Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 807-Xảy ra chuyện lớn rồi!

Ba ngày hội đàm thương mại Đông Cảng — Ba Thục cuối cùng cũng kết thúc, trong ba ngày này, các đô thị cấp ba trên toàn tỉnh Ba Thục có thể nói là ai ai cũng đều tự thể hiện thần thông của mình, giành được thành quả cực kỳ to lớn.
Phó chủ tịch tỉnh Lý Vĩ được phân công quản lý kinh tế và thu hút đầu tư mấy ngày này có thể nói là đa hỉ lâm môn rồi, mười giờ sáng mới tham gia lễ ký kết giữa thành phố Thường Hồng và một công ty của Đông Cảng, chiều lại tham dự lễ ký giữa thành phố Kim Đỉnh và cơ quan du lịch Đông Cảng, thời gian một ngày có thể nói là phải chia nhỏ ra từng giờ, nhưng tâm trạng Lý Vĩ giờ phút này cũng vô cùng vui sướng.
Trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, nhìn bộ dạng cười toe toét của Lý Vĩ, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười theo, cho dù nói thế nào thì chuyện Ba Thục thu hút được các dự án đầu tư có bước đột phá lớn như vậy, mà lại còn là bước đột phá mang tính tập thể, chuyện này quả thật đáng mừng.
Mỉm cười xua tay, Nhiếp Chấn Bang bảo:
- Đồng chí Lý Vĩ, được rồi, bình tĩnh lại một chút, xem bộ dạng anh đến miệng cũng không khép lại được kìa, nói một chút xem việc đầu tư cho đến nay có kinh nghiệm tổng kết gì không?
Lý Vĩ đến giờ vẫn đang cười, là Phó chủ tịch tỉnh được phân công quản lý thương mại và thu hút đầu tư, lúc này thu hút đầu tư nở rộ trên toàn tỉnh là một thành tích rất lớn. Là cán bộ được phân công quản lý, bất kể như thế nào thì công lao này tuyệt không thể thiếu phần hậu hĩnh của ông ta.
Ông ta khác với Lý Quang Cường hay Mã Nguyệt Quần, hai vị này là người phe dân chủ và không đảng phái, do sự hạn chế bản thân mà cùng lắm cũng chỉ làm được đến chức phó, dù có tiềm lực leo lên thì cao nhất cũng chỉ làm cấp phó ở trung ương như Mặt trận Tổ quốc hoặc là quốc hội. Còn ông ta là đảng viên, là thành viên bộ máy chính phủ, có tư cách đảm nhiệm chức vị lãnh đạo chính thức trong bộ máy Đảng, có được chiến tích này chống lưng thì con đường làm quan sau này có thể sáng sủa.
Nhiếp Chấn Bang trêu chọc vậy nhưng Lý Vĩ chẳng để bụng mà ngược lại lúc này Lý Vĩ rất thật lòng sùng kính Nhiếp Chấn Bang, làm cán bộ bao năm nay Lý Vĩ lần đầu tiên nhìn thấy việc thu hút đầu tư còn có thể làm như thế này.
Trước đây, công tác thu hút đầu tư của tỉnh cũng không khó, lọt vào mắt xanh của phía tỉnh đều là hạng mục lớn tiền tỷ, thậm chí chục tỷ, thể hiện bộ mặt của tỉnh.
Chỉ cần xúc tiến được thì cơ bản không bị trì hoãn, nhưng thu hút đầu tư đến các đô thị cấp ba phía dưới vẫn luôn là nỗi lo của Lý Vĩ, giờ thì mối lo này xem như đã hoàn toàn được loại trừ.
- Chủ tịch tỉnh, tôi vui lắm, giờ trên toàn tỉnh không tính các đơn vị ban ngành trực thuộc Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, riêng số hợp đồng cam kết đầu tư mà các đô thị cấp ba tích lũy đã được sáu mươi chín cái, chia đều ra thì mỗi địa phương được từ ba đến năm cái, thu hút đầu tư tài chính đạt hơn sáu mươi hai tỷ năm trăm triệu, trước mắt vốn thực tế đã được hơn mười tỷ, đây chỉ là vừa mới ký kết hợp đồng thôi, thu hoạch lớn rồi.
Lý Vĩ giờ phút này có vẻ hết sức kích động, có thể thấy thành công lần này đã khiến Lý Vĩ rất kinh ngạc.
Một lát sau, Lý Vĩ lại tiếp tục nói:
- Chủ tịch tỉnh, tôi thật không ngờ, trước đây thu hút đầu tư cho các đô thị cấp ba là khó khăn nhất đấy, các nhà đầu tư, các ông chủ đều vênh mặt lên trời, chính sách ưu đãi lớn rải ra mà người ta vẫn làm cao không chịu để mắt đến, giờ thì hay rồi, lại tự tìm đến tận cửa, thật khó hiểu.
Lời của Lý Vĩ khiến Nhiếp Chấn Bang cũng khá xúc động, một Phó chủ tịch tỉnh được phân công quản lý mà giờ cũng có ý nghĩ này, có thể đoán được các đô thị cấp ba trên cả nước còn có bao nhiêu địa phương còn nhầm lẫn về thu hút đầu tư.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười bảo:
- Anh Vĩ ạ, đây chính là vấn đề quan niệm, thật ra rất đơn giản, trước kia các đồng chí của chúng ta làm công tác thu hút đầu tư sở dĩ cảm thấy ngàn vạn khó khăn vì vấn đề chủ yếu nhất là chưa tìm được điểm mấu chốt, chưa tìm được chỗ có thể thực sự đánh động tâm lý nhà đầu tư.
Thấy Lý Vĩ như có thoáng chút suy nghĩ trên nét mặt, Nhiếp Chấn Bang rất vui vẻ mỉm cười nói:
- Anh Vĩ à, hiện tại các lãnh đạo của thể chế trong nước phải cần thiết chuyển biến về phương diện này, chính sách minh bạch, không tham ô nhũng nhiễu, điểm này đa phần cán bộ lãnh đạo địa phương đều đã hiểu và nắm vững, nhưng về mặt đầu tư lại chưa làm được. Điều mà những người này để tâm cũng không phải là chuyện miễn giảm, chính sách ưu đãi cũng không đáng kể gì, bất kỳ một chủ đầu tư nào cũng coi đầu tư là sự nghiệp, dăm ba năm sau chính sách sẽ như thế nào? Đầu tư của bọn họ có được đảm bảo hay không, đây mới là điều bọn họ quan tâm và băn khoăn, loại bỏ được mối nghi ngờ này sẽ giúp nhà đầu tư cảm nhận được thật sự rõ ràng rằng cục diện đầu tư ở đây là hai bên cùng tồn tại và cùng có lợi. Chúng ta có nguyên tắc cũng như điểm mấu chốt, như vậy bọn họ mới chính thức có thể yên tâm. Thương nhân đều là như thế, tôi chịu theo quy củ chính sách pháp quy của anh thì tôi cũng tin tưởng anh sẽ theo quy luật kinh doanh của tôi, đây là hai bên cùng có lợi, cho nên mới có được thành tích lớn như vậy.
Trong phòng làm việc của Tăng Thái Bình tại tòa nhà Văn phòng Tỉnh ủy, lúc này Tăng Thái Bình cầm lấy tập văn kiện trên bàn do thư ký sắp xếp từ sáng sớm.
Xếp phía trên cùng vẫn luôn là lịch trình sắp xếp trong ngày của ông ta, đây là một thói quen của Tăng Thái Bình. Bỗng có tiếng gõ cửa, thư ký bưng chén trà từ bên ngoài đi vào, tới gần mỉm cười nói:
- Bí thư Tăng, mời anh dùng trà!
Tăng Thái Bình gật gật đầu, thản nhiên đưa mắt nhìn qua, Bích Loa Xuân, đây là thứ trà ông ta quen dùng, những chi tiết này với thư ký chẳng có gì đáng nói. Tăng Thái Bình gật đầu bảo:
- Ừ, sáng hôm nay đi Hoa Chi có chuyện gì? Phía Trưởng ban thư ký đã sắp xếp xong xuôi cả rồi chứ?
Thư ký gật đầu, báo cáo:
- Trưởng ban thư ký cũng đã sắp xếp xong xuôi, lãnh đạo đi theo có Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý mảng xây dựng Phan Kiến Chương, sở công nghiệp, sở khoáng sản cùng các đồng chí bên tập đoàn khoáng sản tỉnh, tổng cộng năm xe. Ngoài ra còn có xe cảnh vụ của Sở Công an tỉnh mở đường và phóng viên đài truyền hình tỉnh, đài phát thanh tỉnh mấy tòa soạn báo lớn đi theo phỏng vấn trong toàn bộ hành trình.
Nói tới đây, thư ký dừng một chút rồi bổ sung:
- Bí thư, hiện dự án quặng sắt do tập đoàn liên doanh giữa thành phố Hoa Chi và Đông Cảng đầu tư tại Úc Châu đã đạt kế hoạch bước đầu, ngày mai tại Hoa Chi, tập đoàn Hoa Cương sẽ tiến hành họp báo chính thức và nghi thức ký kết. Bí thư Trần Tân Dân của Hoa Chi, Chủ tịch Hội đồng quản trị Triệu Kiến Quốc của tập đoàn Hoa Cương đều muốn mời anh qua tham dự hội nghị...
Tăng Thái Bình gật gật đầu, là tâm phúc của ông ta thì bất kể là thư ký hay Trưởng ban thư ký Lư Khánh Vũ, đều hiểu rõ, mối quan hệ của ông ta với nhà họ Trần coi như là hợp tác. Trần Tân Dân nhậm chức trong hạt khu của ông ta là do nhà họ sắp xếp, về tình về lý ông ta đều phải chiếu cố. Về phần Triệu Kiến Quốc của tập đoàn Hoa Cương lại là con rể của nhà họ Lưu, ít nhiều gì cũng muốn chút thể diện, sắp xếp như vậy cũng là rất bình thường.
Trầm ngâm một chút, Tăng Thái Bình chậm rãi mở miệng bảo:
- Cậu bảo đồng chí Khánh Vũ qua đây một lát.
Chưa đến ba phút, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lư Khánh Vũ liền từ ngoài cửa đi vào, nhìn Tăng Thái Bình gật đầu nói:
- Bí thư, anh cho tìm tôi.
Tăng Thái Bình uống một ngụm trà chầm chậm nói:
- Khánh Vũ, tôi thấy thế này, buổi lễ ký kết tại Hoa Chi vào ngày mai, định trước là xế chiều hôm nay khởi hành qua bên đó, sắp xếp thời gian như vậy là được rồi. Ngoài ra, cả đội ngũ khổng lồ như vậy tôi thấy không cần thiết, phía tập đoàn khoáng sản tỉnh, sở tài nguyên và sở Công nghiệp cũng không cần phải đi nữa. Còn lại về phía đồng chí Chương, cậu cũng đi nói rõ một chút về tình hình là tập đoàn Hoa Cương dù sao cũng là xí nghiệp trực thuộc trung ương nên không phải qua đâu, có tôi đại diện là được.
Nói tới đây, Tăng Thái Bình dừng một chút, rồi tiếp tục bổ sung:
- Cứ như vậy đi, đoàn xe thì không cần, chỉ đơn giản thôi, xe cảnh sát thì bỏ đi. Về phía phóng viên truyền thông, chắc đám phóng viên đài báo trong tỉnh đã ở sắp xếp nhân sự bên đó rồi, cũng không cần phải đem theo thêm nữa, hủy hết đi, chỉ tôi với cậu qua đó là được.
Thái độ của Tăng Thái Bình rất kiên quyết, rõ ràng đoàn đầu tư Đông Cảng lần này đến tạo nên thành tựu gây cho Tăng Thái Bình một áp lực rất lớn, Nhiếp Chấn Bang muốn đặt kinh tế lên hàng đầu cũng không hề thổi phồng chút nào, thủ đoạn quyết đoán này tạo nên thành tích đủ khiến cho bất cứ ai cũng đều cảm thấy sợ hãi.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Tăng Thái Bình lúc này quyết tâm phải tiết giảm xe pháo, ồn ào huyên náo thì sẽ tạo cho người ta cảm giác ông ta đang thể hiện, cho nên Tăng Thái Bình mới ra quyết định này.
Trông thần thái của Tăng Thái Bình, Lư Khánh Vũ đã rõ, tính cách bí thư Tăng từ trước đến nay nói một là chẳng có hai, lập tức gật đầu:
- Vâng, vậy tôi đi sắp xếp.
Ba giờ chiều Tăng Thái Bình cùng Lư Khánh Vũ và thư ký cùng ra khỏi trụ sở Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, thư ký nhanh chân giúp Tăng Thái Bình mở cửa xe, đoàn người lên xe rồi nhanh chóng ra khỏi trụ sở, quẹo vào đại lộ, tiến ra đường vành đai.
Trên đường cao tốc, chiếc Audi băng đi vun vút với tốc độ lên đến mức tối đa một trăm hai mươi km.
Lúc này, lái xe quay sang nói:
- Bí thư, phía trước là ra khỏi đường cao tốc xuống quốc lộ rồi.
Hơn năm giờ chiều, Nhiếp Chấn Bang hôm nay tan sở rất đúng giờ, về đến nhà, ăn cơm tối xong, đợi xem hết chương trình thời sự bảy giờ tối mỗi ngày của sóng truyền hình quốc gia, Nhiếp Chấn Bang vừa đứng lên thì bỗng có tiếng di động reo vang.
Vừa bốc máy thì tiếng Lý Vân Hạc có vẻ khá gấp gáp:
- Chủ tịch tỉnh, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, anh tới ngay đi ạ!
Vừa nghe Lý Vân Hạc nói vậy, Nhiếp Chấn Bang lập tức nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đồng chí Vân hấp tấp quá đấy, thế có chuyện gì? Trời chưa sập mà, có gì từ từ nói.
Đầu dây bên kia, Lý Vân Hạc cũng vội vàng nói:
- Ôi, Chủ tịch tỉnh ơi, bí thư Tăng có chuyện, ông ấy bị tai nạn xe rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận