Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 942: Cả gan làm loạn

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang nghe rất bình thản, đơn giản như đang nói đùa, nhưng lúc này Hứa Hồng Chuyên lại cảm thấy run như cầy sấy, là một Trưởng ban thư ký tỉnh ủy đã từng tiếp xúc không ít, theo các nói xưa thì phải nói là: lão Ma tước ở hồ Hồng Giang, đã gặp những nhân vật kinh khủng nhưng lúc này Hứa Hồng Chuyên giật mình, lần này những người này đã chạm đến giới hạn của bí thư Nhiếp.
Mấy người Nhiếp Chấn Bang đi xuống sân tòa nhà tỉnh ủy xe đã đứng chờ sẵn, Hồng Phong tiến lên trước mở cửa xe.
Vừa lên xe, Nhiếp Chấn Bang sầm mặt bảo Đới Phi:
- Tiểu Đới, sang nhà khách Dân chính tỉnh.
Tổ công tác Bộ Dân chính chỉ ở nhà khách tỉnh ủy một buổi tối, sau khi đi một vòng phía dưới, vừa về đến đã xuống chỗ nhà khách Dân chính rồi.
Là đơn vị cấp dưới nên Sở Dân chính đương nhiên không dám có chút sơ suất, đương nhiên là phòng tốt nhất, chiêu đãi thịnh tình.
Mặc dù thịnh tình nhưng Quách Nam Sinh Sở Dân chính cũng không dám to gan làm ngược lại, tất cả sự tiếp đãi vẫn nằm không dám vượt qua phạm vi Tam công.
Nhưng Quách Nam Sinh thật sự bất ngờ là sáng sớm hôm nay, vừa sang tới đây họ liền thông báo một quyết định choáng váng là việc khảo sát Hồng Giang đã chấm dứt, hôm nay bọn họ sẽ về Bắc Kinh.
Quách Nam Sinh có chút bất an đi tới đi lui ở cổng nhà khách Dân chính, mượn việc này để che dấu sự lo lắng của mình.
Nhìn thấy phía trước có xe, Quách Nam Sinh lập tức chạy tới không đợi xe dừng hẳn, chạy tới mở cửa xe rồi rất cung kính nói:
- Bí thư Nhiếp.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu nhìn phía sau, Lưu Diệu Văn cũng chạy tới nói:
- Quách Giám đốc Sở, người của tổ công tác đã chuẩn bị hành lý để đi về sao?
Quách Nam Sinh gật đầu, nói:
- Khi tôi tới, Vụ trưởng Triệu và Vụ trưởng Thường đều đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện giờ đang chờ tôi sắp xếp xe cho họ ra sân bay, máy bay mười hai giờ trưa nên cũng sắp rồi.
- Giám đốc Sở Quách đừng lo lắng, Nhiếp Chấn Bang tôi làm việc từ trước đến nay đều xử lý việc chứ không xử lý con người, vấn đề bây giờ không phải chuyện Sở Dân chính các anh, anh có thể yên tâm. Tạm thời không sang bên kia trước, tôi thấy chúng ta đi sang phòng họp để tìm hiểu tình hình đã.
Nhiếp Chấn Bang nói rất đơn giản, rõ ràng, bộc lộ ra một tác phong dứt khoát, quyết đoán.
Nhà khách Dân chính vốn thuộc Sở Dân chính, nhiệm vụ thường là tổ chức hội nghị của hệ thống Dân chính trong tỉnh, là nơi giao lưu giữa đồng nghiệp các tỉnh anh em cho nên phòng họp làm rất tốt, phòng họp lớn nhỏ, phòng đa truyền thông đều đầy đủ.
Tất cả mọi người ngồi trong phòng họp nhỏ, Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Giám đốc Sở Quách, lần này anh là người chủ yếu đi cùng tổ công tác, anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?
Quách Nam Sinh có chút do dự nhìn sang Lưu Diệu Văn lãnh đạo phân công quản lý bên cạnh, sau khi thấy ánh mắt cổ vũ mới dám nói:
- Bí thư Nhiếp, các vị lãnh đạo, chuyện là thế này.
Nghe Quách Nam Sinh nói, Nhiếp Chấn Bang cũng cau mày lúc này cơn tức của Nhiếp Chấn Bang đã lớn lên rồi.
Sắc mặt sầm xuống tức giận nói:
- Cả gan làm loạn, cả gan làm loạn, những người này thật sự nghĩ mình là lớn nhất rồi, họ vẫn nghĩ là không phải một hệ thống thì tôi không trị được bọn họ sao? Tôi muốn xem rốt cuộc là loại gì.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Quách Nam Sinh nói:
- Giám đốc Sở Quách, anh xác nhận với tôi là tổ công tác chỉ đến ba nơi là thành phố Hồng Thành, thành phố Lư Cát và thành phố Lộc Sơn thị sát một chút tình hình gặp thiên tai, sơ lược tìm hiểu một số tình hình triển khai cứu trợ xã hội có đúng không?
Lần này Nhiếp Chấn Bang muốn làm khó dễ, nhất định phải hiểu rõ toàn bộ chân tướng sự việc, không thể bỏ sót bất cứ thứ gì, cách làm của các Bộ và uỷ ban trung ương Nhiếp Chấn Bang rất là rõ, trên thực tế, không riêng gì các Bộ và uỷ ban trung ương mà ở bất kỳ địa phương nào cũng thế, ở địa phương gọi là chủ nghĩa bảo hộ địa phương, nhưng nói trắng ra mỗi đơn vị đều có sự thiên vị đối với người trong bộ phận mình, nếu đổi lại là Nhiếp Chấn Bang chắc cũng vậy. Đây chính là bao che khuyết điểm, một lãnh đạo mà không thể bao che khuyết điểm, không thể bảo vệ người bên dưới, gặp chuyện lại để người khác làm khó dễ thì sau này sẽ còn có người chịu theo sao? Chắc chắn là không rồi, cho nên nếu muốn làm khó dễ thì nhất định phải hiểu rõ chuyện, phải nắm chắc cái lý thì mới có thể làm được.
Quách Nam Sinh rất hiểu ý của bí thư Nhiếp ý tứ, lúc này vấn đề phải thật chính xác nên Quách Nam Sinh không dám nói dối, lập tức trả lời rất khẳng định:
- Bí thư Nhiếp, tôi dùng tính Đảng để đảm bảo.
Quách Nam Sinh tiếp tục nói:
- Lần này chỗ gặp thiên tai đóng băng của tỉnh ta chủ yếu tập trung ở vài thành phố trực thuộc tỉnh gần tỉnh Sở Nam, diện tích đóng băng lớn và bão tuyết đã làm cho đường ở đó gần như tê liệt, thêm nữa cung cấp điện, sưởi ấm và mặt dân sinh đều ảnh hưởng nghiêm trọng, bước đầu dự tính tổn thất do thiên tai ít nhất hơn tám trăm triệu đồng. Nhưng ý kiến của tổ công tác là khảo sát tổng hợp tình hình Hồng Giang gặp tai hoạ thuộc loại thế cục ổn định, quá trình chuyển biến tốt đẹp, cho nên lần này tổ công tác cấp cho khoản ba mươi triệu cứu tế dân chính, còn Vụ cứu trợ cho là diện tích cứu trợ tỉnh ta quá rộng, vấn đề thẩm định có giới hạn không nghiêm trọng...
Chưa nói xong Nhiếp Chấn Bang đã đứng lên, trầm giọng nói:
- Đủ rồi, chỗ này là đủ rồi.
Lời Quách Nam Sinh nói không cần nghe cũng có thể đoán ra, tuy rằng Nhiếp Chấn Bang chưa làm qua công tác dân chính, nhưng, nhiều năm là nhân vật số một trong chính phủ nên cũng hiểu rõ chuyện trong công tác dân chính. Nói như vậy chỉ đơn giản là cho rằng tiền trợ cấp cho dân nghèo, ngũ bảo của nông thôn và các mặt cứu trợ xã hội của các thành phố tỉnh Hồng Giang xét duyệt hơi rộng rãi, cần nghiêm túc chặt chẽ lại, cần cắt giảm tài chính rót xuống mà thôi, tóm lại một câu là muốn giảm bớt việc chi xuống.
Vừa lúc đó cửa phòng họp bị đẩy ra, Vụ trưởng Triệu và Vụ trưởng Thường tổ công tác lần lượt đi vào, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang ở đây trên mặt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cười mỉa
- Bí thư Nhiếp cũng ở đây à.
Nét măt Nhiếp Chấn Bang u ám nhìn hai người vô cùng chán ghét, người chỉ lo hưởng thụ cho mình thế này lại bố trí lo dân sinh, như nước với lửa mà chẳng quan tâm, người như thế không xứng đáng là một cán bộ, một lãnh đạo.
Lập tức trầm giọng nói:
- Hai vị? Các anh không biết là lúc đang họp thì phải ở bên ngoài chờ sao? Dư Lực Chân chưa dạy các anh hả? Sao không hiểu quy tắc như vậy, đi ra ngoài ngay, lúc nữa tôi còn có chuyện phải hỏi các anh.
Dư Lực Chân, là bí thư tổ Đảng, Bộ trưởng Bộ Dân chính, lần này ở Bắc Kinh lúc đến Bộ Dân chính thì người này lại đến Sở Nam thị sát tình hình thiên tai không ở nhà, nhưng dựa vào thân phận của Nhiếp Chấn Bang thì gọi thẳng tên cũng chẳng có gì là quá đáng.
Sắc mặt hai người lúc này có vẻ khó coi vì không ngờ là Nhiếp Chấn Bang chẳng kiêng nể mà nổi “Bão” trước mặt mọi người, dù sao hai người bọn họ cũng không phải là người của Nhiếp Chấn Bang, làm như vậy nếu chẳng may làm quá thì Nhiếp Chấn Bang chẳng còn mặt mũi nào.
Nhưng lúc này hai người cũng phải nhịn vì uy thế của Nhiếp Chấn Bang đã làm hai người kinh hãi.
Vừa từ phòng họp đi ra Nhiếp Chấn Bang nhìn hai người hạ giọng nói:
- Vụ trưởng Triệu, Vụ trưởng Thường, tôi nghe nói công việc khảo sát và điều tra nghiên cứu của hai người đã xong? Không biết hai người có ý kiến gì không? Ngoài ra tôi muốn hỏi vì sao khoản cứu trợ thiên tai đóng băng của tỉnh tôi chỉ có ba mươi triệu? Đây là dựa vào lý do gì để đặt ra?
Vừa nói đến vấn đề này nét mặt Vụ trưởng họ Triệu lập tức thả lỏng ra, nói đến chuyện trong nội bộ của mình mà Nhiếp Chấn Bang lại vênh váo, anh là nhân vật số một tỉnh ủy Hồng Giang thì sao? Chẳng lẽ công tác của Bộ Dân chính cụ thể phải làm như thế nào lại do anh chỉ huy
Nghĩ như thế Vụ trưởng Triệu mập mờ nói:
- Bí thư Nhiếp nói như vậy có phải cho là quyết định của chúng tôi có vấn đề hay không? Chúng tôi đương nhiên có cách làm riêng trong công việc, dường như về mặt này bí thư Nhiếp không có quyền can thiệp.
Nhiếp Chấn Bang nghe câu này rất tức giận mà cười, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, bây giờ xem ra, mình chẳng cần phải nể mặt hai người này rồi.
Lập tức cười lạnh, nói:
- Tốt, rất tốt, tốt cho “không có quyền hỏi”, tôi thật ra muốn hỏi hai vị, thị sát khu thiên tai mà chỉ dùng một ngày ở ba thành phố trực thuộc tỉnh gặp tai họa rất nhỏ là Hồng Thành, Lộc Sơn, Lư Cát cưỡi ngựa xem hoa một lần thì được coi là điều tra như thế nào, đối với nhưng nơi gặp tai hoạ nghiêm trọng như: Ôn Xuân, Mi Bình mà các anh không đến xem thì gọi là điều tra cái gì, làm bậy như thế, to gan như thế, ngay cả quyền lợi, sinh mạng của nhân dân quần chúng cũng không để ý, đây chính là cách làm việc của các anh, là cán bộ thuộc hạ của Dư Lực Chân sao. Tốt lắm, lần này tôi phải phản ánh lên trên, phải gặp Dư Lực Chân hỏi một chút cách làm việc của Bộ Dân chính có phải đều như vậy hay không, đây có phải là phong cách của Dư Lực Chân đưa ra hay không.
Nhìn dáng vẻ hai người Nhiếp Chấn Bang phủi tay nói:
- Đồng chí Diệu Văn, anh sắp xếp xe lập tức đưa những người này ra sân bay, tôi nhìn bọn họ cảm thấy ghê tởm, tôi nhìn bọn họ cảm thấy sỉ nhục, thân phận cán bộ Đảng viên để trên người bọn họ làm cho tất cả cán bộ Đảng viên đều xấu hổ.
Nói xong Nhiếp Chấn Bang phủi tay rời đi, to gan như vậy, lộ liễu như vậy thật sự là từ trước tới nay chưa từng gặp, tuy rằng bọn họ không phải đòi hối lộ tiền tài, nhưng loại tác phong này còn đáng giận hơn cả việc đòi hối lộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận