Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 573: Oan gia ngõ hẹp

Bây giờ Vu Thắng Đông đã không còn là Vu Thắng Đông cuả ngày xưa nữa, gã chính là một trong chín vị cán bộ nòng cốt của trung ương, không còn phải nhận lệnh từ trưởng ban chức vụ bộ trung ương nên chẳng có lý do gì để ở lại tỉnh Mân Nam nữa.
Tuyên bố xong quyết định miễn nhiệm nhân sự, ngay buổi chiều hôm đó Vu Thắng Đông đã rời khỏi Mân Nam, trở về thủ đô. Cũng trong buổi chiều hôm đó, đoàn đại biểu của ban lãnh đạo ủy viên thường vụ thành ủy Vọng Hải cũng lên đường trở về Vọng Hải vì lẽ sáng ngày mai đồng chí trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Tôn Vũ Châu sẽ đến thăm Vọng Hải, nếu ngày mai mà họ vẫn chưa trở về đúng hẹn để chào đón Tôn Vũ Châu thì đúng là quá thất lễ.

Suốt đoạn đường cao tốc Mân Nam và đường cao tốc Vọng Hải, toàn thể thành viên trong ban lãnh đạo ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Vọng Hải trong giờ phút này nói chung là trên dưới một lòng
Lý Thái Thạch đã được bổ nhiệm chức vị mới, hôm nay chính là lần cuối cùng Lý gia trở về Vọng Hải công tác với cương vị là bí thư thành ủy thành phố Vọng Hải, và khi đến tỉnh Trung Châu, có lẽ từ hôm nay trở đi, Lý Thái Thạch sẽ nhận được rất nhiều thư khiêu chiến
Mặt khác, đối với hai người Tề Tư Nguyên và Lý Tường Thiên cũng vậy, tự nhiên bản thân Lý Gia phải có sự điều chỉnh.
Những ủy viên thường vụ khác như Trưởng ban Tổ chức Lưu Á Phu và Trưởng ban Tuyên giáo Chu Tử Huy đều mừng thay cho Lý Thái Thạch mặt khác trong lòng càng kiên định bởi vì những ai là cấp dưới của chủ tịch Nhiếp, thì đều lần lượt được thăng quan tiến chức. Sự thật này đang hiển hiện ngay trước mắt họ, cho nên mấy người này họ càng tin tưởng rằng cơ hộ của bản thân sẽ không còn xa nữa
Lâm Mặc Hàn đi rồi, thành phố Trung Châu sẽ như cá gặp nước. Chỉ cần qua ngày hôm nay thì 3 người Lý Thái thạch, Tề Tư Nguyên sẽ ai đi dường nấy, mỗi người làm chủ một phương. Họ đều là những cán bộ đi lên từ con số không, hiện tại chính là những gì mà họ luôn ước mơ. Không làm chủ tịch thành phố một lần, không làm “thủ lĩnh” một vùng một lần thì đối với họ cuộc đời này không thể hoàn mỹ được
Tương Hoa Quang để ý thấy Lưu Á Phu và Chu Tử Phu có chút thay đổi về tâm lý, hai người này ở Vọng Hải cũng là người có địa vị tương đối là... nhưng tiếng nói lại không có trọng lượng, giờ đây hai người này hi vọng sau khi nhận chức tân bí thư của Vọng Hải tiến nói bản thân sẽ được chú ý ở cuộc họp thường vụ, thậm chí Triệu phi và Tưởng Lệ trong lòng đang có chút kỳ vọng.
Nhiếp Chấn Bang giờ đây đang giữ một bộ mặt không cảm xúc, đứng ở hàng trước nhìn không chớp mắt, rồi ánh mắt dừng lại ở cửa ra vào. Đúng là không thể nào nhìn thấu được tâm tư của Chủ tịch Nhiếp.
Khoảng 10h 40 phút sáng, một đoàn xe đã xuất hiện, mang biển số xe Nam 0-00007 đã chứng minh đây chính là xe của ủy viên thường vụ tỉnh Mân Nam, và đồng chí Trưởng ban Tổ chức tôn Vũ Châu đã tới.
Suốt chặng đường cả đoạn xe không gặp bất cứ trở ngại gì, và còn luôn gặp đèn xanh. Đoàn xe dừng lại ở bên đường, cánh của xe mở ra, Tôn Vũ Châu xuống xe trong sự chào đón nhiệt liệt của đám đông
Thứ bậc ở tỉnh ủy của Tôn Vũ Châu so với Lý Thái Thạch vẫn thấp hơn một chút, mặc dù Lý Gia đi rồi, lại còn chuyển đến tỉnh Trung Châu nhưng dù sao thì đó cũng là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Tôn vũ Châu có muốn cũng không thể nào qua mặt y được.
Lý Thái Thạch giơ hai tay ra phía đoàn người của thành phố Vọng Hải, vẻ mặt vô cùng phần khởi, vui vẻ nói:
- Bộ trưởng Tôn, hoan nghênh, hoan nghênh. Cảm ơn bộ trưởng Tôn đã giúp đờ Vọng Hải của chúng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này, một vị lãnh đạo với tài năng xuất chúng.
Trong lời nói của Lý Thái Thạch có phần hơi sáo ngữ, vừa mới nhận chức thì đã có cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn, nhưng lúc này chẳng có ai quá để tâm vào những lời này
Tôn Vũ Châu nghe vậy liền cười lớn tiếng và nói:
- Thư kí Lý, quá lời rồi, không biết lộ trình của ngài đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
Nói đến lộ trình Lý Thái Thạch liền cảm thấy có chút bất an, tại buổi họp sáng ngày mai, Vu Thắng Đông sẽ tuyên bố việc miễn nhiệm và bổ nhiêm của Lý thái Thạch. Đúng là Lý Thái Thạch không còn là bí thư của Vọng Hải nữa, bí thư của vọng Hải giờ đây là một vị thân tín của Tôn Vũ Châu. Mặt khác những sự sắp xếp và suy xét này đều tốt cho thành phố vọng Hải, sự điều chỉnh nhân sự của Lý Thái Thạch cũng là một phần trong kế hoạch đó mà thôi.
Liền ngay sau đó, Tôn Vũ Châu bắt tay thân mật Nhiếp Chấn Bang. Rất tự nhiên và bình tĩnh, Nhiếp Chấn Bang nở một nụ chười đáp lại:
- Bộ trưởng Tôn, chào mừng ngài đến với thành phố Vọng Hải, cảm ơn những gì mà ngài đã làm cho Thành phố Vọng Hải.
Về việc cán bộ mới, Nhiếp Chấn Bang vẫn chưa vội đề cập đến, còn đối với vị lãnh đạo cũ Tôn Vũ Châu, thì đây cũng là chuyện của quá khứ rồi, năm đó khi Nhiếp Chấn Bang nhận chức cũng là Tôn Vũ Châu đích thân đến chúc mừng
Sau khi bắt tay Tôn Vũ Châu xong, Điền Húc Giang cũng chạy tới, và một lần nữa được chạm mặt với Nhiếp Chấn Bang. Lúc này đây, trong lòng Điền Húc Giang dâng lên một cảm giác thán phục Chủ Tịch Nhiếp. Một con người tuy tuổi đời còn quá trẻ nhưng trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể khiến Điền Húc Giang phải kính nể. Chuyện là hai năm trước, họ Điền chỉ là cấp dưới nhứng giờ đây y lại có thể cùng làm việc với chủ tịch Nhiếp
Điền Húc Giang mỉm cười, chìa tay ra và nói:
- Chủ tịch Nhiếp, lại vinh dự được gặp ngài rồi, thật là không ngờ mà, giờ đây lại có thể cùng làm việc với ngài, sau này vần mong ngài chiếu cố nhiều.
Những lời này đúng là khiến Nhiếp Chấn Bang nổi cả da gà. Con người Điền Húc Giang đúng là vẫn không coi ai ra gì. Năm đó khi còn ở thành phố Lương Khê, y là một tên ngạo mạn, coi trời bằng vung, nếu không phải là hắn biết điều thì chỉ e rằng con lớn của hắn đã bị chính hắn hại rồi.
Hôm nay vừa gặp mặt, y đã tỏ vẻ tay bắt mặt mừng, dùng thân phận hiện tại mà nới những lời giả tạo, người xưa có câu: “cường long không thắng nổi rắn đất”, hơn nữa y cũng không phải là cường long gì, mà lại có ý qua mặt Nhiếp Chấn Bang sao?
Hay cho 2 từ chiếu cố “chiếu cố”, đây đáng nhẽ phải là câu ra lệnh mới đúng. Bởi vì theo quy định của đảng, đảng có vai trò và nhiêm vụ lãnh đạo, các chính quyền ở địa phương phải nghe theo sự sắp xếp của đảng, mặt khác chính phủ, hội đồng nhân dân, mặt trận tổ quốc, các cơ quan đoàn thể đều phải có trách nhiệm giúp đỡ cho các đảng viên để họ hoàn thành nhiệm vụ. Trong lời nói của Điền Húc Giang vô hình chung đã hạ thấp địa vị và thân phận của Nhiếp Chấn Bang đồng thời y cũng muốn nhắc nhờ Nhiếp Chấn Bang rằng: tuy hiện tại ngươi đã có đủ tư cách nói chuyện với ta, nhưng suy cho cùng thì ta vẫn là một cán bộ thành ủy, còn ngươi Nhiếp Chấn Bang vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của ta.
Nhiếp Chấn Bang cười mà đáp lại rằng:
- Bí thư Điền, giúp đỡ ngài cũng là trách nhiệm của tôi, làm tốt việc này cũng là góp phần xây dựng sự đoàn kết trong đảng bộ, Nhiếp Chấn Bang tôi sao lại không thể vì đại cục được?
Những lời của Nhiếp Chấn bang khiến cho khóe miệng của Điền Húc Giang khẽ giật giật, trong lòng không tránh khỏi chút bực dọc: “thằng nhãi nhép này, đúng là quá xảo quyệt, mình nhờ nó chiếu cố thì nó nói lại là giúp đỡ mình, khiến người ngoài nhìn vào lại thấy hắn là một kẻ khá thấu tình đạt lý. Mặt khác, trong lời nói của Nhiếp Chấn bang cũng có ý nhắc nhở Điền Húc Giang, ta giúp ngươi cũng chỉ là vì việc công, là vì đại cục, nên Húc Giang ngươi cũng nên nhớ lấy “đại cục” làm trọng.
Màn chào hỏi của mấy vị lãnh đạo khiến cho những người có mặt cảm thấy hơi khó thở vì nó đặc mùi thuốc súng. Những người có quan hệ thân thiết với Nhiếp Chấn Bang như Tôn Vũ Châu và Lý Thái Thạch lúc này cũng phải lắc đầu cười khổ, họ đúng là oan gia ngõ hẻm mà.
Trong lúc tình hình khá căng thẳng đó, tôn Vũ Châu lạ lớn tiếng cười nói:
- Đồng chí Điền Húc Giang, tôi xin phếp giới thiệu với ngài một số vị lãnh đạo khác của thành phố Vọng Hải.
Lời của Tôn Vũ đã khiến cho sắc mặt của Điền Húc Giang có chút thay đổi, trông hơi khó coi. Tôn Vũ Châu nói như vậy là cố ý làm cho không khí đỡ ngột ngạt đi nhưng rõ ràng nó lại đi chệch hướng, câu nói đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang khó xử và bầu không khí càng thêm phần ngột ngạt.
Đúng lúc đó, một người đàn ông khoảng 46-47 tuổi tươi cười đi về phía của Nhiếp Chấn Bang, giơ tay ra và nói:
- Chủ tịch Nhiếp, thật là vịnh hạn cho tôi quá, sau này chúng ta cùng hợp tác vui vẻ.
Người đàn ông trung niên đó, dáng người rất cao lớn, cường trang, giống như người phương bắc, cao khoảng 1m80, động tác, cử chỉ toát ra một cái khí chất anh hùng, hào kiệt. Nhiếp Chấn Bang có vẻ hơi sửng sốt, lúc trước bộ trưởng Tôn đã giớ thiệu qua, đây chính là người mới nhận chức phó bí thư chuyên trách thành ủy đồng chí Lê Chiêu Dương, đến thay cục trưởng cục cứu tế thuộc bộ dân chính.
Thật là khó tin, một người cao lớn thô kệch như vậy lại chính là người làm công tác dân chính. Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại rất đánh giá cao con người này, chưa biết chừng hắn lại thuộc kiểu người bên ngoài thì nhìn vô hại nhưng bên trong lại thâm sâu, khó lường.
Trên thực tế, Lê Triều Dương đúng là kiểu người không đơn giản, chỉ cần để ý trong lúc nói chuyện y toàn nói theo kiểu lập lờ nước đôi thì cũng đủ để chứng minh rồi.tâm tư của y lúc này chỉ để ý quan sát tình hình của buổi hội nghị này rồi sau đó sẽ đưa ra quyết định
Bắt tay xong, Tôn Vũ Châu quay người mỉm cười:
- Lên xe trước đi, đừng đỗ ở bên lề đường kẻo gây cản trở giao thông.
Đoàn xe lại khởi hành, đúng lúc đó tôn Vũ Châu lại đọt nhiên kêu lớn:
- Chủ Tịch Nhiếp, ngài lên xe đi cùng với tôi.
Hắn vừa dứt lời cả đoàn xe, ai cũng lặng người đi, ngoái đầu lại nhìn, Tôn Vũ Châu tên này quả là phải nhìn hắn bằng con mắt khác mới được, trong tất cả các vị lãnh đạo thì Lý Thái Thạch và điền Húc Châu là hai người thích hợp nhất nhưng hắn lại cứ lớn tiếng mời Nhiếp Chấn Bang đi cùng, ý tứ của hắn chẳng phải quá rõ rồi hay sao?
Việc chú ý đặc biệt đến Nhiếp Chấn Bang chính là chỉ thị của Kiều Dịch Nhân giao cho, Chính bản thân Tôn Vũ Châu cũng cảm thấy bất đắc dĩ, và đương nhiên sẽ đắc tội với ủy viên thường vụ tỉnh ủy tương lai Điền Húc Giang. Nhưng giữa Kiều Dịch Nhân và Điền Húc Giang, bên nào nặng bên nào nhẹ, Tôn vũ Châu vẫn có thể phân biệt được.
Vừa lên xe, Vũ Châu liền tươi cười lên tiếng trước:
- Chủ tịch Nhiếp, lần này người thực sự gặp được đối thủ rồi đấy ạ. Điền Húc Giang không phải là người dễ đối phó.
Không cần ai phải nhắc, Nhiếp chấn Bang cũng hiểu rõ, nhất là trong thời gian đi thị sát ở Lương Khi, Điền Húc Giang chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi đã tìm ra cách giải quyết, rồi sau đó dựa vào một tờ thông lệnh giải quyết sạch sẽ mọi chuyện, chỉ dựa vào điểm nay thôi là cũng đủ biết y là người như thế nào.
Nói thì nói vậy nhưng bây giờ Nhiếp Chấn Bang cũng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, gật gật đầu và nói:
- Bộ trưởng Vũ Châu, cậu cứ yên tâm, giúp tôi gửi lời đến bí thư Kiều là ngài ấy cứ yên tâm, kinh tế của Vọng Hải sẽ không thể bị ảnh hưởng vì chuyện này, về điểm này tôi có thể đảm bảo
Tôn Vũ Châu nghe vậy nhanh chóng gật đầu đáp lại:
- Chủ tịch Nhiếp, ngài thật là tài ba, mong là mọi chuyện sẽ ổn, tình hình của Vọng Hải, nếu qua con mắt của người ngoài cuộc thì quá tốt rồi, nhưng sự thật thì không thể giấu được những người trong cuộc, cho nên cách phản pháo tốt nhất chính là duy trì sự phát triển ổn định của Vọng Hải.
Đoàn xe rất nhanh đến đại viện ủy ban nhân dân thành ủy thành phố vọng Hải
Mọi người nhanh chóng xuống xe, không phải mất thời gian xếp hàng nhưng đoàn đại biểu dễ dàng tìm thấy chỗ ngồi cuả mình. Lý Thái Thạch và Điền Húc Giang hai vị bí thư thành ủy sánh bước cùng tôn Vũ Châu bước vào trong hội trường.
Lúc này tất cả các bộ chủ chốt của thành phố đều đã có mặt trong hội trường, vừa thấy đoàn đại biểu, họ liền chủ động đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh
Bạn cần đăng nhập để bình luận