Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1004: Bí thư Nhiếp nhắc nhở.

Sau khi Lý Lai Bảo rời đi, bên này Hồng Phong đã bước lên, ngay sau đó Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Hứa Hồng Chuyên cũng từ ngoài bước vào.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười bố trí hai người ngồi xuống, nói:
- Đồng chí Hồng Chuyên đã đến, mời ngồi!
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại nhìn Hồng Phong nói:
- Tiểu Hồng! Cậu cũng ngồi đi!
Đợi sau khi Hồng Phong và Hứa Hồng Chuyên đều ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Đồng chí Hồng Chuyên, sắp xếp nhật trình mấy ngày nay của tỉnh Sở Nam phải cần anh bận tâm một chút, tối này, tôi và bí thư tỉnh ủy Sở Nam Hồ Ngạn Bác có một bữa ăn, buổi tối đừng sắp xếp công việc của tôi nữa.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Hứa Hồng Chuyên cũng mỉm cười nói:
- Chỉ thị của Bí thư, tôi nhất định chấp hành theo, lần này đến đây các đồng chí trong tỉnh đều đang nói, lần này Hồng Giang chúng ta coi như đã nở mày nở mặt.
Đối với lời nói của Hứa Hồng Chuyên, Nhiếp Chấn Bang cười ngượng ngập cũng không có quá nhiều xúc động, chẳng qua lần này tỉnh Sở Nam chính xác là cho thể diện, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh đích thân đến sân bay đón tiếp, sắp đặt khách sạn, sắp đặt vị trí của hội trường, đã thể hiện ưu đãi của tỉnh Sở Nam đối với Hồng Giang.
Ánh mắt lướt qua người Hồng Phong và Hứa Hồng Chuyên, hai người này hiện nay cũng coi như là cấp dưới tâm phúc của mình, mình tiếp tục đi con đường quan lộ này, bản thân chính là một kiểu tích lũy mạng lưới quan hệ. Vì sao mấy vị lãnh đạo trung ương sau khi về hưu vẫn có thể trở thành trụ cột vững vàng của các gia tộc, có thể dùng kim làm cho nước biển dừng lại không còn chuyển động, quan trọng nhất vẫn là mạng lưới quan hệ. Môn đệ học trò cũ của người ta rộng khắp thiên hạ, cho dù đã về hưu, chỉ cần chưa chết vậy chính là lực hiệu triệu, hiện tại hướng đi của mình chính là con đường này.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang tồn tại một tâm lý nhắc nhở, con đường quan lộ, dựa vào chính mình, nhưng cũng không thể tách rời chỉ bảo và đề bạt của cấp trên. Về việc đi thế nào cho chính xác, đó chính là vấn đề giác ngộ của cá nhân, đây cũng nguyên nhân người cùng thuộc trong một hệ phái, sao cho có thân có sơ, có cao có thấp.
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang nhìn hai người nói:
- Tỉnh Sở Nam, Hồ Ngạn Bác chính là có việc cầu người.
Lời lẽ của Nhiếp Chấn Bang khiến Hứa Hồng Chuyên và Hồng Phong đều hết sức xúc động, lời lẽ của Nhiếp Chấn Bang còn có ý nghĩa nhắc nhở.
Nhất là Hứa Hồng Chuyên, lúc này những lời này của bí thư Nhiếp không nghi ngờ gì nữa đã xem ông ta là tâm phúc chính thức để đối đãi.
Giờ phút này, dù vẫn không so sánh được với vị trí của Trần Nhạc nhưng trong lòng bí thư Nhiếp e rằng cũng không thua kém bao nhiêu.
Bản thân Hứa Hồng Chuyên cũng là tầng lớp cao trong tỉnh ủy, đối với sự việc của cấp tỉnh ít nhiều cũng có hiểu biết nhất định, có thể khiến Hồ Ngạc Bác cùng là bí thư tỉnh ủy khách khí như vậy, thậm chí bỏ qua phong thái dồn hết tâm trí thiết lập quan hệ, vốn dĩ điều này đã nói lên vấn đề, tất cả toan tính của Hồ Ngạn Bác tất nhiên là tiến thêm một bước trên con đường quan lộ
Dù sao, dùng thân phận của Hồ Ngạn Bác hiện nay tuy không thể nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chí ít cũng thuộc trình độ không thiếu một thứ gì, ngày hôm nay có thể khiến Hồ Ngạn Bác cũng động lòng chỉ có một, đó chính là quyền lực.
Nghĩ đến đây, Hứa Hồng Chuyên về cơ bản xem như đã hiểu, nhìn ra cả nước, giữa tầng thứ cấp tỉnh cũng chỉ có Bí thư Nhiếp có được sức mạnh này.
Bên cạnh, Hồng Phong tuy cũng đang nhíu mày trầm tư, nhưng dù sao cũng ở tầng lớp quá thấp, nhìn nhận vấn đề ở góc độ và chiều sâu đều chưa đủ, suy nghĩ một lúc lâu vẫn là một tâm trạng ngỡ ngàng chẳng biết gì.
Đối với việc này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại thở dài một tiếng, Hồng Phong vẫn còn hơi non nớt, trên thế giới này thiên tài tuyệt thế thật sự vẫn là quá ít.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Đồng chí Hồng Chuyên, anh nói thử xem có cách gì không?
Hứa Hồng Chuyên lúc này tinh thần kích động, nhìn Nhiếp Chấn Bang mỉm cười gật đầu nói:
- Bí thư Nhiếp! Vậy tôi thử nói nhé, nếu có chỗ không đúng xin anh chỉ bảo
Nói xong, Hứa Hồng Chuyên trầm ngâm một chút, lúc này mới nói:
- Bí thư Nhiếp! Tôi cảm thấy Hồ Ngạn Bác đưa ra hành động làm thân này, mục đích cuối cùng của ông ta e rằng vẫn là muốn đạt được sự ủng hộ của anh đối với ông ta. Vị trí hiện tại của Hồ Ngạn Bác, muốn tiến về phía trước một bước sợ rẳng còn có chút khó khăn. Ông ta ở tỉnh Sở Nam đảm nhiệm chức vụ người đứng đầu đến nay đã hai nhiệm kỳ, có thể nói Hồ Ngạn Bác đã không còn quá nhiều không gian thăng chức. Dựa vào tuổi tác của ông ta nếu nhiệm kỳ tiếp theo cũng không thể tiến một bước, về sau ông ta sẽ không có bất kỳ cơ hội nào nữa.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, đối với tình hình của các hệ phái trung ương, Hứa Hồng Chuyên không thể mò ra rõ ràng, chính bản thân mình hiện tại cũng không dám nói có thể mò ra rõ ràng, vậy càng không thể nói Hứa Hồng Chuyên, đây không phải là vấn đề năng lực, đây là vấn đề tầm nhìn, đây là vấn đề phạm vi.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng khen ngợi, nói:
- Lời nói của đồng chí Hồng Chuyên rất có chiều sâu, tuy nói không quá rõ ràng, nhưng cách nhau cũng không xa.
- Nói như thế, sự khách sáo của Hồ Ngạn Bác hoàn toàn không phải nhìn thể diện của NhiếpChấn Bang tôi, mà là nhìn mặt mũi phía sau lưng tôi. Con người Hồ Ngạn Bác toan tính rất lớn, nội tâm cũng rất lớn, nhưng các anh cũng cần phải hiểu, bất kể là hệ phái nào nguồn lực cũng đều có hạn độ, không thể đem tất cả nguồn lực nghiêng lệch về một người. So sánh một chút, ưu thế của Hồ Ngạn Bác là không rõ ràng,, trong hệ phái của bản thân ông ta, Hồ Ngạn Bác không nhận được trọng thị cũng rất bình thường. Cho nên, Hồ Ngạn Bác bức thiết hi vọng có thể tìm được viện trợ từ bên ngoài, có thể giúp ông ta tiến thêm một bước, vì thế đây cũng là căn nguyên Hồ Ngạn Bác khách khí như thế.
Lời nói đến đây, đợt nhiên dừng lại, càng nhiều thứ Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không để lộ ra, có vài việc không phải mình không nói, mà là đối với Hứa Hồng Chuyên hoặc Hồng Phong - người của tầng thứ này mà nói, đối với những người từ cây cỏ trưởng thành như bọn họ mà nói thì ở Hồng Giang, Hứa Hồng Chuyên có lẽ đã xem như một nhân vật rất giỏi, nhưng trong cả nước Hứa Hồng Chuyên vẫn còn quá non nớt.
Tỉnh Sở Nam trước đây luôn luôn là địa bàn của Chu gia, sau Chu Thần sự tạ thế của cụ ông Chu gia cũng tiêu biểu cho trầm luân của Chu gia, việc này về sau Chu gia dựa vào phái Lý hệ, Hồ Ngạn Bác chính là lúc đó dựa dẫm vào, đi theo hệ phái Lý, chưa nói đến Hồ Ngạn Bác có thể đảm nhận chức người đứng đầu tỉnh Sở Nam, nhiều hơn nữa vẫn là Chu gia trong nội tình của tỉnh Sở Nam.
Nhưng, nếu muốn tiến thêm một bước lại là không có nhiều khả năng, Lý gia không thể đem nguồn lực quan trọng như vậy nghiêng về Hồ Ngạn Bác.
Cho nên, ở đây mới có sự khách sáo và long trọng của Hồ Ngạn Bác hiện nay, vì dùng quan hệ hiện nay của Nhiếp Chấn Bang với Tổng bí thư Kiều và Thủ tướng Mộc đều có quan hệ, mở ra lý lịch của Nhiếp Chấn Bang đủ để mỗi người đều ước ao ghen tị thậm chí là oán ghét.
Nhìn ra trong nước, không một ai có swjj may mắn mạnh mẽ như Nhiếp Chấn Bang, từ Tổng bí thư Viên trước đây, đến Tổng bí thư Thẩm sau này, đối với Nhiếp Chấn Bang đều nhìn với con mắt khác, việc này cũng thế mà thôi, đến trung tâm Cửu đỉnh của nhiệm kỳ này, xếp thứ nhất là Tổng bí thư Kiều và xếp thứ ba Thủ tướng Mộc từng đều là lãnh đạo cũ của Nhiếp Chấn Bang, thời cơ này chắc chắn không phải ai cũng có được.
Cho nên người có con mắt tinh đời đều biết, Nhiếp Chấn Bang hiện tại đã không cần Nhiếp gia dìu dắt, thậm chí nhiều hơn nữa là Nhiếp gia vẫn cần Nhiếp Chấn Bang dìu dắt. Con đường phía trước của Nhiếp Chấn Bang đương nhiên sẽ bừng sáng, cứ như vậy nguồn lực của Nhiếp gia có thể nghiêng về phía người khác.
Khoảng bảy giờ tối, trên thực tế vẫn chưa đến bảy giờ, Hồng Phong từ ngoài cửa bước vào báo cáo:
- Bí thư Nhiếp! Chủ tịch Lý của tỉnh Sở Nam đã đến.
Nghe câu này, Nhiếp Chấn Bang khép lại tài liệu văn kiện trong tay đứng lên, Nhiếp Chấn Bang bước ra khỏi phòng, trong phòng Lý Lai Bảo đã đứng ở cửa, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Chủ tịch Lý! Vẫn phiền anh đích thân qua đón, thật sự ngại quá!
Lý Lai Bảo lúc này cũng tỏ vẻ hết sức khách khí, đem kiểu khách khí của anh ta đối với Hồ Ngạn Bác đều sử dụng ra, Lý Lai Bảo không phải đồ ngốc, tuy Nhiếp Chấn Bang chỉ là bí thư của Hồng Giang, nhưng ngay cả Hồ Ngạn Bác cũng khách khí như vậy thì mình càng phải chú ý thận trọng, phải đem thái độ đối đãi với Hồ Ngạn Bác ra đối đãi với Nhiếp Chấn Bang, thậm chí cần phải khách khí nhiều hơn nữa mới được.
Thần thái của Lý Lai Bảo tỏ ra cũng rất khá, thể hiện ra toàn bộ sự tôn trọng của mình đối với lãnh đạo, mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp! Anh mới là khách sáo, bí thư Nhiếp, buổi tiệc tối tối naybí thư Ngạn Bác của chúng tôi bố trí ở Nam Vương cung bên điện ảnh và truyền hình Sở Nam. Anh xem, nếu không việc gì bây giờ chúng ta qua đó được không?
Dưới lầu, một chiếc Audi A6 màu đen của tỉnh ủy Sở Nam đã đậu bên cạnh, từ trung tâm hội chợ triển lãm quốc tế Sở Nam đến trung tâm ăn uống Sở Vương cung khoảng cách cũng không xa.
Truyền hình của tỉnh Sở Nam là một vương bài lớn của tỉnh Sở Nam, thành phố điện ảnh truyền hình Sở Nam, trung tâm hội chợ triển lãm quốc tế Sở Nam đều ở cùng một khu vực, cho nên từ khách sạn quốc tế Cảnh Thiên đến Sở Vương cung vẻn vẹn chỉ một bước ngắn.
Toàn bộ Sở Vương cung chiếm diện tích rất lớn, ước chừng có diện tích trên trăm mẫu, trong nội thành Thường Tinh xây dựng nên một quần thể kiến trúc cổ.
Trong Sở Vương cung không có nhà cao tầng, tất cả kiến trúc đều là giả cổ, đình đài lầu các, đại điện cung đường, mái hiên lầu các, lại phối hợp với non bộ và đầm hồ, bước vào Sở Vương cung dường như là trở về thế giới trước đây.
Nơi tôn quý nhất, xa hoa nhất ở Sở Vương cung thuộc về khu ẩm thực của Sở Vương cung, có thể dùng Sở Vương cung đặt tên cung điện thì đương nhiên khí độ bất phàm.
Dựa theo ý tứ của nhà kinh doanh, Sở Vương cung trăm phần trăm dựa vào trong lịch sử thư tịch cổ ghi lại kiểu dáng Sở Vương cung mà xây dựng nên một cung điện.
Dưới sự hướng dẫn của tiếp tân, Nhiếp Chấn Bang là Lý Lai Bảo lần lượt bước vào cổng Sở Vương cung, tại bậc thang cung điện, một người đàn ông chừng năm mươi tám tuổi đang đứng, vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, người đàn ông đã mỉm cười bước đến, ha hả cười, nói:
- Ông em Chấn Bang! Thật sự chậm trễ rồi.
Người này, chính là người đứng đầu tỉnh ủy tỉnh Sở Nam – Hồ Ngạn Bác.
Nhìn vẻ bề ngoài, Hồ Ngạn Bác mày rậm mắt to, ánh mắt có thần, toàn bộ người cho người ta cảm giác cương trực công chính, là nhân vật số một hoàn toàn xứng đáng của tỉnh Sở Nam, toàn bộ con người Hồ Ngạn Bác tự nhiên cho người ta một phong thái phi phàm.
Trầm ngâm giây lát, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Ông anh quá khách khí rồi, hôm nay đang là lúc tỉnh Sở Nam bận rộn, ông anh là chủ nhà, việc lớn việc nhỏ e rằng loay hoay đầu không chạm đất, vẫn trong lúc cấp bách này bớt thời gian chiêu đãi tôi, thật sự hổ thẹn không dám nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận