Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 714: Không đủ trả nợ.

Lời lẽ của Nhiếp Chấn Bang rất bình thản, âm điệu không cao, nhưng nói chuyện rõ ràng, rất tự nhiện, tạo cho người ta cảm giác tín tưởng.
Hơn nữa thái độ của Nhiếp Chấn Bang cũng rất rõ ràng, việc sắp xếp cho những công nhân mất việc, không chỉ những người mất việc mà cả những người đang đợi việc, ngoài ra việc đền bù là không thể thiếu, những điều này được nói từ miệng của Chấn Bang khiến cho người ta có cảm giác tâm phục
Lưu Luyện Phương và đồng sự ngồi bên cạnh nhìn nhau, gật đầu nói:
- Chủ tịch Nhiếp, chúng tôi tin những lời anh nói, đây là số điện thoại của tôi và Hàn Binh.
Lý Cư Bằng đích thân đưa Lưu Luyện Cương và Hàn Binh ra khỏi văn phòng, trước mặt bọn họ nhập số máy của họ vào điện thoại.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang nhìn sang bên cạnh Lý Quý Thanh có chút gì đó gò bó bất an, có thể khẳng định chuyện này sớm có mưu tính từ trước, nếu không thì làm sao xảy ra trùng hợp như vậy.
Chuyện của xưởng hóa chất Hồng Tinh xảy ra lâu như vậy, nói chuyện này phát sinh một cách tình cờ thì Nhiếp Chấn Bang tuyết đối không tin, nhưng trong chuyện này nhất định có thành phố Thiên Phủ sắp xếp tỉ mỉ, bây giờ các địa phương đều thành lập phòng duy trì ổn định, để đảm bảo duy trì ổn định của địa phương, nếu Thang Bỉnh Quyền một chút năng lực này không có còn có thể làm được ủy viên thường vụ Tỉnh ủy được sao?
Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Chủ nhiệm Lý của phòng thông tin đối ngoại, đây là công việc kế thừa tư tưởng của người đi trước rồi truyền bá cho thế hệ sau, gặp phải khó khăn tương đối nhiều cũng có thể thông cảm được, nhưng để làm tốt được công việc này thì cũng đáng để đi sâu vào học hỏi đấy.
Câu nói này xem ra có vẻ bình thường nhưng lại khiến Lý Quý Thanh có cảm giác mồ hôi chảy ướt sũng người. Chủ tịch tỉnh bày tỏ sự không vừa ý, lẽ nào chuyện này Chủ tịch nhìn ra đầu mối rồi
Đã nhìn ra thì cũng không cần thiết phải lo, loại chuyện này không chứng mình được mình đang giở trò, chỉ cần không thừa nhận thì Chủ tịch tỉnh cũng hết cách.
Nhưng bề ngoài Lý Quý Thanh cũng gật đầu nói:
- Vâng, Chủ tịch phê bình rất đúng, về mặt công việc tôi cần phải tăng cường học hỏi, học tập quán triệt tinh thần văn hóa của trung ương, nỗ lực kiên định công tác, làm tốt công việc của bản thân.
Những câu nói này, Nhiếp Chấn Bang không còn tâm trạng nào để nghe tiếp, con người Lý Quý Thanh khiến Nhiếp Chấn Bang còn nhớ rõ.
Công tác thông tin đối ngoại xem ra là công việc không quan trọng nhưng có khả năng quan sát và thể nghiệm dân tình, điều tra ý kiến dân chúng, mặt xấu và tốt của công việc này, trực tiếp liên quan đến mức độ tín nhiệm của dân chúng với đảng và chính phủ. Lý Quý Thanh trong lúc thích hợp, nhất định phải bỏ cũ thay mới, nghĩ tới đây, Nhiếp Chấn Bang liền khoát tay rồi nói:
- Được rồi chủ nhiệm Lý, đây là một công việc này rất phức tạp, anh cứ làm việc của anh trước đi
Sau khi Lý Quý Thanh đi khỏi, Lý Cư Bằng bước vào thấp giọng nói:
- Chủ tịch, tôi thấy…
Nhiếp Chấn Bang bật cười, sau vài năm rèn luyện, Lý Cư Bằng càng ngày càng trưởng thành, năng lực được tăng cường không ít, liền nhìn Lý Cư Bằng nói:
- Cư Bằng, cậu muốn nói, con người Lý Quý Thanh xem ra không hề đơn giản…
Lý Cư Bằng gật đầu, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Xem ra ở tỉnh Ba Thục này có người muốn làm khó tôi rồi.
Dừng một lát, Nhiếp Chấn Bang liền dặn dò:
- Cư Bằng, cậu hãy đi tìm Bí thư Viên, đến phòng hồ sơ của Tỉnh ủy, đem báo cáo công tác của tỉnh trong vòng năm năm gần đây, ngoài ra cả số liệu tài chính của năm năm trở lại đây, tôi nhớ vừa nãy Lý Quý Thanh nói Bí thư Tăng và cha tôi đều đích thân đến xưởng Hồng Tinh để mở cuộc họp tại hiện trường, về mặt tài liệu nhất định phải mang về xem mới được.
Đối với sự việc của xưởng Hồng Tinh, Chấn Bang rất thận trọng, không cần biết, đây không phải là tính cách của mình, những người công nhân bị mất việc vốn dĩ đã rất khổ rồi, những người lao động phổ thông không có trình độ nếu phải làm lại từ đầu, có thể thông cảm với khó khăn của quốc gia, của chính phủ là sự hi sinh rất to lớn rồi. Nhưng không có bất cứ sự đền bù nào thì là quá đáng rồi.
Nhưng nếu quản cũng phải chú trọng sách lược, dù sao cũng là xí nghiệp trực thuộc thành phố, chuyện nào cũng phải can thiệp, vừa mới đến mà có thái độ không khách khí như vậy, ít nhiều cũng gây ra cảm giác mạnh mẽ quá mức, cảm giác không tôn trọng chính quyền địa phương nơi này. Đặc biệt Thang Bỉnh Quyền là ủy viên thường vụ, vì vậy càng phải cẩn thận.
Ngẫm nghĩ một lát, Nhiếp Chấn Bang quyết định hay là vẫn cùng với Thang Bỉnh Quyền thương lượng chuyện này, liền tra danh bạ cán bộ lãnh đạo của tỉnh, gọi cho Thang Bỉnh Quyền.
Vừa mới chuông reo, bên kia liền nhấc máy, là giọng của Thang Bỉnh Quyền:
- Xin chào Chủ tịch, tôi là Thang Bỉnh Quyền
Tuy rằng đều là ủy viên thường vụ, nhưng Chấn Bang là nhân vật quan trọng số hai của tỉnh, là cán bộ cấp bộ trưởng, còn Thang Bỉnh Quyền chỉ là cán bộ cấp Thứ trưởng, quan hệ cấp trên dưới này sự thật vẫn tồn tại, Thang Bỉnh Quyền khách khí như vậy cũng là điều bình thường
- Anh Thang à, không làm phiền công việc của anh chứ
Dù sao, ngoại trừ việc gặp mặt ngày hôm qua, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện, Nhiếp Chấn Bang tỏ ra vô cùng khách khí.
Bên kia đầu dây là tiếng cười sang sảng của Thang Bỉnh Quyền:
- Điện thoại của Chủ tịch là chỉ thị rồi, những công việc khác làm sao quan trọng hơn chỉ thị của Chủ tịch được chứ
Con người là như vậy, giữa hai người với nhau, trước đây không quen biết, đương nhiên là không thể nói chuyện thù hận thâm sâu. Nhiếp Chấn Bang đã nể mặt ông ta thì ông ta không thể tự đại và kiêu ngạo, đương nhiên sẽ vô cùng khách khí, nịnh hót một chút. Đối với tâm tư của Thang Bỉnh Quyền, Chấn Bang thản nhiên mỉm cười nói:
- Anh Thang à, lần này tìm anh là về chuyện của nhà máy hóa chất Hồng Tinh, vừa rồi khi đi làm, có hai người công nhân làm náo loạn ở phòng thông tin đối ngoại, gọi điện cho anh là muốn cùng anh đi một chuyến, tình trạng của nhà máy tôi không quen thuộc lắm dù sao cũng là chuyện của Thiên Phủ các anh, nên gọi điện cho anh tìm hiểu một chút, xem các anh có thái độ thế nào. Tôi nghe nói chuyện này đã kéo dài hơn năm rồi, nếu kéo dài nữa sợ sẽ xảy ra chuyện lớn, nếu có thể giải quyết càng sớm thì càng tốt.
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang chứa đựng sự khôn khéo và sách lược, đầu tiên là tỏ rõ thái độ của mình, sau đó là chuyện của thành phố Thiên Phủ, tôi không muốn trực tiếp can dự vào chuyện này, sẽ vẫn giữ thể diện cho thành phố các anh, sau cùng khéo léo nhắc nhở, chuyện này nếu không sớm giải quyết thì nó giống như một quả bom hẹn giờ, anh tốt nhất nên cố gắng giải quyết, để xảy ra to chuyện sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân. Phía bên kia đầu dây, Thang Bỉnh Quyền cũng nghĩ tới điều này, phong cách xử lý công việc thuần thục của Chấn Bang khiến cho Thang Bỉnh Quyền phải đứng ở góc độ khác để nhìn nhận Nhiếp Chấn Bang. Cách nói chuyện uyển chuyển khôn khéo không giống với một người ba mươi sáu tuổi có thể làm được, mọi sự nghi ngờ và xem thường đều bị quét sạch, trầm ngâm một lúc liền mở miệng nói:
- Chủ tịch, chuyện này do Chủ tịch thành phố Lã Thành Đống phụ trách, hay là tôi cùng đồng chí Lã Thành Đống đến chỗ ngài báo cáo
Kết quả này Nhiếp Chấn Bang cũng sớm dự liệu, liền gật đầu nói:
- Cũng được, hãy gọi hai lão đại của thành phố Thiên Phủ đến đây, chúng ta sẽ cùng thống nhất, tôi sẽ đợi anh và Chủ tịch Lã ở văn phòng
Sau khi gác máy, chưa đến nửa tiếng, ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Cư Bằng ra mở cửa, rồi báo cáo:
- Chủ tịch, có Bí thư Thang và Chủ tịch thành phố Lã đến.
Thấy Lý Cư Bằng báo cáo, Chấn Bang liền nói:
- Đến nhanh vậy, mau mời vào.
Lý Cư Bằng dẫn Thang Bỉnh Quyền và Lã Thành Đống bước vào, Thang Bỉnh Quyền khoảng trên dưới năm mươi, cũng được coi là cán bộ trẻ có năng lực, là cán bộ cấp thứ trưởng, còn mười mấy năm nữa, khả năng thăng chức là rất lớn, dáng người không cao to lắm, có chút mập, bên cạnh là Chủ tịch thành phố, năm mốt năm hai tuổi, cao khoảng mét bảy nhăm, mặc bộ âu phục màu sẫm, cà vạt màu xanh đậm, có cảm giác rất chính thống.
Nhiếp Chấn Bang mời hai người ngồi và dùng thuốc:
- Hai đồng chí không cần gò bó, có dùng thuốc không.
Hai người thấy vậy cũng có chút ngạc nhiên, nhưng mỗi người cũng lấy một điếu, nhưng không hút
Nhiếp Chấn Bang không khách khí, liền lấy một điếu ra hút:
- Chủ tịch Thành Đống, về vấn đề xưởng hóa chất Hồng Tinh, anh có thể nói một chút không, hôm nay tôi có nghe công nhân của xưởng báo cáo, ý của họ là…. chính quyền thành phố Thiên Phủ, khi bán tài sản quốc hữu.
Câu nói này khiến Thành Đống cười một cách khổ sở nói:
- Chủ tịch, về chuyện này thành phố Thiên Phủ chúng tôi rất khó xử, là một xưởng hóa chất, ô nhiễm nghiêm trọng, hơn nữa lại ở trong nội thành, mức độ rất lớn, ảnh hưởng đến môi trường tự nhiên của thành phố, thải ra những chất gây ô nhiễm khiến cư dân xung quanh đều có ý kiến. Ngoài ra sự thiệt hại của xưởng trong nhiều năm, bây giờ có một nghìn năm trăm ba mươi bảy người làm việc, những người nghỉ hưu là hai nghìn bảy trăm sáu mươi hai người, bảo hiểm y tế và bảo hiểm xã hội của công nhân toàn xưởng, tiền lương về hưu cùng các loại chi phí khác, một năm trở lại đây, tài chính của Thiên Phủ đều hỗ trợ vượt quá năm trăm nghìn một năm. Hơn nữa việc cải tạo kỹ thuật và cải tạo nhà xưởng, tiền đầu tư vào đều vượt quá năm trăm triệu, có thể nói đây là một cái động không đáy.
Bên cạnh đó, Bỉnh Quyền cũng tiếp lời:
- Chủ tịch đây là lời nói giác ngộ, bây giờ xưởng đã hoạt động, một năm cứ như vậy nuôi không, tiêu tốn hết năm mươi triệu trong một năm, nếu xưởng hoạt động, trong một năm, chúng tôi đều tổn hại vượt quá một trăm triệu, suy xét việc bán đấu giá chẳng qua là bất đắc dĩ
Vừa dứt lời thì Lã Thành Đông nói:
- Về vấn đề rao bán, giá cả mảnh đất của nhà xưởng, thực sự vượt quá hai trăm triệu, hơn nữa nhà xưởng và thiết bị sản xuất là ba trăm linh tư triệu ba trăm mười nghìn, nhưng bây giờ xưởng hóa chất Hồng Tinh vay ngân hàng năm trăm hai mươi ba triệu, có thể nói nhà máy Hồng Tinh đang ở trong tình trạng không trả được nợ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận