Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1120: Chi tiết quyết định thành bại.

Lưu Hiểu Mẫn nhìn thần thái của Nhiếp Chấn Bang, ánh mắt có chút thất vọng, trong lòng lại càng thêm trọng thị. Danh tiếng của Nhiếp Chấn Bang quả nhiên danh bất hư truyền. Có thanh danh thì không phải là hư sĩ. Lúc này, gương mặt Nhiếp Chấn Bang không có bất kỳ thay đổi nào. Nhìn thế nào cũng đều không thấy có gì khác thường. Đối với vấn đề tuyển chọn thư ký, không nói tốt cũng không nói xấu. Đối với ba ứng cử viên, lúc mình đang giới thiệu, cũng không có chút thay đổi nào. Một chiêu thức này lại khiến Lưu Hiểu Mẫn không đoán ra Nhiếp Chấn Bang đang có ý gì.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Lưu Hiểu Mẫn gật đầu, hơi há miệng nói:
- Bí thư! Về mặt xếp đặt công tác tiếp theo, Bí thư có gì chỉ bảo xin cứ nói ra. Là Trưởng ban Thư ký, chức trách của tôi chính là phục vụ lãnh đạo.
Lời nói của Lưu Hiểu Mẫn khiến Nhiếp Chấn Bang hơi sững lại, đúng là vẫn hơi xem thường người phụ nữ này rồi. Kiểu nói này, lãnh đạo nam thông thường còn không nói được. Trái lại bà ta lại không chút trì trệ, liền nói ra. Đây chính là trình độ.
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói thẳng:
- Tôi vừa mới đến Lũng Tây nhậm chức, đối với công tác của tỉnh Lũng Tây không không quá quen thuộc. Cho nên, tôi nghĩ, khoảng thời gian này muốn đi một vòng các thành phố cấp địa trong toàn tỉnh xem qua, tìm hiểu một chút tình hình của tỉnh Lũng Tây ta.
- Đây là việc nên làm, khảo sát thực địa, Bí thư chắc chắn càng thêm hiểu biết và quen thuộc cục diện phát triển toàn tỉnh, cũng có trợ giúp phát triển kinh tế toàn tỉnh. Không biết Bí thư muốn đến đâu trước tiên? Tôi sẽ sắp xếp trước.
Lưu Hiểu Mẫn mỉm cười đáp, trong lòng lại có chút khiếp sợ.
Bí thư Nhiếp này lại không đi theo lối mòn. Thông thường một lãnh đạo mới nhậm chức, không người nào lại không lót ổ trước trong văn phòng, xem một thời gian ngắn số liệu kinh tế và báo cáo công tác chính quyền. Nhưng anh ta ngược lại, mới vừa nhậm chức, nhân viên vẫn chưa trang bị đầy đủ, lãnh đạo trong tỉnh chưa quen biết được bao nhiêu, đã vội vàng xuống dưới thị sát.
Nhìn thấy điệu bộ của Lưu Hiểu Mẫn, Nhiếp Chấn Bang cũng không động thanh sắc. Đối với thái độ kinh ngạc của Lưu Hiểu Mẫn, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, biểu lộ này rất bình thường.
Thông thường mà nói, cán bộ ở vị trí mới vì sao phải ở lại trong phòng làm việc, đọc tài liệu. Đây cũng là có học vấn. Một mặt, tài liệu văn bản, bao gồm cả số liệu kinh tế, báo cáo chính quyền và tài liệu thống kê mọi mặt, là cặn kẽ và trực quan nhất. Thông qua tài liệu, có thể thấy rõ tình hình của địa phương. Sau đó mới đi thị sát, như vậy sẽ có một mức so sánh, vừa xem thực địa thì có thể hiểu ngay, tránh hiện tượng bịt mắt.
Mặt khác, về cơ bản, khoảng thời gian này, là đang quá trình lựa chọn thư ký. Cho dù là lãnh đạo mang theo thư ký nhậm chức, cũng là một điều bình thường.
Thứ ba, đối với quá trình làm quen với lãnh đạo bộ máy địa phương, trong khoảng thời gian này, trong bộ máy nhất định sẽ có cán bộ lãnh đạo làm ra một vài thay đổi, đưa ra một vài lựa chọn, nương nhờ, báo cáo. Như vậy, có thể tìm ra sự thay đổi tâm ý của đồng chí bên dưới.
Cho nên, thông thường ở vị trí lãnh đạo mới, sau khi nhậm chức đều có khoảng thời gian lót ổ trước trong văn phòng của mình.
Nhưng, lúc này, mình lại phá vỡ lề lối này, ngày thứ hai nhậm chức liền đề xuất đi ra ngoài thị sát, thời gian chuẩn bị một hai ngày, cũng chính là nói nhậm chức chưa đến bốn ngày đã đi thị sát. Việc này trong thể chế chắc chắn xem như hiếm thấy.
Nhìn Lưu Hiểu Mẫn Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười nói:
- Địa điểm hả? Tôi cần suy nghĩ một chút. Tôi thấy đến thành phố Kim An cần phải đến xem.
Dứt lời, lập tức sắc mặt Lưu Hiểu Mẫn lại thay đổi. Thành phố Kim An? Nơi này dường như đã trở thành một từ ngữ mẫn cảm ở Lũng Tây. Nhìn Nhiếp Chấn Bang thần thái bình tĩnh trước sau như một, trong lòng Lưu Hiểu Mẫn cũng có chút ngạc nhiên. Nhiếp Chấn Bang lựa chọn thành phố Kim An, rốt cuộc là ý gì, là có thâm ý hay thật sự là một sự trùng hợp?
Trong lúc trầm tư, Lưu Hiểu Mẫn lại gật đầu nói:
- Được. Bí thư, tôi lập tức sắp xếp.
Tiễn Lưu Hiểu Mẫn đi, Nhiếp Chấn Bang lại nhìn tài liệu trên bàn, ba ứng cử viên. Trầm ngâm giây lát, Nhiếp Chấn Bang lại vẽ một vòng tròn lên tên của Lý Duy. Lý Duy này, nhất định là có một chút bối cảnh. Tuổi đời khá trẻ nhưng Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không sợ hãi. Ba năm mài giũa ở cơ quan, tin rằng, dù là người có bối cảnh cũng học được không ít thứ. Măt khác, Nhiếp Chấn Bang cũng không quan tâm có bối cảnh hay không. Nếu nói bối cảnh, phóng mắt ra toàn bộ Lũng Tây, vẫn còn có ai có bối cảnh hơn mình sao?
Người có bối cảnh, Nhiếp Chấn Bang không kỳ thị, đây cũng là một ưu thế. Vấn đề mấu chốt là có thể không dựa vào bối cảnh mà tự thân nỗ lực thành tài.
Buổi trưa, sau khi Nhiếp Chấn Bang gặp mặt Vương Kiếm cùng ăn cơm trưa ở nhà căn tin Tỉnh ủy. Cơm công tác, Nhiếp Chấn Bang không ăn ở căn tin nhỏ mà giống như một nhân viên làm việc bình thường xếpếp hàng mua cơm. Cảnh tượng này, càng khiến cho các lãnh đạo khác của Tỉnh ủy đều hơi ngượng ngùng.
Một số lãnh đạo ăn cơm ở căn tin, vốn dĩ đều chuẩn bị đến căn tin nhỏ cũng lập tức thay đổi quyết định. Lúc này, Bí thư Nhiếp cũng đã ăn ở căn tin lớn, anh vẫn đến căn tin nhỏ, không phải là tự mình đi tìm phiền phức sao?
Buổi chiều trở về văn phòng, Nhiếp Chấn Bang lại cưỡi ngựa xem hoa qua tủ sách trước mặt. Con người Hồ Thượng Chí này, Nhiếp Chấn Bang biết từ sớm, trước đây, trong hạng mục đường sắt cao tốc Cổ Thiên, hai bên có giao tiếp. Sau này, Hồ Thượng Chí chuyển giao gửi gắm càng khiến cho Nhiếp Chấn Bang nhìn thấy được hùng tâm tráng khí của Hồ Thượng Chí.
Loại người này, giá sách chắc chắn không phải để trang trí. Xem qua một lượt, thật đúng là khiến Nhiếp Chấn Bang tìm thấy được một vài thứ, báo cáo công tác chính quyền mấy năm trước và thống kê số liệu các hạng mục của toàn tỉnh Lũng Tây.
Mấy thứ này, sớm muộn cũng cần phải xem qua. Văn tự trong văn bản, thể hiện trực tiếp nhất hiện trạng của tỉnh Lũng Tây.
Thấm thoát xem đến bên ngoài đã tối đen. Đến lúc Nhiếp Chấn Bang cảm giác hơi đói bụng mới dừng lại.
Kinh tế của tỉnh Lũng Tây, trong cả nước mà nói, có thể xem là tốt, tiêu chuẩn của vùng trung du, với tổng sản lượng kinh tế trước mắt của Hồng Giang không thua kém bao nhiêu. Nhưng, vấn đề của Lũng Tây cũng không ít. Thành phố Cổ Đô, thành phố cấp Phó tỉnh này, chiếm cứ quá nhiều sản lượng kinh tế. Lại thêm, thành phố Cổ Đô là thành phố tài chính đơn liệt. Như vậy, phát triển của Lũng Tây, cũng có chút tình cảnh lúng túng.
Mặt khác, tài nguyên nước và bảo vệ môi trường của Lũng Tây, những thứ này đều là vấn đề quan trọng không thể bỏ qua.
Đứng lên, nhìn đồng hồ, đã là tám giờ tối. Xem mấy báo cáo công tác và số liệu kinh tế mấy năm gần đây khiến mình trong phút chốc bỗng quên đi thời gian.
Ra khỏi văn phòng, khóa cửa lại. Lúc này, toàn bộ văn phòng làm việc của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh có vẻ khá yên lặng.
Đến cửa thang máy, Nhiếp Chấn Bang đi thang máy xuống thẳng dưới. Ra khỏi trụ sở văn phòng làm việc, quay đầu nhìn một chút, lúc này, trong một gian phòng làm việc ở sườn đông bên tầng hai vẫn đang sáng đèn khiến Nhiếp Chấn Bang hơi bất ngờ.
Từ sơ đồ phân bổ phòng làm việc để xem, tầng hai thuộc Văn phòng Tỉnh ủy. Lúc này địa điểm đang sáng đèn có ba cửa sổ đều đang sáng, đương nhiên đây là phòng làm việc lớn. Nhìn đến đây, Nhiếp Chấn Bang lại trở nên hiếu kỳ, quay người lại bước vào trụ sở. Lần này, Nhiếp Chấn Bang không đi thang máy, trực tiếp từ cầu thang đi lên, hướng về phía phòng làm việc lớn mà đến.
Cửa phòng đang khép hờ lộ ra một khe hở rộng. Đứng ở bên cạnh phòng làm việc, vừa hay có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Dựa theo văn phòng hiện đại hóa cách ly ra từng không gian nhỏ, bên trong, ở chỗ đang quay lưng về phía mình, một người trẻ tuổi mặc sơ mi ngắn tay màu trắng đang ngồi trước bàn làm việc viết nhanh.
Chính vào lúc Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị đẩy cửa, người trẻ tuổi lại đột nhiên chuyển động, nhúc nhích người, gấp trang giấy trước mặt lại nhẹ nhàng ném vào sọt rác trước mặt.
Nhìn trang giấy hai mặt đều ngập tràn chữ viết, Nhiếp Chấn Bang hơi bất ngờ. Thời đại hiện nay, người tiết kiệm như vậy đã rất hiếm thấy. Hiện nay, tùy tiện ở bất cứ văn phòng nào, bất cứ nhân viên công tác nào. Chỉ cần đi kiểm tra, có người nào lúc khởi thảo văn bản hoặc thảo ra báo cáo không tủy tiện lãng phí. Có người, một trang giấy trắng, vẻn vẹn chỉ viết vài chữ liền xé toang thành phế thải, sau đó nhào nặn thành một nắm vứt vào sọt rác.
Mà người thanh niên này chẳng những không như vậy, ngược lại lại hết sức tiết kiệm giấy. Vào thời điểm vứt bỏ cũng chú ý chi tiết như vậy. Điều này chứng tỏ, người thanh niên này một mặt tiết kiệm giản dị, mặt khác rất có tính tự hạn chế và nguyên tắc. Lúc này, bốn bên không có người, tùy tiện một chút, cơ bản không ai biết. Nhưng vẫn có thể làm thế này, điều này chứng tỏ, tính cách người này là như vậy, tuyệt đối không phải cố làm ra vẻ.
Lập tức có một vài tình cảm tốt đối với người thanh niên này. Cẩn thận không gây ra tiếng động, Nhiếp Chấn Bang đẩy cửa bước vào.
Bước đến bên cạnh sọt rác đựng giấy lộn, Nhiếp Chấn Bang cầm lấy trang giấy người thanh niên vừa vứt vào. Xem qua, phía trên có mấy tiêu đề, dự thảo diễn thuyết thị sát của Phó Bí thư Tỉnh ủy Vương Bản Xương.
Xem đến đây, Nhiếp Chấn Bang hơi sững lại, có chút kinh ngạc. Chữ viết rất tốt, thể chữ Hành thư, giống như nước chảy mây trôi, tự nhiên phóng khoáng. Mặt khác, về mặt dự thảo diễn thuyết, nội dung không nhiều nhưng sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, trích dẫn kinh điển, viết đích thật là hạng nhất.
Quan trọng hơn cả, thực tế, phòng Thư ký chủ yếu đảm nhận trách nhiệm dự thảo và trù bị văn bản cho lãnh đạo Tỉnh ủy. Nhưng thông thường mà nói, những việc này phần lớn đều là Thư ký chuyên trách phụ trách. Có lãnh đạo còn dùng Phòng Thư ký, nhưng có lãnh đạo gần như không sử dụng. Bất cứ việc gì cũng đều là Thư ký chuyên trách đối phó.
Hiện nay xem ra, người thanh niên này có thể khiến cho Thư ký của Vương Bản Xương cũng tán thành, trong cách hành văn tất nhiên là rất tốt
Nhìn bảng tên trên bàn của người thanh niên, tên rõ ràng là hai chữ Hạ Cương. Nhìn đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng không kinh động đến Hạ Cương đang trầm tư viết mà lặng lẽ đi ra. Đi đến bên ngoài phòng làm việc, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Gương mặt lại mang theo một nụ cười cân nhắc, trong lòng đọc hai chữ Hạ Cương cái tên này, hơi có chút thú vị. Thoạt nhìn, suy nghĩ và tác phong của Lưu Hiểu Mẫn vẫn thật đáng để suy nghĩ sâu xa.
Một sinh viên tốt nghiệp khoa Anh ngữ, cũng không phải là trường danh tiếng, thực sự tình thế xấu như vậy sao? Vậy vì sao vẫn có thể được Lưu Hiểu Mẫn xếp vào một trong những ứng cử viên. Đây là vấn đề đáng để suy ngẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận