịch liệt như vậy, đồng chí Thành Đống có thể giải thích một chút không?
Trước mặt Nhiếp Chấn Bang, Lã Thành Đống không dám dấu diếm điều gì, chuyện của xưởng Hồng Tinh đã gây náo loạn tới chính quyền, trên đường tới đây, Lã Thành Đống và Thang Bỉnh Quyền trao đổi chuyện việc Chủ tịch Nhiếp mới lần đầu tiên đến đây, nếu gặp phải chuyện thế này, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nếu không thì uy tín của Chủ tịch Nhiếp sẽ bị đả kích.
Liền gật đầu nói:
- Chủ tịch tỉnh, Thành ủy ra phương án bán nhà máy, sau khi có được phê chuẩn của chính quyền Tỉnh ủy, chúng tôi sẽ phát tin tức đấu thầu, tất cả có ba doanh nghiệp đến tiến hành khảo sát, trong đó có hai doanh nghiệp sau khi tiến hành khảo sát tỉ mỉ, sau cùng công ty hóa chất EGL Mitsui ngỏ ý muốn mua, sau nhiều lần đàm phán, công ty hóa chất EGL Mitsui ra điều kiện là bỏ ra số tiền mặt là một trăm triệu và gánh vác món nợ hai trăm năm mươi triệu, tiếp nhận toàn bộ tài sản nhà máy, hơn nữa phía đầu tư không phụ trách sự sắp xếp nhân công trước đây. Ngoài ra công ty EGL Mitsui đề xuất rời khỏi nội thành. Ở khu kinh tế mới một lần nữa mua đất xây dựng nhà xưởng mới. Thông qua thảo luận của hội nghị thường vụ Thành ủy, cuối cùng chúng tôi đồng ý phương án, nhưng do công nhân của xưởng Hồng Tinh phản đối kịch liệt, để tránh chuyển biến tình thế xấu, sự việc này mới kéo dài ra như vậy.
Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Tổng thể mà nói, từ báo cáo tình hình của anh có thể thấy, quyết định của Thành ủy là chính xác, nhà máy Hồng Tinh mỗi năm mang đến cho thành phố gánh nặng trầm trọng như vậy, bây giờ mặc dù không đạt được lợi ích, nhưng có thể loại bỏ được gánh nặng này rồi.
Câu nói này khiến sắc mặt của Thang Bỉnh Quyền và Lã Thành Đống có chút khó coi, trong câu nói của Chủ tịch Nhiếp có hàm ý, đó là đang châm biếm thành phố Thiên Phủ, để loại bỏ khó khăn, không để ý đến lợi ích của quần chúng, về mặt kinh tế, xưởng Hồng Tinh bán đi, mỗi năm thành phố Thiên Phủ mang theo gánh nặng này, đối với tài chính của thành phố là một áp lực. Bây giờ nếu bán đi, mặc dù được gánh vác hai trăm năm mươi triệu tiền nợ thì quá dễ rồi, nhưng nếu mà bán như vậy, công ty EGL Mitsui không những không có bất kỳ một tổn thất nào lại còn kiếm được một khoản, đây là hành vi nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Lúc này Thang Bỉnh Quyền nói:
- Chủ tịch, trong một số vấn đề, Thành ủy thành phố Thiên Phủ phạm phải lỗi chủ nghĩa chủ quan, không nghĩ đến lợi ích của công nhân xưởng Hồng Tinh, quả thật là chúng tôi rất hồ đồ.
Thang Bỉnh Quyền với thái độ tự mình nhận lỗi khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, ít ra Thang Bỉnh Quyền không phải vì Chấn Bang mới đến mà tỏ ra tự đại, Nhiếp Chấn Bang cũng rất rõ sự việc không thể ép cho nó quá gấp được, chín quá hóa nẫu, không thể một lúc mà có thể hoàn thành ngay được. Khi xí nghiệp cải cách chế độ, những loại chuyện này vốn dĩ phức tạp nhiều thay đổi, sự việc chỉ có thể từng bước từng bước một.
Con người là như vậy, anh kính tôi một bước, tôi kính anh một trượng. Thang Bỉnh Quyền hạ thấp tư thế. Nếu Chấn Bang nhận thấy Thang Bỉnh Quyền sợ mình, thì sai lầm lớn rồi, Bỉnh Quyền là một trong những thường vụ, nếu Chấn Bang làm như vậy, chỉ khiến Bỉnh Quyền thấy không thoải mái, do vậy ảnh hưởng đến triển khai công việc ở tỉnh Ba Thục. NGẫm nghĩ một lát, Nhiếp Chấn Bang khoát tay nói:
- Đồng chí Bỉnh Quyền, anh tự coi nhẹ mình rồi, vấn đề của xưởng Hồng Tinh, tổng thể mà nói việc cải cách thể chế là chính xác, nhưng về mặt triển khai công việc, tôi cho rằng vẫn là hơi nóng vội một chút.
Nhìn thấy bộ dạng hai người đang lắng tai nghe, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu, không biểu hiện ra chút năng lực chỉ e là không thuyết phục được, hai người này không phải là trẻ lên ba, cho rằng anh là Chủ tịch tỉnh không sai, nhưng nếu anh không nói ra căn nguyên người khác sẽ không tin phục, đầu tiên, ưu thế của xưởng Hồng Tinh, các anh không nắm chắc.
Mà cũng không biết lợi dụng khiến cho doanh nghiệp Nhật Bản chiếm thế chủ động và thời cơ
Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Hai vị, chúng ta hãy phân tích ưu thế của xưởng Hồng Tinh, thực ra cộng những người mất việc và những người đang làm việc lại có gần bốn nghìn người, điều này không đáng sợ, vốn dĩ xưởng Hồng Tinh có sáu trăm mẫu đất lại nằm trong thành phố Thiên Phủ, căn cứ theo giá nhà đất niêm yết, giá trị của sáu trăm mẫu đất này, ít nhất cũng vượt quá một trăm năm mươi triệu, căn cứ theo giá nhà xung quanh xưởng Hồng Tinh, ít nhất có thể kiếm được hai trăm triệu lợi nhuận trở lên, đây là một ưu thế, ưu thế thứ hai đó là trong vài năm gần đây, xưởng Hồng Tinh đầu tư gần hai trăm triệu tiền cải tạo kỹ thuật, đại bộ phận thiết bị đều là các thiết bị chính, về mặt này sau khi khấu hao tài sản cố định thì cũng còn khoảng một trăm năm mươi triệu.
Những lời của Nhiếp Chấn Bang khiến hai người đều gật đầu, tán đồng với sự tính toán của Nhiếp Chấn Bang, có chút khâm phục, không hổ danh là nhà kinh tế học trẻ tuổi, vừa nhìn đã thấy được tám chín phần. Theo góc độ kinh tế học mà nói, tiền vốn ba trăm năm mươi triệu cũng ngang bằng với tiền vốn mà công ty EGL Mitsui bỏ ra, đây mới chỉ là trong dự tính, còn trên thực tế e rằng còn nhiều hơn, căn cứ theo giá cả khu kinh tế mới, một trăm mẫu đất nhà xưởng chỉ cần tốn bốn mươi triệu, hơn nữa công ty EGL Mitsui đã gánh món nợ hai trăm năm mươi triệu do Thành ủy đảm bảo, phân năm năm hoàn lại, cũng có thể nói công ty EGL Mitsui, trong quá trình thu mua lần này không những có bất kỳ tổn thất nào mà còn kiếm được một khoản lớn.
Nói tới đây Nhiếp Chấn Bang có chút uể oải, không ít quan chức của chính quyền địa phương chỉ cần thấy có gánh nặng thì không cần suy xét gì khác, tư duy theo hướng ngược lại, tư nhân đầu tư vốn và vốn đầu tư của nước ngoài có thực sự ngốc như vậy, buôn bán lỗ vốn, không thể không nói đó là một bi kịch.
Dừng một lát, Nhiếp Chấn Bang tổng kết:
- Theo tôi thấy, bất kỳ xí nghiệp nào chịu thiệt hại nguyên nhân chủ yếu là bởi vấn đề tiêu thụ hoặc không tìm đường ra cho sản phẩm, những cái này có thể điều chỉnh và sửa chữa, bây giờ suy xét tới tâm trạng những công nhân của xưởng Hồng Tinh, ý kiến của tôi là tạm thời ngừng tiếp xúc với doanh nghiệp Nhật Bản, cự tuyệt doanh nghiệp của Nhật Bản, tự bản thân nhà máy phải nghĩ ra biện pháp.
Câu nói này khiến Bỉnh Quyền và Lã Thành Đống hơi sửng sốt, ý nghĩ này Thiên Phủ không phải là không nghĩ đến, nhưng nghĩ đến tính phức tạp khi thực hiện, chưa cần nói ra đã bị phủ quyết. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Bỉnh Quyền liền nói:
- Chủ tịch, tự mình phải nghĩ cách, vậy ý của ngài là cải tạo hình thức đầu tư cổ phần.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Công nhân của xưởng Hồng Tinh tôi vẫn chưa được tiếp xúc nhiều lắm, nhưng khi thấy tâm trạng của hai người công nhân đại diện đó, có thể thấy những người này đều có tình cảm với xưởng, cục diện bây giờ chủ yếu vẫn là gánh nặng của nhà máy, người nhiều hơn việc, người ăn không ngồi rồi nhiều.thông qua hình thức đầu tư cổ phần sẽ cắt bỏ đại bộ phận những người rảnh rỗi, bán đấu giá mảnh đất hiện giờ của xưởng Hồng Tinh, tiền có được một bộ phận dùng để trả nợ, một bộ phận dùng để trả bảo hiểm xã hội cho những công nhân nghỉ việc, cho những người mất việc được gia nhập bảo hiểm xã hội, giảm bớt gánh nặng cho nhà xưởng. Một mặt dùng để xây xưởng mới, như vậy sau khi nhà máy trở thành công ty cổ phần, để thích ứng với nhu cầu của nền kinh tế thị trường, nếu dám ăn con cua này, khẳng định sẽ có khả dẫn dắt nhà xưởng này hoạt động, như vậy công nhân xưởng Hồng tinh sẽ hài lòng, Thành ủy Thiên Phủ cũng không cần phải gánh món nợ này, được cả đôi đường.
Cuối cùng Nhiếp Chấn Bang tổng kết lại:
- Tất nhiên đây là bước đầu tôi nghĩ tới, nếu thật sự bắt tay vào làm sẽ không ít vấn đề nảy sinh, xưởng Hồng Tinh có nhân công nào đứng ra gánh vác, đây cũng là một nghi vấn. Tôi cảm thấy có thể thử, khi nào tôi sẽ cùng các vị đến xưởng Hồng Tinh để xem, mở cuộc họp tại hiện trường để lấy ý kiến của nhân viên.
Với những lời lẽ này của Nhiếp Chấn Bang, hai người tuy còn nghi hoặc, nhưng với phương án này của Nhiếp Chấn Bang, hai người có chút khâm phục, nếu suy xét kỹ nhất định có khả năng hoạt động rất mạnh, Bỉnh Quyền lúc này gật đầu nói:
- Chủ tịch, tục ngữ có câu nghe danh không bằng gặp mặt, lần này những lời nói của Chủ tịch khiến tôi có sự giác ngộ, thay mặt toàn thể công nhân xưởng Hồng Tinh, xin cảm ơn sự quan tâm và coi trọng của Chủ tịch, tôi nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch đến thị sát chỉ đạo công việc.
Lúc này lời nói của Bỉnh Quyền như được phát ra từ trong tim. Nhà máy Hồng Tinh thuộc Thiên Phủ quản lý nhưng năng lực kinh tế của Chấn Bang có thể tham gia khiến cho Bỉnh Quyền vô cùng vui mừng, từ tác phong của Nhiếp Chấn Bang có thể thấy không thể phủ nhận công lao này, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Bí thư Bỉnh Quyền, tôi thấy thế này, ba ngày sau, sáng thứ sáu sẽ mở cuộc họp ở nhà máy Hồng Tinh, lúc đó tôi sẽ đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận