Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 579: Ngừng thi công.

- Kiểm tra giấy chứng nhận quy hoạch xây dựng?
Tiếu Nhã Lệ nhíu mày, đúng là kẻ vô tri không biết thì không sợ. Ở thủ đô, con cháu thế gia, nghe tới tên Tiếu nhị tỷ mình, có ai không chú ý cẩn thận. Cháu ngoại của Uỷ viên Trung ương bộ Chính trị, Phó chủ tịch Quân ủy trung ương Nhiếp gia, con gái của Phó tư lệnh Tiếu quân khu Tây Bắc, con dâu của Dương gia, Dương Thắng Lợi, đương nhiệm Uỷ viên thường vụ bộ Chính trị Chủ tịch mặt trận tổ quốc. Hơn nữa, còn là thần tài của Dương gia. Trong đây, cho dù là thân phận nào, cũng đều không phải người thường có thể đụng vào. Ngay cả những gia tộc lâu đời ở thủ đô cũng phải suy nghĩ tự lượng sức minh, có thể chịu được áp lực của ba gia tộc liên minh không.
Hiện tại hay rồi, ở thành phố Vọng Hải này, tại nơi em họ mình nhậm chức, lại bị người ta ức hiếp. Tiếu Nhã Lệ giận tới mức nào, trầm giọng nói:
- Tôi lại muốn xem xem, ai dám như vậy.
Mang theo cơn giận, Tiếu Nhã Lệ đi ra khỏi văn phòng. Trong đại sảnh, người đàn ông dẫn đầu khiến sắc mặt Tiếu Nhã Lệ trầm xuống, đi tới nói:
- Tôi tưởng ai, hóa ra Cục trưởng Quách. Cục trưởng Quách, tôi nhớ, hạng mục tân cảng Vọng Hải, lúc kí kết, các giấy tờ và thủ tục liên quan đều chính quyền Thành ủy thành phố đặc biệt bật đèn xanh cho tập đoàn chúng tôi làm. Sao, hôm nay Cục trưởng Quách lại tới đây, Bí thư Lý Thái Thạch vừa đi, đã gạt phăng chúng tôi đi là sao?
Quách Nhân Xương nghe những lời châm chọc này, có thể nói là đầu đau như búa bổ. Sớm biết chuyện này không tốt đẹp gì, làm kinh doanh tới độ như tập đoàn Ốc gia, đã có tiền và chính quyền trực tiếp đối thoại rồi.
Khổ sở, phải chịu thôi, Quách Nhân Xương thấp giọng nói:
- Tiếu tổng, từ từ nói chuyện đã.
- Tiếu tổng, tôi cũng không còn cách nào, Bí thư lên tiếng, ý chỉ tân cảng Vọng Hải, tôi biết làm sao? Bên phía cô, tôi biết, chúng ta biết với nhau là được. Tôi lập tức dẫn người đi. Chuyện như này, Bí thư mới muốn lập uy, Tiếu tổng, cô nên thông cảm cho tôi. Thần tiên đánh nhau, phàm nhân như tôi đây gặp họa.tôi là phàm nhân chịu không nổi, Tiếu tổng, cô đừng tức giận, tôi đi đây.
Thị sát của cục xây dựng, giống như một đàn rùa, vội đến vội đi. TIếu Nhã Lệ trầm giọng nói:
- Vương Công, Chu tổng, truyền lệnh của tôi, từ hôm nay trở đi, công trình tân cảng Vọng Hải toàn bộ ngừng thi công. Khi nào khởi công sẽ có tin tức sau.
Câu này khiến toàn bộ cấn bộ cao trung tầng của tập đoàn Ốc Gia ở Vọng Hải ngây ngẩn. Vương Công là một phần tử trí thức điển hình, năm đó, cũng trong thể chế, chỉ có điều, không thích ứng được với cuộc sống trong thể chế, bị Dương An Bang tìm được.
Lúc này, Vương Công thần sắc thay đổi, đi tới nói:
- Tiếu tổng, suy nghĩ kĩ đi. Ngừng thi công như vậy, chậm trễ thời gian chưa nói, cơm ăn tiền lương của bao nhiêu công nhân, đều là tiền đó.
Bên cạnh, Chu tổng cũng gật đầu nói:
- Ngừng thi công một chút cũng được, gần đây, có bão tới, có thể tránh một chút.
Tiếu Nhã Lệ lúc này mỉm cười:
- Đúng vậy, vừa hay có bão tới, dù sao cũng cần nghỉ ngơi, nhân cơ hội này, để Điền Húc Giang nhìn cho kĩ, có những người, ông ta không thể đắc tội.
Ra khỏi trụ sở làm việc, Tiếu Nhã Lệ gọi điện cho Nhiếp Chấn Bang:
- Lão tam, An Na có nhà không, tôi qua trước, tối tôi ăn cơm ở chỗ cậu.
Sau khi Dương An Na tới đây, khu nhà số hai khu dành cho cán bộ Thành ủy và Uỷ ban nhân dân có vẻ náo nhiệt hơn nhiều.vào cửa nhà, trong phòng khách, Tiếu Nhã Lệ và Dương An Na đều ngồi trên sô pha, mong đợi giây phút này cũng đã bốn năm năm rồi, ê ê a a, nói mấy chuyện chẳng hiểu là gì.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Nhị tỷ, nghe nói hôm nay chị bị chọc giận?
Câu này khiến lửa giận trong lòng Tiếu Nhã Lệ lại nổi lên. Bên cạnh, An Na trừng mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang:
- Ông xã, anh đừng có chuyện bé xé ra to, chị dâu vốn đã không vui.
Tiếu Nhã Lệ lúc này cười nói:
- An Na à, chi dâu em tâm tình rất tốt. Những người này muốn làm chị mất vui, sao có thể. Lần này, vì giúp ông xã em, chị đã làm hết sức rồi.tổn thất này, An Na em phải bồi thường cho chị dâu.
Câu này khiến Dương An Na phì một cái, cười mắng:
- Phì, chị nghĩ hay quá đi. Ông xã em là em họ chị, chị chả lẽ không giúp.
Đùa vui một hồi, Nhiếp Chấn Bang nghiêm mặt nói:
- Nhị tỷ, về mặt tuyên truyền, chị liên lạc như nào rồi?
Những lời này khiến Tiếu Nhã Lệ trong mắt thoáng hiện lên tia khâm phục. Mình còn chưa nói ra kế hoạch, dã bị lão tam đoán được tám chín phần mười. Lão tam có thể đảm nhiệm vị trí này ở độ tuổi như thế, quả nhiên không phải trùng hợp và may mắn. Đây thực sự là có bối cảnh, có năng lực, mới có thể đi tới bước hiện tại.
Đối với việc này, cảm xúc của Tiếu Nhã Lệ khắc sâu hơn bất cứ ai. Có thể nói, Nhiếp gia chính là do một tay cậu em họ này của mình xoay chuyển. Từ một gia tộc bấp bênh, hoàn toàn lột xác. Trước kia Tiếu Nhã Lệ còn không cho là vậy, hiện tại thực sự khâm phục rồi.
Lập tức gật đầu nói:
- Ngừng thi công rồi, tôi đã liên hệ với mấy tờ báo trong nước như báo kinh tế phía Nam, báo Kinh tế Trung Quốc…Ngoài ra, phương diện truyền thông TV, tôi tin, các đài truyền hình lớn trong cả nước đều sẽ có bản tin thông báo về việc này.
Câu này Tiếu Nhã Lệ nói rất khí phách, vô cùng ngạo nghễ. Đúng thế, là con dâu của Dương gia, Tiếu Nhã Lệ có tư cách để kiêu ngạo như thế. Bác trai Dương Quang Vinh là Trưởng ban Tuyên giáo trung ương, chút chuyện này cũng không làm được, thì còn nói gì.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, tân cảng Vọng Hải ngừng thi công, có thể mượn cơ hội này, tạo dư luận lớn. Bí thư mới nhậm chức, phía tân cảng Vọng Hải đã ngừng thi công. Người bên ngoài nhìn vào, điều này chắc chắn không thể là quan hệ của bộ máy tiền nhiệm. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, còn phải tạo chút áp lực về mặt chính trị từ phía trên đối với Điền Húc Giang. Sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Nhị tỷ, như thế chưa đủ, chị có thể nhân cơ hội này, thực hiện thêm chút ảnh hưởng và áp lực.như vậy mới có thể khiến Điền Húc Giang từ nay về sau không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Lão tam à, lấy bà chị cậu làm vũ khí để sử dụng à. Tuy nhiên, cũng chính là vì cậu đó. Như vậy, uy tín của Điền Húc Giang coi như bị quét sạch rồi. Cho dù sự việc qua đi, e rằng cũng không uy hiếp gì đến cậu nữa rồi. Chuyện này, chị giúp cậu làm.
Tiếu Nhã Lệ cười ha hả.
Tân cảng Vọng Hải ngừng thi công, buổi chiều cùng ngày, phóng viên các tờ báo đài truyền hình lớn trong cả nước lao ầm ầm tới tân cảng Vọng Hải.quya chụp, phỏn vấn phía lãnh đạo tập đoàn Ốc Gia, đưa ra tất cả vũ khí tài liệu.
Tập đoàn Ốc Gia,
Tổng giám đốc ban hạng mục xây dựng tân cảng Vọng Hải, lúc này Chu tổng đang nhận phỏng vấn của phóng viên.
- Chu tiên sinh, nguyên nhân gì khiến các anh ngừng thi công, là công trình hải cảng lớn nhất cả nước, ngừng thi công tổn thất sẽ lớn tới đâu?
Phóng viên của kênh kinh tế đài truyền hình quốc gia đặt câu hỏi.
Chu tổng trầm ngâm, gật đầu nói:
- Về vấn đề ngừng thi công, tôi muốn nói đây là quyết định rất khó khăn. Đối với tập đoàn Ốc Gia chung tôi, xây dựng tân cảng Vọng Hải liên quan tới một bố cục toàn cầu của tập đoàn chúng tôi. Nhưng hiện nay trong quá trình xây dựng của tập đoàn Ốc Gia, gặp phải một số áp lực từ phía lãnh đạo nhà nước. Vì có trách nhiệm với tập đoàn, sau khi chúng tôi báo cáo lên hội đồng quản trị, thận trọng đưa ra quyết định này. Hy vọng môi trường đầu tư trong nước có thể được cải thiện.
Phóng viên lại hỏi:
- Chu tiên sinh, theo tôi được biết, trước khi tập đoàn Ốc Gia đưa ra quyết định ngừng thi công hạng muc tân cảng Vọng Hải, buổi sáng cùng ngày, Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải Điền Húc Giang thị sát công trường xây dựng tân cảng Vọng Hải, xin hỏi, là Bí thư Điền nói gì đó nên mới khiến các anh có cách nghĩ này đúng không?
Chu tổng nghe, lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi:
- Về vấn đề cán bộ lãnh đạo, rất xin lỗi, đây là cơ mật kinh doanh của công ty, tôi không thể trả lời.
Cuộc phỏng vấn này, tối hôm sau được phát trên mục tin tức của các đài truyền hình lớn trong cả nước. Cùng lúc đó, không ít báo chí truyền thông phát lực, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt cả nước đều tập trung vào cảnh này. Trong lòng Dịch Sướng cũng âm thầm sung sướng.lần này, xem xem, Điều Húc Giang làm như nào, giết gà dọa khỉ, muốn gây chuyện với tập đoàn Ốc Gia, đây chẳng phải tìm phiền toái cho mình hay sao? Làm không tốt, cái mông của Điền Húc Giang cũng ngồi không yên.
Hơn 10 giờ tối, Dịch Sướng chạy tới lầu bốn Hồng Nhạn lâu. Vừa lên lầu, tiểu Tương nhân viên phục vụ liền đón:
- Trưởng ban thư ký, sao ngài lại tới?
Dịch Sướng tâm tình thoải mái, mỉm cười nói:
- Tiểu Tương, lại là cậu trực ban à, Bí thư Điền đang nghỉ ngơi sao?
Tiểu Tương cũng cười nói:
- Vừa rồi gọi một ly cà phê, chắc còn chưa ngủ.
Dịch Sướng nghe đến đó, gật gật đầu, lập tức tới cửa, điều chỉnh tâm tình, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, gõ cửa, sau đó, cửa phòng mở ra, Điền Húc Giang đứng ở cửa,, Dịch Sướng lập tức báo cáo:
- Bí thư, có chuyện quan trọng, tôi muốn báo cáo với ngài.
Điền Húc Giang mở cửa phòng, mời Dịch Sướng vào phòng, trầm giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Dịch, vội vàng gì? Đã là cán bộ cấp lãnh đạo rồi, làm việc còn thiếu quy củ như thế, chân tay lóng ngóng.
Lúc này, Dịch Sướng không thèm để ý tới giọng điệu của Điền Húc Giang nữa, lập tức nói:
- Bí thư Điền, xảy ra chuyện lớn, bên phía tân cảng Vọng Hải ngừng thi công.
Nghe được câu này, Điền Húc Giang hơi sửng sốt, trong lòng rất vừa ý, Quacsh Nhân Xương rất biết làm việc, bên ngoài, Điền Húc Giang vẻ mặt lạnh nhạt:
- Trưởng ban thư ký Dịch, anh thái độ gì thế. Ngừng thi công thì ngừng thi công, có gì mà to chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận