Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1037: Nghiêm túc xử lý.

Cần biết rằng, trong tỉnh trước đây, giữa Phương Viễn Sơn và Nhiếp Chấn Bang vốn dĩ suy nghĩ và quan niệm phát triển kinh tế đã có một phen tranh chấp, tuy sự tình cũng không giải quyết được gì nhưng sau đó hành động của Phương Viễn Sơn lại tạo thành một việc đã rồi. Tập đoàn Âu Khắc tiến vào đóng đô ở đây khiến cho tình cảnh của Phương Viễn Sơn trong tỉnh cũng rộng mở sáng láng, điểm này cũng đủ nói rõ lên tất cả
Nhưng hiện nay thành phố Mii Bình lại đúng lúc phát sinh tai họa địa chất, việc này chẳng may nếu có chút liên quan đến mỏ than thì hậu quả...
Nhìn Chu Lập Nhân bên cạnh, Phương Viễn Sơn trầm giọng nói:
- Tiểu Chu, tình hình cụ thể thế nào? Giang Chính Nhất có báo cáo không?
Chu Lập Nhân – Thư ký Chủ tịch tỉnh vừa mới lên, nhậm chức sắp được hai tháng, Chu Lập Nhân dùng tác phong làm việc trung thực, cách thức làm việc thông minh cùng thái độ làm việc thực tế của mình nhận được sự tán thành của Phương Viễn Sơn, hiện nay đã ngồi vững ở chức vụ Thư ký Chủ tịch tỉnh.
Gật gật đầu, nói:
- Sau tuần lễ vàng, ngay tại tối qua, trong phạm vị khu vực mỏ than Mi Bình thành phố Mi Bình, năm thị trấn đều phát sinh sụp lún đất, trong đó, hố sâu lớn nhất đường kính đạt đến hơn sáu mươi mét, độ sâu ước lượng bằng mắt đạt đến hơn trăm mét. Trước mắt, thành phố Mi Bình đã đã tổ chức chỉ đạo cán bộ tiến hành di dời dân cư của thị trấn Thiệp Sự, tạm thời chưa có báo cáo nhân viên thương vong.
Nghe lời nói của Chu Lập Nhân, tâm tư lo lắng của Phương Viễn Sơn cuối cùng cũng đã hạ xuống một nửa, sở dĩ chỉ hạ xuống một nửa chủ yếu vẫn là không có nhân viên thương vong, nếu có nhân viên thương vong thì tình hình lớn rồi, đây là khái niệm hoàn toàn bất đồng. Ngoài ra, một nửa kia vẫn chưa hạ xuống chủ yếu vẫn là khu mỏ, vẫn cứ là tai họa địa chất phát sinh tại phạm vi khu mỏ, lần này, tập đoàn Âu Khắc không phải cứt cũng là phân.
Trầm ngâm một chút, Phương Viễn Sơn nhìn Hạ Ngọc Sanh bên cạnh, nói:
- Lão Hạ! Anh thấy thế nào?
Hạ Ngọc Sanh hơi sửng sốt, việc này là một việc khiến người ta đau đầu, Phương Viễn Sơn trưng cầu ý kiến của mình nhìn có vẻ như là rất tín nhiệm mình, nhưng Hạ Ngọc Sanh hiểu rõ Phương Viễn Sơn đây là đang lội kéo người, xảy ra chuyện, đến lúc đó đây chính là quyết định của tập thể, mình cũng phải cùng gánh chịu liên quan.
Nhìn từ điểm này thì Phương Viễn Sơn kém Nhiếp Chấn Bang không chỉ một chút,, ít nhất thì trách nhiệm của Nhiếp Chấn Bang đầy đủ hơn nhiều so với Phương Viễn Sơn, trong chuyện này, sự quả cảm của Nhiếp Chấn Bang lại càng phong phú hơn, tuyệt đối không thể bảo người khác cùng gánh vác trách nhiệm với anh ta.
Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, thế giới này không có thuốc hối hận để uống, hơn nữa quan niệm kinh tế của Nhiếp Chấn Bang và ông ta hoàn toàn trái ngược nhau, cho dù không phải như vậy thì hai người sớm muộn cũng sẽ tan vỡ, đây là điều không thể tránh khỏi.
Hạ Ngọc Sanh trầm ngâm một chút lại mở miệng nói:
- Chủ tịch! Tôi thấy hiện tại quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng làm yên ổn chuyện này, một tai họa địa chất cũng là hết sức bình thường, có thể bảo Sở Địa khoáng tỉnh cử ra đoàn chuyên gia đến thành phố Mi Bình điều tra lấy mẫu, phân tích kết luận.
Dứt lời, Phương Viễn Sơn lại gật đầu nói:
- Đây là đương nhiên, mặt khác tôi thấy việc này vẫn cần anh đích thân đi một chuyến, cần phải giữ yên, khống chế phạm vi ảnh hưởng trong thành phố Mi Bình.
Hạ Ngọc Sanh lại một lần nữa kinh ngạc, lại bảo mình ra mặt. Trầm ngâm giây lát, Hạ Ngọc Sanh nhìn Phương Viễn Sơn, nói:
- Chủ tịch! Việc lớn như vậy, anh xem có nên báo cáo với Bí thư Nhiếp một tiếng.
Phương Viễn Sơn vừa nghe đến đây, không chút đắn đo suy nghĩ, trực tiếp khoát tay bảo:
- Tôi thấy không cần thiết, anh cũng đã nói đây chỉ là tai họa địa chất bình thường, không cần phải báo cáo. Bí thư Nhiếp trăm công ngàn việc, tôi thấy không cần báo cáo nữa.
Nhưng điều Phương Viễn Sơn không ngờ chính là chỗ anh ta không báo cáo hoàn toàn không có nghĩa Nhiếp Chấn Bang không biết chuyện này. Ngay sau khi phát sinh tai họa địa chất, lúc Giang Chính Nhất của thành phố Mi Bình báo cáo lên tỉnh thì Nhiếp Chấn Bang thông qua Trưởng ban Thư ký Hứa Hồng Chuyên cũng nhận được tin tức.
Biệt hiệu người đỡ đầu chốn quan trường tỉnh Hồng Giang của Hứa Hồng Chuyên không phải bỗng dưng mà có, mọi người đều biết, người đỡ đầu - từ này nguồn gốc từ Cơ Đốc giáo và Thiên Chúa giáo của phương Tây, ở nước ngoài, con cái của gia đình quý tộc thường đều nhận một người đỡ đầu trong Giáo hội, mà người đỡ đầu này thường đều là nhân vật có quyền lực trong Giáo hội
Hiểu rộng ra đến trong nước, từ “người đỡ đầu” này cũng có ý nghĩa là một kiểu thần thông quảng đại, người đỡ đầu chốn quan trường, dựa vào tên hiểu được nghĩa, trong chốn quan trường tất nhiên có rất nhiều môn sinh cũ.
Như vậy, Nhiếp Chấn Bang biết được chuyện này cũng không phải là chuyện gì ly kỳ.
Xe Hạ Ngọc Sanh vừa lái ra khỏi trụ sở Ủy ban nhân dân tỉnh, bên này Nhiếp Chấn Bang đã nhận được tin tức. Đứng bên cửa sở trong phòng làm việc nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường phía xa xa, phía sau là Hứa Hồng Chuyên và Trần Nhạc đứng bên cạnh.
Hứa Hồng Chuyên và Trần Nhạc nhìn nhau, trạng thái lúc này chỉ có thể là Trần Nhạc mở miệng.
Trần Nhạc hiểu ý gật đầu, nói:
- Bí thư! Hạ Ngọc Sanh đến thành phố Mi Bình, anh xem chúng ta có nên cùng cử người qua đó một chuyến. Tôi cảm thấy, lần tai họa địa chất này của thành phố Mi Bình không phải đơn giản như vậy, sao sớm không phát sinh, muộn không phát sinh, lại ngay sau khi tập đoàn Âu Khắc đầu tư vào lại phát sinh ra việc này. Theo tôi thấy, ở đây e rằng có tình nghi là khai thác đào bới lung tung.
Dùng giao tình của Trần Nhạc và Nhiếp Chấn Bang, lúc này cũng chỉ có Trần Nhạc nói chuyện thích hợp vào thời điểm này, ý trong lời cũng rất đơn giản, nhân cơ hội này tấn công phương châm chấp chính của Phương Viễn Sơn.
Nhiếp Chấn Bang bấy giờ cũng đang trầm tư, hoặc là nói Nhiếp Chấn Bang đang do dự. Tấn công đối thủ, loại bỏ đối lập, việc này Nhiếp Chấn Bang xưa nay đều xem thường.
Cố tình gây sự, đây không phải là phong cách của mình, mấy năm nay suốt chặng đường sở dĩ đâu cũng thuận lợi, chính là dựa vào một chữ “Chính”. Làm việc đường đường chính chính, làm người cũng đường đường chính chính, trong lòng chứa đựng dân chúng, suy nghĩ chính là phát triển, cho nên mới có thể đâu đâu cũng thành công.
Tục ngữ nói rất đúng, một lời nói dối, cần phải ngàn vạn lời nói dối bù lại, việc này một khi bước ra thì không còn đường quay lại, vậy mình cũng biến chất rồi. Có sự phân kỳ không đáng sợ, sự thật sẽ chứng minh tất cả. Có mình ở Hồng Giang, Phương Viễn Sơn muốn gây ra sóng gió cũng không thể, mình tuyệt đối không cho phép Phương Viễn Sơn hy sinh môi trường làm cái giá để đổi lấy GDP.
Tấn công đối thủ, Nhiếp Chấn Bang tôn thờ chính là đường đường chính chính, đả kích khiến người ta không còn lời gì để nói, “Ruồi bọ không bâu vào quả q trứng lành”, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy bản thân chính là ruồi bọ kia, Phương Viễn Sơn có sai lầm sẽ bị mình bắt được, nhưng rất hiển nhiên hiện tại vẫn chưa nói được sai lầm.
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang lại xoay người nhìn Trần Nhạc và Hứa Hồng Chuyên, nói:
- Lão Trần, bảo người của anh cũng cùng đi theo, lấy danh nghĩa sơ tán quần chúng, không cần có bất kỳ hành động gì, ở bên cạnh chú ý là được. Tai họa địa chất hiện nay không chỉ Hồng Giang có, các địa phương cả nước thường xuyên phát sinh, việc này hết sức bình thường, các anh cũng đừng quá ngạc nhiên. Mọi việc, đợi ý kiến điều tra của Tổ chuyên gia Sở Địa khoáng, không có vấn đề đó chính là ngoài ý muốn, có vấn đề vậy phải cần xử lý nghiêm túc.
Lúc nói đến xử lý nghiêm túc, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lóe ra một tia sát khí. Bản thân ở địa vị cao, hiện nay khí chất kẻ bề trên của Nhiếp Chấn Bang trong con mắt của Hứa Hồng Chuyên đều có cảm giác run như cầy sấy. Dùng trực giác của Hứa Hồng Chuyên, những lời này của Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không phải nói suông mà thôi. Nếu thật sự dính dáng đến mỏ than, liên quan đến tập đoàn Âu Khắc, tin rằng tiếp theo đây thủ đoạn của Nhiếp Chấn Bang sẽ khiến Phương Viễn Sơn trực tiếp ngã bổ nhào.
Lúc Hạ Ngọc Sanh đến thành phố Mi Bình đã hơn bốn giờ chiều, tại trạm thu phí thành phố Mi Bình, một loạt lãnh đạo Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Mi Bình cũng đang đợi bên đường, cùng với sự xuất hiện của đoàn xe Hạ Ngọc Sanh, đám người cũng chạy lên nghênh đón.
Giang Chính Nhất đi đầu tiên, vẻ mặt hơi khó coi, cất lời chào Hạ Ngọc Sanh:
- Chủ tịch Hạ!
Bên cạnh, Chủ tịch thành phố Lý Hằng Huy cũng bước lên:
- Chủ tịch Hạ! Chào anh!
Rất quy củ, Hạ Ngọc Sanh gật đầu, sau khi bắt tay cùng hai người thì đi thẳng vào vấn đề, nhìn hai người sau cùng, ánh mắt dừng trên người Giang Chính Nhất, nói:
- Đồng chí Chính Nhất! Tình hình thế nào?
Giang Chính Nhất lúc này trong lòng một phen cười mếu, gật đầu nói:
- Đã đưa ra thống kê ban đầu, dính dáng đến năm thị trấn Môi Sơn, Thanh Bình, Hồng Kiều, Thạch Giang và Triệu Gia Tập. Tổng cộng đã phát hiện bốn mươi mốt khu vực bị sụp lún, vì là phát sinh vào ban ngày nên trước mắt tạm thời chưa có báo cáo nhân viên thương vong. Trong đó, hai thị trấn Môi Sơn và Triệu Gia Tập gần khu mỏ nhất, tình hình nghiêm trọng nhất, tổn hại năm nhà dân. Ngoài ra, năm thị trấn này tổng cộng có ba mươi lăm nhà dân mức độ bị thiệt hại không giống nhau.
Vừa nghe đến đây trong lòng Hạ Ngọc Sanh lại hồi hộp, vẫn có tổn thất tài sản, điều may mắn là không có nhân viên thương vong, nếu không tình hình sẽ nghiêm trọng.
Trầm ngâm một chút, Hạ Ngọc Sanh mở miệng nói:
- Công tác sơ tác quần chúng thế nào? Ngoài ra, công tác tư tưởng quần chúng cũng cần làm tốt việc trấn an. Tôi không đến Thành ủy nữa, đến thẳng khu mỏ nhé!
Lo lắng của Hạ Ngọc Sanh không phải không có lý. Bên này, Giang Chính Nhất cùng với hạ Ngọc Sanh lên xe thương vụ Coaster, Giang Chính Nhất báo cáo:
- Chủ tịch Hạ! Quần chúng của năm thị trấn phản ứng rất dữ, ý kiến bàn luận cũng rất nhiều, về cơ bản đều tập trung ở mặt khai thác mỏ than. Không ít quần chúng cho rằng khu mỏ nhảy qua ranh giới khai thác dẫn đến sụp lún mặt đất. Hiện tại, quần chúng ý kiến rất lớn, trên thành phố đã làm không ít công tác nhưng tôi sợ không dẹp yên được.
Lời lẽ của Giang Chính Nhất khiến Hạ Ngọc Sanh chau mày, trầm giọng nói:
- Dẹp không yên cũng phải dẹp, thành phố phải làm tốt công tác cho đồng chí ở cơ sở, sự việc liên quan đến đại cục phát triển kinh tế của Hồng Giang, việc này không cho phép đùa giỡn. Mặt khác, sự việc liên quan đến vấn đề danh dự của khu mỏ, những lời đồn đại kiểu này phải ngăn chặn kịp thời, lúc cần thiết áp dụng biện pháp nghiêm khắc, xử lý nghiêm túc. Mỏ than Mi Bình, đây là mỏ than khai thác sớm nhất của tỉnh chúng ta, đã khai thác mấy chục năm, trước đây không vấn đề, sao bây giờ lại xảy ra chuyện đó chính là trách nhiệm của mỏ than. Đây là không khoa học, rốt cuộc là thế nào, chuyên gia của Sở Địa khoáng sẽ có một kết luận khoa học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận