Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 884: Gập ghềnh con đường phía trước.

Nhiếp Chấn Bang nói như vậy đã biểu đã đạt suy nghĩ của mình. Rõ ràng, đây chính là nói cho đám người Nghiêm Phượng Kiều biết, về việc tập đoàn Chu thị muốn dự thầu tập đoàn Hoa Hạ, mình không muốn nói nhiều nữa.
Đối với việc này, mấy vị của thành phố Lê Châu đều không quá ngạc nhiên. Nhiếp Chấn Bang là lãnh đạo cũ thủ trưởng cũ của bọn họ, phong cách làm việc và tính cách của Nhiếp Chấn Bang, bọn họ đều hiểu rõ. Lần này đến đây, Nghiêm Phượng Kiều, Phạm Chấn Minh hay Chu Lạp Phong đều không nghĩ đến muốn làm gì cả.
Mục đích của Chu Lạp Phong kỳ thực cũng rất đơn giản. Hiện nay, công ty xây dựng dưới trướng của Chu thị đã trở thành công ty thứ hai có được tư chất xây dựng đặc biệt ở khu tự trị Tây Bắc. Như vậy, Chu Thị có thể tham gia rất nhiều công trình mà người khác không tham gia được.
Hiện nay, Chu Thị không thiếu tố chất, cũng không thiếu vốn, cái thiếu chính là cơ hội làm công trình. Hiện tại, sau khi thông qua mấy vị lãnh đạo của thành phố Lê Châu nói như vậy, Chu Thị ít nhất sẽ lưu lại một ấn tượng nhất định trong lòng Nhiếp Chấn Bang. Đến lúc đó, lúc bỏ thầu mời thầu, có thể bảo đảm một sự công bằng cho tập đoàn Chu Thị. Chu Lạp Phong không cần thiên vị mà cần một cơ hội công bằng.
Nghiêm Phượng Kiều lúc này cũng cười nói:
- Chủ tịch! Tôi đã lập gia đình rồi.
Lúc nói ra những lời này, gương mặt Nghiêm Phượng Kiều lộ vẻ thẹn thùng, ánh mắt thờ ơ lãnh đạm, liếc nhìn Chu Lạp Phong bên cạnh.
Sự phức tạp trong tâm lý của Nghiêm Phượng Kiều có thể hiểu được. Thật sự đến giờ phút này, Nghiêm Phượng Kiều vẫn còn nhớ rõ ràng, trong sân Huyện ủy huyện Lê, người đó không để ý đến thể diện của một phụ nữ như mình, lúc đến nhà cãi nhau ầm ĩ, vẫn nhớ rõ, trong khu nhà tập thể Huyện ủy, đối diện bên kia, trong căn nhà có hai phòng, một bờ vai rắn chắc khỏe mạnh.
Bên cạnh, Phạm Chấn Minh cười nói:
- Lãnh đạo! Anh không biết hả? Bốn năm trước, Chủ tịch Nghiêm đã kết hôn với ông chủ Chu.
Nghe câu này, Nhiếp Chấn Bang sững lại, hơi có chút kinh ngạc, lập tức lại gật đầu. Đối với Nghiêm Phượng Kiều, Nhiếp Chấn Bang rất đồng tình và cảm thông. Hiện giờ, Nghiêm Phượng Kiều có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình, Nhiếp Chấn Bang thật lòng chúc mừng.
Gật đầu, lập tức Nhiếp Chấn Bang đứng lên, long trọng nói:
- Phượng Kiều, Chu tổng, xin chúc mừng.
Gương mặt Chu Lạp Phong tràn đầy hạnh phúc. Điều này chứng tỏ Chu Lạp Phong thật lòng thích Nghiêm Phượng Kiều.
- Chủ tịch Nhiếp! cảm ơn anh. Vốn dĩ chúng tôi muốn mời anh, nhưng, nghĩ đến công tác của anh bận rộn lại không làm phiền anh nữa, có cơ hội, hai người nhà tôi sẽ bù cho anh.
Chu Lạp Phong mỉm cười nói.
Là thương nhân, Chu Lạp Phong về phương diện này rất hiểu đường lối. Tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang rất chân thành, rất cẩn thận hỏi thăm tình hình phát triển và ý định quy hoạch gần đây của thành phố Lê Châu. Đối với chiến lược phát triển kiên trì và liên tục của Lê Châu, Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng.
Gật đầu nói:
- Tôi rất vui mừng. Phát triển kinh tế của thành phố Lê Châu rất tốt. Hiện nay, toàn bộ khu vực Tây Bắc, tổng sản lượng kinh tế của Lê Châu đứng đầu danh sách cả nước, ở Tây Bắc, xếp hàng thứ nhất. Điều này và sự đoàn kết chân thành của bộ máy Thành ủy Lê Châu, với lãnh đạo bộ máy Thành ủy quán triệt chắc chắn duy trì chiến lược phát triển và quan điểm phát triển khoa học không thể tách rời nhau. Điểm này, tôi rất hài lòng, cũng rất xúc động. Nhưng, cùng với việc kinh tế không ngừng phát triển, tiếp theo đây, khó tránh khỏi sẽ gặp phải các kiểu rắc rối. Những vấn đề này, ở thời điểm hiện nay, khu vực phát triển duyên hải đông bộ đã xuất hiện, các đồng chí cần phải xem xét thời thế, phát triển cùng thời đại, học tập kinh nghiệm và phương pháp tốt của các khu vực phát triển khác, duy trì sự phát triển liên tục và nhanh chóng của thành phố Lê Châu.
Sau một hồi giao lưu cùng với mấy người của thành phố Lê Châu, tại khách sạn Kim Phàm, sau khi sắp xếp phòng cho Nghiêm Phượng Kiều và Phạm Chấn Minh, Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Dân mới bước ra khỏi khách sạn Kim Phàm.
Võ Lập lúc này đã lái xe đến, xe đậu sát vào cổng khách sạn. Vân Phi giành bước xuống trước giúp mở cửa xe. Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Dân lần lượt ngồi vào.
- Ông chủ, về nhà máy Số 38 hả?
Võ Lập quay đầu hỏi.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, nhìn Nhiếp Gia Dân bên cạnh nói:
- Anh Hai, đến chỗ em ngồi một chút nhé!
Nhiếp Gia Dân không có bất kỳ do dự và cự tuyệt nào, mỉm cười, nói:
- Cũng được, đến xem thử địa bàn của cậu.
Từ nội thành thành phố Cam Lam đến nhà máy Số 38, giữa lộ trình ước chừng mười cây số, Nhiếp Gia Dan nhìn cảnh sắc qua cửa xe, mở miệng nói:
- Chú ba, lần này, con đường phía trước của chú tương đối gập ghềnh.
Câu này khiến Nhiếp Chấn Bang do dự một chút. Lời nói của Nhiếp Gia Dân, ý nghĩa gì, Nhiếp Chấn Bang rất rõ. Con đường phía trước gập ghềnh, tập đoàn Hoa Hạ, mình nhận chuyện này cũng giống như nhận nhận lấy phiền phức. Hiện nay, có thể khẳng định, cả nước không ít người đang chăm chú nhìn vào đây. Ở thủ đô, các nhà tất nhiên sẽ quan tâm chú ý, đối với những người này, Nhiếp Chấn Bang có sự nhận biết sâu sắc. Những người này, giống như một đám ruồi bọ, chỉ cần có khe hở, tuyệt đối không thể bỏ qua. Những người này, chính là một đàn sói khát máu.
Sở dĩ gập ghềnh, vấn đề chính là ở đây, ở tập đoàn Hoa Hạ, chỉ là xây dựng công trình nền móng, tất nhiên là một mẩu bánh lớn thu hút người ta. Đến lúc đó, xem mánh khóe và năng lực của Nhiếp Chấn Bang có thể khiến người ta hài lòng không? Xem Nhiếp Chấn Bang thao tác thế nào?
Một thao tác sai lầm, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, tất nhiên phải đắc tội với không ít người. Sự gập ghềnh mà Nhiếp Gia Dân nói, chủ yếu chính là điểm này.
Ngoài ra, bối cảnh của tập đoàn Hoa Hạ, chủ định Nhiếp Chấn Bang sau này là cơ hội giao lưu qua lại với người của các đại Quân khu sẽ không ít. Làm thế nào để hài hòa tốt mối quan hệ giữa các đại Quân khu, đây cũng là một mấu chốt của mấu chốt.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày cũng mang một loại tự tin mạnh mẽ, nói:
- Gập ghềnh hả? Anh hai, anh yên tâm đi. Về mặt này, em đã có chuẩn bị đầy đủ, binh đến tướng ngăn nước lên thì tường chặn. Về mặt xây dựng công trình cơ bản của tập đoàn Hoa Hạ, em đã quyết chủ ý, chỉ cần Nhiếp Chấn Bang em bản thân không có gì để người ta lên án, em không sợ bất ai đến soi mói.
Lúc nói ra những lời này, gương mặt Nhiếp Chấn Bang lộ vẻ tự tin mạnh mẽ. Công trình xây dựng của tập đoàn Hoa Hạ, có một đặc điểm hiển hiện, vốn lớn, đầu tư nhiều, độ khó công trình không lớn, thời hạn nhanh, ít sắp xếp phương diện kỹ thuật cao, bởi vì, phương diện kỹ thuật cao, về cơ bản quốc gia đều có xếp đặt ngoài định mức. Như vậy, tập đoàn Hoa Hạ tự nhiên trở thành miếng bánh ngon.
Lỗ hổng này, hễ mở ra, đến lúc đó sẽ có lớp lớp áp lực lớn đè xuống. Cho nên, Nhiếp Chấn Bang sớm đã định ra chủ ý. Từ lúc mới bắt đầu, liền ngăn chặn con đường này. Tất cả mọi người hoặc đơn vị, anh muốn đảm nhận công trình, được, việc chung làm chung, tất cả dựa theo trình tự mà làm. Anh đạt được đó là bản lĩnh của anh, không đạt được, không tranh qua người khác cũng đừng trách tôi. Như vậy, cố nhiên cũng sẽ đắc tội người ta, nhưng, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, nếu không như thế e rằng càng đắc tội với nhiều người hơn.
Thử nghĩ mà xem, lấy một ví dụ, nếu một công trình xây dựng nhà xưởng, có lãnh đạo chủ chốt của mấy tỉnh gọi điện đến đi cửa sau, rốt cuộc anh đưa cho ai. Nếu vẫn còn có cấp cao hơn cầu tình, lại phải làm thế nào. Việc chỉ có một, cho người này, thế tất sẽ đắc tội với người khác. Còn hơn như vậy, vẫn chưa bằng việc chung làm chung, như vậy, người ta tuy không thoải mái, nhưng cũng không thể thẳng thừng đắc tội với người.
Nhiếp Gia Dân hôm nay, sớm đã không phải là kẻ càn rỡ của trường Dục Anh năm đó, sống cuộc sống quân sự nhiều năm như vậy, tư tưởng cũng đã trưởng thành lên nhiều, mỉm cười nói:
- Cậu nghĩ được như vậy, tôi cũng rất yên tâm. Tục ngữ nói rất đúng, không ai giàu ba họ. Chúng ta đúng là đời thứ ba. Tình hình của anh cả, không phải cậu không biết. Hiện nay, cuộc sống trong gia đình cũng không dễ dàng gì.
Nhiếp Gia Dân chỉ điều gì, điểm này, Nhiếp Chấn Bang vẫn biết. Con đường phía trước gập ghềnh, cũng có tồn tại nhân tố này.
Ông cụ thì không nói nữa. Nhân vật trong tầng lớp lãnh đạo hạt nhân, quyền thế danh vọng, các phương diện đều đã đạt đến đỉnh cao. Cả đời này của ông cụ, có thể dùng một từ để hình dung, chết cũng không tiếc.
Dựa vào bóng mát của ông cụ, lại thêm biến cố đầu những năm tám mươi, chiếm giữ đội ngũ, vậy mới có thành tựu đời thứ hai của Nhiếp gia. Ở đây, thành phần chiếu cố vẫn chiếm đại đa số. Nhưng đến đời này của Nhiếp Chấn Bang, ba anh em, lại thêm một Nhiếp Tử Ngư. Điều này lại có vẻ tương đối khó xử.
Chỗ ba người Nhiếp Gia Lương, Nhiếp Gia Dân và Nhiếp Tử Ngư mà nói, năng lực cũng có thể xem như đồng đều. Công lao, sẽ đến lúc dùng hết. Việc này cũng giống như ân tình, người chết thì đèn tắt, người đều đã đi cả, công lao nên tiêu hao cũng đã tiêu hao, muốn nổi lên mạnh mẽ, cơ bản đã không còn quá thực tế.
Anh cả Nhiếp Gia Lương hiện nay chẳng qua chỉ là Phó Chủ tỉnh tỉnh Yến Bắc, vẫn chưa treo tấm biển Ủy viên thường vụ, đây là một ví dụ điển hình nhất. Nhiếp Gia Dân so với Nhiếp Gia Lương tốt hơn một chút, song cũng chẳng khá là bao.
Hiện tại, tất cả kỳ vọng của Nhiếp gia cũng chính là Nhiếp Chấn Bang, đây cũng chính là nguyên nhân Nhiếp Gia Dân cảm khái câu không ai giàu ba họ.
Quá thịnh thành suy, quá dương sinh âm, đây là quy luật tự nhiên, đây cũng là sự thật đanh thép. Nếu Nhiếp Chấn Bang không đủ sức mạnh lên, Nhiếp gia trên đường xuống dốc là tất yếu. Hiện tại, một cửa Nhiếp gia, hai lãnh đạo cấp Phó quốc vào cục, lại thêm một Ủy viên trung ương, có thể nói là cực thịnh một thời. Nếu, Nhiếp Chấn Bang không thể nhân lúc này quật khởi, đến lúc đó, Nhiếp gia có thể duy trì một cấp tỉnh được xem là rất khá rồi. Cũng chính là nói, Nhiếp gia đã bắt đầu đi xuống dốc.
Thở dài một tiếng, Nhiếp Chấn Bang mở miệng nói:
- Đi một bước xem một bước nhé. Em một đời này giống như đánh gía của Tổng Bí thư Kiều, em đi đường hung hiểm, kiếm đi nghiêng, có thể đi đến hiện tại đã là vạn hạnh. Con đường phía trước thế nào, bản thân em vẫn thật chưa có một khẳng định rõ ràng.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Nhiếp Gia Dân bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, dường như lại trở về thời điểm năm đó cùng nhau xây dựng siêu thị Ốc Gia, hăng hái xông pha, có khí thế của một chú nghé mới sinh không biết sợ hổ.
Hiện nay đều đã đã bắt đầu bước vào trung niên, tâm tính cũng đã dần thay đổi:
- Anh hai! Anh như thế này để làm gì? Anh cứ yên tâm, có vài việc, em vẫn ghi nhớ thường xuyên, em sẽ không xúc động giống như trước kia nữa.
Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng lại. Bên cạnh, Vũ Lập quay đầu nói:
- Ổng chủ, đến rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận