Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 704: Giao thừa.

Ông chủ Tăng nghe thấy Dương An Na nói thế liền cười nói:
- Cô đúng là có đôi mắt tinh tường. Căn nhà này đúng là vừa mới hoàn thành mới có 4 tháng. Là tự tôi trang bị, xong cũng để đó thôi, có thể còn ngửi được cả mùi sơn còn mới tinh. Ngày thường tôi đều cho mấy cô dọn dẹp đến làm sạch căn nhà. Họ cũng không sống ở đây. Ngoài ra căn nhà có cap truyền hình rồi dây Internet cũng đều được lắp đặt rồi. Chỉ còn thiếu có chăn ga gối đệm thôi, hoàn toàn có thể đến sống ở đây được rồi.
Ông chủ Tăng không phải nhiều tuổi. Nhưng nói chuyện, làm việc đều là thong thả, không âm chìm âm nổi, không khoe khoang mà giới thiệu một cách rất tỷ mỷ về căn nhà.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Ông chủ Tăng, tuy tôi cũng không biết vì sao ông lại vội vàng muốn bán căn nhà này đi, tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ muốn hỏi hai điều: một là về thủ tục mua bán căn nhà, có vấn đề gì không? Hai là vấn đề về giá cả.
Hết sức rõ ràng, về những chuyện thế này, Nhiếp Chấn Bang đều rất rõ ràng. Tiền đối với hắn ta mà nói, chỉ là một con số. Nếu đã thích rồi thì mua, nếu vì mấy chuyện tiền mà tính toán chi li thì chắc chắn không phải phong cách của Nhiếp Chấn Bang rồi.
Thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang thế, ông chủ Tăng cũng đã tỏ ra vui vẻ. Loại khách hào phóng như thế này đúng là trước giờ ông chủ Tăng chưa hề gặp.
Lập tức cười nói:
- Anh Nhiếp, tôi cũng nói thật với anh. Thực ra tôi cũng đã nghĩ về mô hình nhà tứ hợp. Đó là một đặc điểm cư trú của người Bắc Kinh. Mà kinh tế lại không ngừng phát triển, những khu nhà ở như thế này càng ngày càng ít đi. Đặc biệt là loại nhà rộng lớn như thế này. Nó sẽ là một tài nguyên hiếm. Tôi cũng nói thẳng, làm kinh doanh này, mua dần dần từng nhà một sau cho tiến hành sửa sang, chỉ kiếm khoản tiền chênh lệch giá mà thôi.
Nghe Ông chủ Tăng nói thế, Nhiếp Chấn Bang cũng không nghi ngờ gì nữa, không nói chuyện này thì Nhiếp Chấn Bang cũng quên. Nói ra chắc chắn không ít người làm về mảng này, con người này đúng là thật tinh mắt.
Không nói đâu xa, hiện giờ mua nhà tứ hợp lại trong khoảng giá 20.000 đến 50.000, sau đó tiến hành tu sửa, có thể bán với giá gấp ba. Lợi nhuận ở đây ít nhất cũng phải một nửa. Ông chủ Tăng liền nói:
- Anh Nhiếp, tổng cộng diện tích căn nhà là 5137 mét, tôi chỉ tính là 5100 mét, tổng cộng là 76.500.000.000 đồng. Ngoài ra những trang trí trong này đều tính là tặng, không thu phí thêm. Đồ gỗ trong nhà cũng đều là gỗ tốt, công nghệ cũng là dùng công nghệ truyền thống của nước, tức là nếu không có bắt buộc dùng thì cũng không dùng gỗ, khi không cần thì cũng không cần dùng keo, bất kể chỗ nào cũng không dùng ốc. Gỗ được chọn toàn bộ là gỗ từ đàn. Nếu như nội thất này mà anh Nhiếp thấy được thì thêm 7 triệu, tổng cộng là 77.250.000.000 anh chỉ cần đưa tôi 77.000.000.000 là được rồi, không biết anh Nhiếp thấy thế nào?
Không thể không nói con mắt buôn bán của Ông chủ Tăng này đúng là độc đáo. Chuyện này, Nhiếp Chấn Bang không hề có ý trả giá Ông chủ Tăng lập tức gật đầu nói:
- Ông chủ Tăng, ông muốn thanh toán tiền mặt hay ngân phiếu?
Sau đó Lý Lệ Tuyết bên này lập tức viết ngân phiếu, viết luôn con số 77.000.000.000 đưa cho Ông chủ Tăng. Sau đóDương An Na gọi một cú điện thoại, thủ tục vốn phải chờ đến sau Tết xong mới xong, nhưng giờ mới chỉ trong vòng một tiếng đã xong xuôi.
Sau đó trong khoảng thời gian hai ngày, ba cô nàng đã điều người bên tập đoàn Ốc Gia, cộng thêm Đại Long và Hổ Tử đã thành một đội mua bán lớn, để chuẩn bị các đồ dùng như ga giường, đồ ăn...
Thời gian trôi đi thật nhanh, đã đến giao thừa rồi. Bà Nhiếp cũng đã được Nhiếp Chấn Bang đón sang bên này. Buổi sáng, đầu tiên là bác gái Hoàng Duyệt Dung vàvợ của anh cả Nhiếp Gia Lương – Trần Thiến đã chuyển đến. Buổi trưa cả nhà lớn nhỏ cô lớn Nhiếp Quốc Bình và chồng Đặng Hiến Bình cũng đã đến. Ngay sau đó, Nhiếp Gia Dân cùng vợ cũng từ quân khu Việt Đông đến.
Buổi chiều bà Diệp Thục Nhàn cũng đưa con Nhiếp Tử Ngư và Hà Nghĩa Đào đến. Rồi cuối cùng cô hai Nhiếp Quốc Dung và Alice cùng Dương An Bang cũng đã đến.
Đến thời điểm này, về cơ bản những người cần đến cũng đã đến.
Đây cũng coi như là một lần hội tụ của nhà họ Nhiếp. Cũng chính là ý của Nhiếp Chấn Bang. Căn nhà vừa mới mua gồm bốn nhà nhỏ vừa vặn cho bốn anh em nhà họ Nhiếp ở. Bằng đó người ở trong tứ hợp viện này không hề có chút cảm giác chật chội.
Hiện giờ chỉ còn lại bác Nhiếp Quốc Đông, cha Nhiếp Quốc Uy và chồng cô hai Tiếu Chấn Xương, cùng anh cả Nhiếp Gia Lương là chưa về.
Điều này cũng hoàn toàn bình thường. Ngày hôm nay, bác và chú cũng phải đi thị sát quân đội. Cha cùng Tổng bí thư Lãnh cũng đi đến các địa phương. Anh cả là bí thư Thành ủy, cũng phải làm công tác an ủi, giúp đỡ người nghèo…
Nhưng về cơ bản trước 8 giờ tối mọi người đều đã trở về nhà.
Người vui nhất chính là bà, bốn người con đều đã quay về. Con cháu đầy nhà, chắt ngoại, chắt nội cũng đều mười hai mười ba tuổi rồi, nhỏ cũng đã năm sáu tuổi. Đương nhiên nhỏ nhất chính là con trai của Nhiếp Tử Ngư, mới vừa được một tuổi ba tháng. Căn nhà to như vậy chắc chắn là vui sướng. Điều này khiến cho bà cụ rất vui mừng.
Cô lớn, cô hai và cả bác gái, cả mẹ cũng đã vào bếp làm bánh sủi cảo. Đây là truyền thống mà khi xưa ông còn sống để lại, người nhà họ Nhiếp, đều không phải dựa vào ai khác, dứt bỏ địa vị, thân phận, họ cũng là những người dân bình thường, không khác gì cả.
Lúc này Dương An Bang, Hà Nghĩa Đào, Nhiếp Gia Dân và Nhiếp Chấn Bang đang ngồi trong sảnh. Sự ấm cúng của gian nhà đang lan tỏa khắp nơi, đúng cảm giác ấm cúng của Tết.
Trên bàn cũng có vài điếu thuốc lá, Dương An Bang hít sâu vào vài hơi rồi thở ra cứ như mấy năm rồi chưa hút vậy.
Điều này khiến cho Nhiếp Gia Dân cũng thấy không hề hài lòng:
- Chú hai, sao mà giống như bị Alice quản chặt quá vậy, đến hút thuốc cũng như hít thuốc phiện vậy?
Đây là lần đầu tiên Hà Nghĩa Đào tiếp cận với nhà họ Nhiếp vậy. Vẫn cảm thấy có chút câu nệ. Nhìn thấy người nhà họ Nhiếp, người thì trong quân đội, người thì làm chính trị, người thì thương nhân, đúng là một gia đình lực lượng hùng hậu.
Dương An Bang chau mày, cười nói:
- Anh Nhiếp, anh cũng đừng cười tôi. Anh hút thuốc cũng không khác gì. Tôi thấy thiếu nữ nhà họ Trương cũng đã ăn tươi được anh rồi.
Một câu nói khiến cho Nhiếp Gia Dân không thể nào trả lời lại được. Vợ của anh ta là công chúa nhà họ Trương, cũng được gọi là môn đăng hộ đối. Nhiếp Gia Dân chẳng sợ gì cả, nhưng cũng không hề nghĩ được lại bị nha đầu nhà họ Trương khống chế.
Nhìn xung quanh phòng khách một lượt, Dương An Bang cũng chậc chậc nói:
- Anh ba, tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, đến bây giờ, tôi mới thấy trong số chúng ta chỉ có anh là biết hưởng thụ nhất. Nơi này, chỉ có thể nói một chữ: tuyệt!
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Anh hai, nếu anh thích, em sẽ giới thiệu cho anh một người, người này chuyên làm về ngành kinh doanh này. Anh tìm anh ta nói chuyện, không cần nói đến nhà 5000 mét, anh có thể chi tiền ra, đến căn nhà cả chục nghìn mét anh ta cũng có thể sắp xếp cho anh được.
Dương An Bang đúng là có chút hứng thú. Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như thế, cũng muốn gọi điện luôn cho ông chủ Tăng.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng quay đầu lại hỏi Hà Nghĩa Đào:
- Nghĩa Đào, sao phải gò bó thế? Đều là người một nhà, sao phải khép mình thế. Gia Dân, đây là anh hai, người ngồi bên này là chồng của chị hai, Dương An Na, có thể gọi là anh rể hai, ngoài ra anh lại là em rể của anh ấy. Cứ thoải mái đi nhé, dạo này công việc thế nào rồi?
Nhiếp Tử Ngư và Hà Nghĩa Đào lấy nhau được ba năm rồi. Đứa con nhỏ cũng đã hơn một tuổi. Có sự giúp đỡ của nhà họ Nhiếp, tiền đồ sự nghiệp của Hà Nghĩa Đào cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Hiện giờ mới hơn ba mươi mà đã làm đến cán bộ cấp Cục.
Lần này đến Bắc Kinh theo ý của Nhiếp Quốc Uy, có thể sẽ được điều đến trên, qua hai năm, có thể lên chức phó giám đốc Sở, sau đó có thể đảm nhiệm bốn năm chức Phó chủ tịch Thành phố.
Đến lúc đó, mới ba sáu mà đã đến chức giám đốc sở thì cũng được coi là trẻ tuổi tài cao.
Lúc này Hà Nghĩa Đào cũng cười nói:
- Công việc đều tốt, còn phải học tập anh nhiều.
Câu nói này đều khiến cho mọi người cười rộ lên vì phẩm chất đơn giản, đáng yêu của Hà Nghĩa Đào chắc cũng chính vì thế mà Nhiếp Tử Ngư đã có tình cảm với anh ta.
Ngồi bên cạnh, Dương An Na cười nói:
- Nghĩa Đào, Chấn Bang là một quái vật. Ba mươi tuổi bắt đầu là cán bộ cấp phó Bộ. Đây là số một ở trong nước, không ai có thể sánh được.
Hơn bảy giờ tối, Tiếu Chấn Xương và Nhiếp Gia Lương cũng đã về đến nhà. Đến khoảng tám giờ thì xe của Nhiếp Quốc Uy cũng đã dừng lại trước cửa, Nhiếp Quốc Uy vừa mở cửa, không đến mười phút, Nhiếp Quốc Đống cũng đã nhanh chóng chạy ra đón.
Một đại gia đình mười mấy người, đều đang tụ họp lại trước sảnh, ăn cơm đoàn viên. Hơn nữa sau khi làm lễ cúng tổ tiên xong, trong phòng khách đàn bà con gái đã quây quần lại bên nhau.
Bên này đàn ông con trai cũng tụ một bên.
Bố cục phòng bên cũng rất đơn giản. ở giữa là một thảm hoa, có một bộ sô pha ở giữa. Xung quanh tạo thành một hình vuông, ở giữa là một bàn trà lớn. Trên bàn có hoa quả và các thực phẩm phụ khác.
Nhiếp Quốc Đống, Nhiếp Quốc Uy, và Tiếu Chấn Xương ngồi trên chiếc sô pha. Nhiếp Chấn Bang là người kế thừa, nên ngồi gần ba người đó. Bên cạnh có Nhiếp Gia Lương, Nhiếp Gia Dân, Dương An Na cùng Hà Nghĩa Đào.
Thấy tình thế này, Nhiếp Chấn Bang cũng rõ phỏng chừng bác đã có sắp xếp rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận