Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1231: Thị sát địa phương

Phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang ở phía tây của nội các Chính phủ, không lớn cũng không nhỏ, không thể so sánh với những phòng làm việc hơn một trăm mét vuông, thậm chí là mấy trăm mét vuông xa hoa ở địa phương được. Càng lên cao, những vật ngoài thân này, ngược lại càng trở nên bình thường.
Toàn bộ văn phòng làm việc được cải tạo từ phòng cũ, diện tích ước chừng ba mươi mấy mét vuông, vách tường mang hương vị màu sắc cổ xưa. Dụng cụ gia đình bằng gỗ gụ ở trong phòng cho người ta cảm giác phong cách cổ kiêu ngạo.
Gian ngoài là nơi làm việc của Hạ Cương. Bên trong là địa điểm làm việc của Nhiếp Chấn Bang.
Sau cuộc họp chào đón, công việc của Nhiếp Chấn Bang đi vào quỹ đạo bình thường. Kỳ thực, tiệc chào đón, ý nghĩa hình thức lớn đối với bản thân tiệc chào đón. Lãnh đạo phó chức của nội các Chính phủ, với cán bộ tầng trung bình thường, về cơ bản Nhiếp Chấn Bang đều quen thuộc. Trước đây ở địa phương giao tiếp qua lại với nội các Chính phủ cũng không ít, cho nên tiệc chào đón nhiều hơn một sự thừa nhận, một thái độ. Đây chính là đang nói cho mọi người biết, Nhiếp Chấn Bang hiện nay đã một thành viên ở đây.
Phân công công tác của Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, giúp đỡ Mộc tổng nắm bắt xây dựng kinh tế, phân công quản lý bảo vệ môi trường, nông nghiệp, sản nghiệp thông tin công nghiệp, vệ sinh y tế và giáo dục.
Việc này nếu đặt ở địa phương cũng không khác mấy với một Phó Chủ tịch phân công quản lý khoa học giáo dục văn hóa thể thao. Nhưng, việc này là hết sức bình thường. Trong nội các Chính phủ, trong các vị Phó Thủ tướng, tuổi tác của Nhiếp Chấn Bang là trẻ nhất, thâm niên ít nhất. Lần này bổ sung vào bên trong lãnh đạo chỉ có một mình Nhiếp Chấn Bang. Trong tình huống này, phân công quản lý những mặt này, không nghi ngờ gì nữa sẽ không thể khiến người khác phản cảm.
Nhưng, với tình hình của địa phương lại không giống nhau. Nhiếp Chấn Bang vẫn còn treo một chức vụ Phó Bí thư tổ Đảng nội các Chính phủ. Ngoài ra, hiệp trợ Mộc tổng nắm chắc xây dựng kinh tế. Từ ngữ trong câu này chính là làm hiện rõ thân phận địa vị của Nhiếp Chấn Bang. Đợi đến sau này nhất định sẽ có bố trí và điều chỉnh lại.
Đương nhiên, sở dĩ như vậy vẫn còn có nguyên nhân tầng thứ sâu xa. Đề án trị cát số năm mở rộng trong cả nước, bên nội các Chính phủ, không nghi ngờ gì nữa sẽ do Nhiếp Chấn Bang đến phụ trách. Phân công quản lý như vậy, ở giai đoạn hiện tại mà nói là đúng lúc nhất, không thể dẫn đến phản cảm của các đồng chí khác, cũng có thể thể hiện giá trị và địa vị của Nhiếp Chấn Bang.
Cửa phòng đẩy ra, ngoài cửa Hạ Cương bước vào, trong tay cầm một chồng tài liệu, đặt lên bàn, báo cáo:
o Thủ trưởng! Đây là sắp xếp lịch trình của ngài. Mời xem qua một chút.
Nói xong, Hạ Cương bắt đầu giới thiệu nói:
o Thủ trưởng! Sắp xếp lần này của chúng ta là, trạm đầu tiên đến tỉnh Mân Nam trước, sau khi tiếp kiến thành viên lãnh đạo bộ máy Tỉnh ủy Mân Nam, xuôi về nam đến Vọng Hải, khảo sát xây dựng khu công nghiệp và tình hình xây thành phố Vọng Hải, ở lại Vọng Hải. Ngày hôm sau từ Vọng Hải trực tiếp đáp máy bay đến tỉnh Hồng Giang, khảo sát phát triển kinh tế của tỉnh Hồng Giang. Sau đó hướng về tỉnh Ba Thục khảo sát. Toàn bộ quá trình trong khoảng thời gian năm ngày. Không lưu lại tỉnh Ba Thục, đêm đó khởi hành trở về thủ đô tháp tùng Mộc tổng tham dự hội nghị đồng minh ba nước Đông Á.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, công tác của Hạ Cương, Nhiếp Chấn Bang vẫn rất hài lòng. Dù sao cũng theo hơn một năm Thư ký, tính cách của mình thế nào, thói quen phương thức làm việc ra sao, đều không cần phải nhắc nhở. Các loại sự việc đều xử lý vô cùng thỏa đáng.
Nhậm chức liền đi xuống địa phương khảo sát, đây là ý của Nhiếp Chấn Bang, cũng là đề nghị của Mộc tổng. Đối với tâm tư của Mộc tổng, không thể đoán định. Sắp xếp toàn bộ hành trình, ba tỉnh đều là địa phương mình đã từng trải qua công tác. Lần này xuống, không nghi ngờ gì nữa phải gặp các đồng nghiệp cũ, cấp dưới cũ trước đây. Có một chút ý tứ áo gấm về làng. Nhưng, nhiều hơn nữa, vẫn là một kiểu liên hệ tình cảm, củng cố quan hệ, vì đại hội Đảng sáu tháng cuối năm chuẩn bị một bước cuối cùng.
Phương thức làm việc hiện tại cũng khác nhau rất nhiều so với trước đây. Trước đây, lúc nhậm chức ở địa phương, suy tính là đại cục toàn cục, toàn huyện, toàn thành phố hoặc toàn tỉnh. Chủ yếu nhất vẫn là phát triển kinh tế, nhân sự Đảng chính. Nhưng hiện nay, sau khi điều nhiệm đến nội các Chính phủ, phương hướng công tác liền khác nhau. Hiện tại, vấn đế suy tính không phải giới hạn trong một Cục một địa phương một thành phố nữa, mà là suy tính và bắt đầu từ đại cục cả nước.
Ngoài ra, vấn đề đối đãi cũng không thể là suy tính kinh tế đơn thuần. Những việc này, tuy Nhiếp Chấn Bang có thể hỏi đến, nhưng, nhiều hơn nữa vẫn là trong phạm vi phân công quản lý, bảo vệ môi trường, nông nghiệp, tin tức công nghiệp và vệ sinh y tế, giáo dục vv...
Hiện nay, những phân công công tác này mới là chỗ thể hiện giá trị và thành tích chính trị của Nhiếp Chấn Bang. Thị trường y tế của cả nước phải chăng là quy phạm, đầu tư và tiến bộ giáo dục, các mặt phát triển nông nghiệp vv...
Lần này xuống, một mặt là kết nối tình cảm, tư tưởng giao lưu. Mặt khác, cũng là khảo sát và nắm rõ toàn diện những việc phân công công tác quản lý này.
Không điều tra sẽ không có quyền phát ngôn. Chỉ có sau khi xâm nhập vào cơ sở tìm hiểu tư liệu đầu tiên, Nhiếp Chấn Bang mới có thể có đối sách tương ứng.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi ngay ngắn lại. Ngay sau đó, cửa phòng truyền đến tiếng gõ, Hạ Cương bước vào nói nhỏ:
o Thủ trưởng! Chủ nhiệm Trần đến.
Ngoài cửa, Chủ nhiệm văn phòng nội các Chính phủ Trần Đào đã đứng đó. Nhìn thấy Trần Đào, gương mặt Nhiếp Chấn Bang lộ vẻ tươi cười lên tiếng, đây là người quen cũ.
Năm đó, sau khi cụ ông nhà họ Nhiếp qua đời, chính là Trần Ba em trai của Trần Đào khiến mình bực mình, cuối cùng bị mình nạo cho một trận. Còn nhớ, khi đó đã tát Trần Ba một cái, còn nói:
o Thằng nhóc, đừng đụng vào anh ba đây. Anh cả nhà họ Trần đến đây còn được, chứ cậu không đủ tư cách.
Anh cả nhà họ Trần ở trong câu nói đó chính là Trần Đào.
Tuổi của Trần Đào ước chừng khoảng bốn bảy bốn tám, hiện tại vào cơ quan trung ương đảm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng nội các Chính phủ. Đối với Trần Đào mà nói, không nghi ngờ gì nữa là một điều tốt. Tuy vẫn chưa vào Cục ủy, nhưng là thành viên tổ Đảng của nội các Chính phủ, cũng là Ủy viên dự khuyết của Cục ủy. Sau mười hai năm nữa, vừa đúng năm mươi chín tuổi, gặp dịp vào chỗ tốt. Hiện tại xem xét, Trần Đào trong tương lai rất có hy vọng tiến vào trung tâm cửu đỉnh đảm nhiệm công tác.
Trần Đào vừa vào cửa, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, đich thân rót cho Trần Đào một tách trà nóng, mỉm cười nói:
o Đồng chí Trần Đào! Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Sau này, trong công tác chắc sẽ phiền đến anh.
Xưng hô như vậy Nhiếp Chấn Bang cũng đã trải qua cân nhắc thận trọng. Xưng hô là anh Đào, dường như vẫn chưa đến mức độ thân mật ấy. Còn Trần Đào đại ca? Cũng hơi không thỏa đáng. Tiểu Trần? Cấp bậc và quan hệ của hai người không thật thích hợp. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có đồng chí Trần Đào là thích hợp nhất.
Trần Đào cũng mỉm cười nói:
o Anh ba khách sáo rồi, vẫn chưa chúc mừng anh ba, đi đến ngày hôm nay, cuối cùng đã bước đến đây. Sau này tôi sẽ vì anh ba mà phục vụ. Vẫn mong được quan tâm chiếu cố nhiều.
Vị trí của Trần Đào bày rất hợp lý. Người có con mắt tinh đời đều có thể nhìn thấy, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không thể đơn giản chỉ làm một nhiệm kỳ ở vị trí số ba rồi kết thúc. Tính toán tuổi tác thì biết, Nhiếp Chấn Bang năm nay mới bốn bốn tuổi, tuổi mụ bốn lăm, sau mười hai năm nữa mới năm mươi sáu. Không nghe nói qua liền về hưu. Nhiếp Quốc Uy đó là trường hợp ngoại lệ, năng lực của ông ta bày ra ở đó, không có khả năng vào cửu đỉnh, vì suy nghĩ chotiền đồ của con trai mới quyết định báo cáo từ chức vì bệnh nặng.
Người như vậy có thể nói là vinh quang tột đỉnh, dù thế nào cũng phải cư xử chu đáo. Cho nên, tuổi đã lớn hơn một hai tuổi so với Nhiếp Chấn Bang, nhưng, Trần Đạo lại có vẻ hết sức chú ý cẩn thận.
Nhiếp Chán Bang cũng mỉm cười. Thái độ của Trần Đào không nghi ngờ gì nữa khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Ở nội các Chính phủ có một Chủ nhiệm văn phòng thân thiết như vậy, tất nhiên sẽ khiến công việc của cả hai nhẹ nhàng đi rất nhiều. Mỉm cười gật đầu, nói:
o Anh Đào, đều cùng một mảnh sân mà ra. Tôi vẫn còn nhớ anh là bên khu của Ủy ban Kế hoạch. Nói ra, kỳ thực chúng ta là con cháu trong cùng một khu, những lời nói kích động tình cảm không cần phải nói nữa. Đều là vì công việc, cùng nhau nỗ lực là tốt rồi.
Bên này, Trần Đào cũng mỉm cười gật đầu, cảm khái nói:
o Trước đây tôi vẫn không sao cảm nhận được, hiện nay tôi xem như đã lĩnh giáo, trình độ của anh ba quả nhiên mạnh hơn chúng tôi.
Trầm ngâm một chút, Trần Đào cũng nghiêm mặt nói:
o Anh ba! Anh xem qua một chút, đây là nhân viên cùng đi theo tháp tùng chuyến thị sát địa phương lần này. Đồng chí Chu Minh Huy của Bộ Nông nghiệp, đồng chí Hàn Lê Dương của Tổng cục Bảo vệ môi trường, đồng chí Quách Khuê của Bộ Công nghệ thông tin. Ngoài ra, đồng chí Lã Tùng Quanng của Bộ Giáo dục vì bận ra nước ngoài khảo sát, cho nên đồng chí Thứ trưởng Thường vụ Diêu Vỹ tháp tùng đoàn tùy tùng. Đây là những lãnh đạo chủ chốt, lại thêm nhân vân công tác đi cùng và cảnh vệ, tổng số khoảng ba mươi người. Đây cũng đã chấp hành nghiêm túc theo tinh thần văn kiện trung ương. Tuyệt đối không vượt quá tiêu chuẩn, vượt quá quy cách.
Ba mươi người. Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một lát, lại thêm mình, tổng cộng là năm lãnh đạo, mỗi người một Thư ký, lạ thêm cảnh vệ, chính là năm mươi người. Bốn Bộ Ủy, mỗi Bộ Ủy bình quân bốn người, hai cán bộ cấp Vụ tầm trung, lại thêm hai cán bộ bình thường. Sắp xếp đã tương đối, nếu tinh giản thêm nữa cũng không hợp lý. Xuống địa phương vẫn còn cần có một phen thu hoạch, người quá ít không thể chuyện gì cũng cần mình đích thân làm. Như vậy, đừng nói là năm ngày, năm mươi ngày e rằng cũng không đủ.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười, gật đầu nói:
o Lão Trần à, về mặt này anh có kinh nghiệm phong phú hơn tôi, anh xem sắp xếp thế nào thì như thế được rồi. Tóm lại, nắm chắc một nguyên tắc tổng thể, không nghênh đón đưa tiễn, không phong lộ mở đường, không vượt tiêu chuẩn tiếp đãi, vậy là được rồi.
Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Trần Đào cũng gật đầu, nói:
o Được. Tôi đã hiểu. Nếu đã như vậy, vậy tôi đi sắp đặt mọi việc.
Thủ trưởng trung ương xuất hành, nhất định phải sắp xếp trước, điện thoại thông báo trước cho địa phương. Liên quan đến sắp xếp của địa phương và vấn đề an nguy của thủ trưởng. Những việc này đều không phải là trò đùa. Cho dù là Nhiếp Chấn Bang hiện tại cũng không thể điều tra ngầm việc gì. Nếu đều như vậy địa phương cũng không thể khắp nơi bất bình. Việc này mất nhiều hơn được.
Lúc này, trong lòng Trần Đào lại hơi xúc động. Biểu hiện này của Nhiếp Chấn Bang khiến Trần Đào có cảm giác tâm phục khẩu phục. Nhiếp Chấn Bang kiểu tác phong này, có thể thấy được, đây không phải là đang làm ra vẻ, đây chính là xuất phát từ nội tâm. Hiện nay, Trần Đào hơi hiểu ra, thành công của Nhiếp Chấn Bang có lẽ có vận may, có nhân tố bối cảnh, nhưng quan trọng là Nhiếp Chấn Bang dựa vào năng lực của chính mình nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận