Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1183: Ai cũng muốn kiếm một chén canh.

Ngày mồng một tháng mười là ngày Quốc Khánh, Nhiếp Chấn Bang trở về thủ đô một chuyến, tạm gác công việc lại để toàn tâm toàn ý dành thời gian ở bên gia đình.
Mồng bảy tháng mười, Nhiếp Chấn Bang quay trở lại Lũng Tây. Sáng mồng tám tháng mười, Nhiếp Chấn Bang, Lưu Chấn Đào và các lãnh đạo Tỉnh ủy cùng đến quận Nam Thành để cử hành nghi thức khởi công.
Dưới chỉ thị của Nhiếp Chấn Bang, những máy đào móc mới tinh được cột lụa hồng chậm chậm tiến vào khu ổ chuột.
Khu này chủ yếu là các hộ gia đình sống trong những túp lều, bên trong không hề có kiến trúc gì đáng nói chỉ là những căn nhà yếu ớt cho nên chỉ cần quét qua là đã giải quyết xong.
Từ khi bắt đầu đào móc, trên con đường tiến hành lễ khởi công, mấy chục chiếc máy đào móc cũng bắt đầu hoạt động báo hiệu dự án cải tạo khu ổ chuột chính thức bắt đầu.
Bắt đầu từ bây giờ, không ít những con đường xung quanh khu ổ chuột của quận Nam Thành đều niêm phong để thi công. Công việc của máy móc chính là mở rộng nền đường. Sau đó, phía thành phố Cổ Đô sẽ thành lập bộ chỉ huy cải tạo khu phố cổ, thống nhất tiến hành cải tạo với khu phố cổ Nam Thành và Tây Thành. Chính phủ sẽ cải tạo chủ yếu các công trình như đường xá, điện nước, ga và cống thoát. Những hạng mục khác lần lượt sẽ có các công ty tư nhân vào làm.
Khởi công dự án của thành phố Cổ Đô, Nhiếp Chấn Bang cũng coi như được thở phào nhẹ nhõm. Về thành phố Cổ Đô từ tháng sáu tới bây giờ đã là bốn tháng, hôm nay cuối cùng đã có một dự án bắt đầu. Kế tiếp, Nhiếp Chấn Bang sẽ chú trọng vào dự án thành phố xe ô tô và thành phố dầu mỏ cùng với dự án bảo vệ môi trường rừng.
Trong văn phòng, ở trước bàn làm việc, Bí thư Thành ủy thành phố Nghi Châu Chu Triều Quốc đang ngồi nghiêm chỉnh:
- Bí thư, tình hình ở huyện Thủy Sơn đại khái đã điều tra rõ ràng. Việc thu hồi đất của công ty cổ phần Bằng Trình ở Đông Cảng trên thực tế là do con trai của phó Bí thư Huyện ủy huyện Thủy Sơn Tôn Ái Dân, Tôn Kiến. Cậu ta đã đăng ký một công ty ảo tại Đông Cảng.
Nói tới đây, Chu Triều Quốc dừng một chút rồi nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Tôn Ái Dân vì bản thân tư lợi, chẳng những ám thị với Cục Chiêu thương của huyện Thủy Sơn để tiến cử công ty Bằng Trình này lên rồi còn dặn dò cấp dưới, trong quá trình trưng thu, áp dụng phương pháp ép giá và thu hồi đất không hợp pháp. Hiện giờ, các thành viên có liên quan toàn bộ đã bị bắt để tiến hành điều tra. Cha con Tôn Ái Dân cũng đã bị bắt.
Nghe đến đây, long mày Nhiếp Chấn Bang nhíu lại. Vốn dĩ chỉ cho là chuyện của huyện Thủy Sơn, do Huyện ủy Thủy Sơn muốn giữ chân thương gia nên không nhượng bộ mà thôi. Thật không ngờ, chuyện lại xảy ra như vậy.
Có thể hình dung, công ty ảo này, sau khi vào được huyện Thủy Sơn bằng cách nhờ sự đề cử của Cục Chiêu thương, tất nhiên là đã tiến hành cho vay trên phạm vi lớn. Điều này cũng là bình thường, có thể cho qua, vì những công ty kinh doanh bất động sản bây giờ, không có mấy công ty mà không cho vay. Nhưng, công ty này đã làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của quần chúng nhân dân. Điều này đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang tức giận.
Trầm ngâm một chút, lúc này Nhiếp Chấn Bang mới nói:
- Đồng chí Triều Quốc, chuyện của huyện Thủy Sơn phải giáo dục thật sâu sắc. Lãnh đạo ở huyện Thủy Sơn này làm cái gì không biết.
- Bí thư huyện thì nhất định phải phê bình. Sau khi điều tra ra vụ án ở huyện Thủy Sơn, hiện giờ, Thành ủy đã mở hội nghị liên quan tập trung vào vấn đề huyện Thủy Sơn. Bí thư Huyện ủy huyện Thủy Sơn đã điều khỏi huyện Thủy Sơn đến làm Bí thư Tổ Đảng của Cục Nông nghiệp thành phố. Ngoài ra, Chủ tịch huyện Thủy Sơn cũng điều tới đảm nhiệm chức phó Bí thư chuyên trách tại huyện Lâm Sơn.
Hai quyết định này, về cơ bản cũng coi như giáng chức rồi. Từ một người đứng đầu huyện bị điều đến là Bí thư Tổ Đảng cục Nông nghiệp, tuy rằng vẫn là chánh cấp nhưng ở Cục Nông nghiệp vẫn còn có một Cục trưởng ở phía trên.
Còn từ một Chủ tịch huyện bị điều nhiệm đi làm một phó Bí thư, thực quyền cũng chênh lệch rất nhiều.
- Ừ, xử lý như vậy cũng ổn. Chuyện này đã rõ ràng rồi. Phải chú ý, công tác ở địa phương rất quan trọng, chỉ hơi không cẩn thận sẽ gây ra chuyện lớn. Chuyện này cũng đã gián tiếp thể hiện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nghi Châu vẫn chưa giám sát chặt chẽ cơ sở. Nghi Châu cũng phải tăng cường công tác ở đia phương. NGoài ra, công ty Bằng Trình này đã để lại một cục diện rối rắm, Thành ủy Nghi Châu cũng phải an bài cho thỏa đáng. Một mặt, đối với các khoản vay có vấn đề của các ngân hàng thương mại, phải làm tốt công tác cân đối và kéo dài thời hạn. Mặt khác, phải nỗ lực để tăng cường thu hút đầu tư để có người đến tiếp nhận hạng mục này. Thứ ba là phải làm tốt công tác trấn an quần chúng nhân dân. Phải nhanh chóng đưa ra phương án mới. Đặc biệt là phải luôn nhớ điều kiện tiên quyết là không thể để cho nhân dân chậm trễ vụ mùa.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Chu Triều Quốc cũng khẽ gật đầu, đồng thời trong lòng cũng khẽ thở dài một hơi. Chuyện huyện Thủy Sơn cuối cùng cũng đã qua. Ngữ điệu này của Nhiếp Chấn Bang chính là một loại bày tỏ thái độ rồi.
- Đúng, sau khi trở về, tôi nhất định sẽ truyền đạt chỉ thị của Bí thư. Chúng tôi nhất định sẽ giáo dục sâu sắc để không phụ sự kỳ vọng của Bí thư Nhiếp và tổ chức.
Đối với kiểu quyết tâm mạnh miệng này, Nhiếp Chấn Bang có thể dễ dàng đoán được, khẽ gật đầu, xua tay nói:
- Được rồi, anh ra ngoài trước đi, có chuyện gì thì cứ báo cáo với tôi.
Sau khi tiễn Chu Triều Quốc về, Nhiếp Chấn Bang vừa mới bắt đầu xem tài liệu báo cáo về dự án thành phố ô tô thì điện thoại vang lên.
Là điện thoại riêng của Nhiếp Chấn Bang. Không có nhiều người biết số điện thoại này. Trong tỉnh cũng chỉ có vài lãnh đạo là Lưu Chấn Đào, Lưu Hiểu Mẫn, Lý Hồng Anh, Trương Phóng Văn biết rõ. Hơn nữa, ở thủ đô cũng chỉ có người nhà và các lãnh đạo trung ương biết.
Vừa nhìn ba chữ Khương Vĩnh Hoa trên điện thoại, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Khương Vĩnh Hoa của Bộ Giao thông, chuyện này có chút kỳ lạ.
Vừa nhấc máy, “alo” một cái, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng của Khương Vĩnh Hoa:
- Chấn Bang, thật ngại quá, làm phiền rồi.
Khương Vĩnh Hoa là người miền nam nên nói chuyện cũng có một chút khẩu âm của người miền nam, có thể nghe ra là giọng của người Việt Đông.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đang suy nghĩ, với tư cách là Bộ trưởng Bộ Giao thông, thực quyền của Khương Vĩnh Hoa cũng có thể nói là khá lớn so với các bộ ủy ở trung ương, chịu trách nhiệm về quy hoạch và xây dựng đường bộ, bến cảng, sân bay và đường sắt. Hàng năm, tài chính dành cho Bộ Giao thông đều lên tới hàng trăm tỷ thậm chí là cả nghìn tỷ.
Trước kia, hai người chưa từng liên lạc với nhau, bây giờ đột nhiên lại gọi điện thoại tới. Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình mà suy nghĩ về mục đích của cú điện thoại này.
Nhưng bên ngoài, Nhiếp Chấn Bang vẫn mỉm cười nói:
- Bộ trưởng Vĩnh Hoa, ngài đúng là khách quý, gọi điện thoại tới có điều gì dặn dò sao? Bộ trưởng Vĩnh Hoa, ngài xem, năm nay và năm tới, về mặt kiến thiết giao thông, trong bộ có phải nên lo nghĩ cho tỉnh Lũng Tây chúng tôi một chút không? Ngài cũng biết, công tác rất khó làm, nếu muốn xây dựng kinh tế thì trước hết phải sửa đường. Thế nhưng chỉ dựa vào tài chính của tỉnh thì chỉ như muối bỏ biển, không thể đủ được.
- Thôi nào, Chấn Bang. Chưa gì đã kể khổ rồi. Ở trung ương, có ai mà không biết sự lợi hại của Nhiếp Chấn Bang cậu.
Là người đứng đầu một bộ, dù sao tôi cũng phải xử lý sự việc công bằng. Nếu như toi ủng hộ cậu rồi thì vị trí này của tôi e rằng cũng không vững được nữa. Đến lúc đó, không phải những tỉnh khác cũng sẽ đến đây đòi giúp đỡ sao?
Khương Vĩnh Hoa rất thẳng thắn, mở đầu câu chuyện với Nhiếp Chấn Bang.
Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang thoáng cười mỉa một cái rồi nói:
- Sao có thể chứ, người nào mà không biết sức mạnh của bộ trưởng Bộ Giao thông chứ. Năng lực của ngài tuyệt đối không thể nghi ngờ được.
- Ừ, không thể nghi ngờ, nhưng cũng phải có lúc ở dưới nước mới bắt được cá. Không cần biết là cá gì, cho dù là cá chép Long Môn cũng phải chết khát.
Khương Vĩnh Khang không trả lời vào chủ đề của Nhiếp Chấn Bang vừa nói.
Nói tới đây, Khương Vĩnh Khang nghiêm mặt nói:
- Chấn Bang, lần này gọi điện thoại cho cậu là tôi muốn nhờ cậu.
Dừng một chút, Khương Vĩnh Hoa giải thích:
- Chấn Bang, tôi nghe nói, ở thành phố Cổ Đô đang tiến hành cải tạo ở khu thành cổ, vốn đầu tư lên tới hàng mười tỷ?
Vừa nghe đến đây, long mày Nhiếp Chấn Bang lập tức xiết chặt. Đến chuyện chính rồi. Cải tạo khu thành cổ, loại dự án kiểu này từ trước tới giờ đều là một trong những dự án kiếm ra lợi nhuận.
Khu phố cổ, điều kiện tiên quyết ở trong danh từ này chính là một chữ cổ. Điều này chứng tỏ, nơi đó, trước kia là một khu đô thị phồng hoa, chỉ có điều không thích ứng được với sự phát triển của thời đại, hoặc là phương hướng khác với hướng đi của nhà nước nên mới dần suy sụp. Nhưng những địa phương này vẫn trưởng thành. Hơn nữa, các thể loại phụ trợ ở xung quanh đều rất đầy đủ, giá đất ở những nơi này cũng vô cùng cao, có thể đạt được không ít lợi nhuận. Hơn hết, vốn đầu tư dành cho những dự án cải tạo phố cổ như vậy đều rất lớn. Hai phương diện này, từ trước tới giờ đều là hai phương diện cạnh tranh kịch liệt nhất.
Khương Vĩnh Hoa nhất định là gọi điện tới vì cái này. Chỉ là Khương Vĩnh Hoa rốt cuộc là muốn công trình hay là muốn đầu tư đây?
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại cười nói:
- Tin tức của Bộ trưởng Vĩnh Hoa thật là nhanh nhạy. Lần này, dự án cải tạo của thành phố Cổ Đô đạt quy mô tới hàng chục tỷ nhân dân tệ vốn đầu tư. Chẳng lẽ Bộ trưởng Vĩnh Hoa cũng có hứng thú ở thành một người dệt hoa thêu gấm cho Cổ Đô của chúng tôi sao?
Khương Vĩnh Hoa thoáng im lặng một chút. Ý của Nhiếp Chấn Bang, ông ta có thể nghe ra được. Rõ ràng, Nhiếp Chấn Bang không chào đón có người tới nói là muốn chia phần.
Nhưng, lần này, người nhờ cậy mình, thật sự là quan hệ quá tốt. Thế nên lần này Khương Vĩnh Hoa mới phải mất mặt.
Im lặng một lúc, cuối cùng Khương Vĩnh Hoa cũng mở miệng nói:
- Chấn Bang, tôi nghe nói, công ty xây dựng Cường Thịnh cũng tham gia đấu thầu dự án cải tạo này. Không biết Bí thư có biết không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận