Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1084: Thề quyết tâm sống chết

Ngay khi tiếng nói Ngưu Vệ Quốc vừa dứt, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang, Lưu Tuấn Uy và Hạ Hồng bên cạnh đều thay đổi, trung, thượng nguồn cuối cùng không chịu nổi áp lực, bắt đầu ngập rồi, hơn mười một giờ đêm cũng không phải là thời gian tốt.
Ai cũng biết người vào lúc rạng sáng là mệt nhọc nhất, hơn nữa bầu trời tối đen nhìn không thấy rõ, điều này cũng tăng chống lũ áp lực không nhỏ cho việc chống lũ. Ví dụ đơn giản nhất đó là khi ngọn lũ vượt lên thì đến lúc đó đê lớn Lộc Sơn phải nhận áp lực từ trước tới nay chưa có, đối với độ an toàn của đê lớn là một loại khảo nghiệm, đến lúc đó, có thể tưởng tượng là tình hình nguy hiểm các loại sẽ liên tục không ngừng.
Đơn giản nhất là lỗ rò, nếu như là ban ngày ánh sáng soi rọi thì bất cứ lúc nào cũng có thể chú ý đến mọi tình huống trong ngoài của đê lớn.
Nhưng nếu là đêm khuya rạng sáng thì một khi xuất hiện lỗ rò tuôn ra mà chưa kịp thời phát hiện lời thì đến lúc đó hậu quả thiết tưởng là không chịu nổi.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nhìn Lưu Tuấn Uy nói:
- Đồng chí Tuấn Uy, đồng chí Hạ Hồng, các anh hạ mệnh lệnh đi, giờ phút này bao gồm cả tôi đều là một thành viên của đê lớn Lộc Sơn. Trong việc đối phó với cơn lũ các anh phải đưa ra chủ kiến của mình, trong phương diện này tôi không phải đến để chỉ đạo, kinh nghiệm của các anh phong phú hơn so với tôi.
Giờ phút này sự chí công vô tư của Nhiếp Chấn Bang cũng là thể hiện ra rồi, Nhiếp Chấn Bang chưa bao giờ biết làm chuyện không hiểu trả vờ hiểu.
Trong lúc nguy cấp này Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ không làm cái việc ngốc nghếch đấy, lúc này người ngoài ngành lãnh đạo người trong ngành là điều không được nhất.
Lưu Tuấn Uy và Hạ Hồng liếc nhau một cái, Hạ Hồng gật gật đầu, mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp, ý kiến của tôi là lập tức hướng dọc tuyến đê lớn truyền đạt một tin tức là đêm nay động viên toàn thể làm tốt việc chuẩn bị chiến đấu suốt đêm. Mặt khác thông báo Bộ Điện lực tranh thủ thời gian sửa gấp và mắc đường cung cấp điện tạm thời, cần phải cam đoan dọc tuyến đê lớn vào buổi tối có thể duy trì đèn đuốc sáng trưng. Như vậy đối với toàn bộ việc chống lũ tạo ra được một tác dụng lớn không thể tính được.
Vừa dứt lời Lưu Tuấn Uy cũng mở miệng nói:
- Tôi lại thúc giục trạm ống cát thành phố bên kia một chút, khẩn cấp phân phối những vật tư cát, đá cuội lại đây, cam đoan cung ứng đầy đủ vật tư.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu xem như nhận sự trả lời của hai người, trầm ngâm một chút Nhiếp Chấn Bang cũng bổ sung:
- Ngoài ra trong việc tuần tra ban đêm tôi thấy phải làm tốt, đầy đủ công tác chuẩn bị, hai người một tổ, trang bị đèn pin ánh sáng mạnh, một trăm mét một đoạn, sắp sếp sẵn nhân viên thay ca, một tổ làm hai giờ, như vậy có thể bảo đảm lúc lũ vượt qua thì tất cả tình hình đê lớn đều ở trong lòng bàn tay.
Nhiếp Chấn Bang rất hiểu là loại chuyện này dựa theo kinh nghiệm của Lưu Tuấn Uy, Hạ Hồng và Ngưu Vệ Quốc thì bọn họ chắc chắn đều nghĩ tới, sở dĩ không nói vì mục đích chủ yếu chính là tạo cho mình một cơ hội.
Loại chuyện này cũng là thường tình của con người, dường như bọn họ suy tính sâu hơn một tầng, nếu thật sự là không để cho lãnh đạo cơ hội thể hiện thì đây không phải khiến trên mặt lãnh đạo không rọi ánh sáng sao? Tuy rằng có một chút cảm giác lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử như vậy, tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn truy cứu, chỉ là mấy chuyện râu ria, giả bộ ngớ ngẩn là được rồi.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng nhướn mày, nói:
- Xem thời tiết này phỏng chừng buổi tối khả năng còn sẽ có mưa to, tôi thấy vẫn nên cùng Cục khí tượng tỉnh liên lạc một chút, xác định tình hình một chút, ngoài ra xem có biện pháp gì có thể làm trời mưa chậm lại, hoặc là xua tan mây mưa.
Thời gian đang trôi qua từng chút, đã là hơn bốn giờ chiều, ở đê lớn vẫn là một cảnh tượng bận rộn, xe tải hạng nặng lui tới trên đê lớn, đem từng xe cát, đá cuội đổ vào vị trí chỉ định.
Trong lều vải, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở bên cạnh giường xếp dựng tạm, điện thoại không phải là gọi đi thì nhận cuộc gọi tới. Đối với người thành phố Lộc Sơn mà nói thì bọn họ chỉ cần lo lắng chuyện đê lớn Lộc Sơn, nhưng đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói thì hắn quan tâm là công tác chống lũ toàn tỉnh Hồng Giang.
Bên ngoài, Hồng Phong bưng một bát mì ăn liền đi đến, hạ giọng nói:
- Bí thư, anh ăn một chút gì đi, từ giữa trưa đến bây giờ vẫn chưa ăn cái gì, cơ thể có khỏe thế nào sợ là cũng chịu không được.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, ra hiệu Hồng Phong đặt lên trên bàn, bên này nói vào điện thoại:
- Đồng chí Hồng Chuyên, công tác phòng lụt của thành phố Cảnh Sơn ngàn vạn lần không thể có chút sơ suất, nhất định phải thật sự cẩn thận, tra thiếu bổ lọt, toàn lực ứng phó, ddây là việc quan hệ đến đại cục toàn tỉnh, không thể phớt lờ. Được rồi, tôi không nhiều lời với anh nữa, có tình hình thế nào thì gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.
Úp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang đứng lên đi tới chỗ cái bàn, từ sáng sớm đã ăn bữa sáng, cho đến tận bây giờ không có hạt cơm nào vào bụng, không nói thì thật đúng là có chút đói bụng.
Nhiếp Chấn Bang cũng không khách khí, sau khi nhanh chóng ăn xong bát mì ăn liền, nhìn đồng hồ đeo tay một chút rồi nói với Hồng Phong:
- Tiểu Hồng, đồng chí phóng viên đi theo cậu phải chú ý sắp xếp một chút, lúc nữa đến buổi tối, tình hình phức tạp, không ai có thể bận tâm nhiều như vậy, cậu phải làm tốt công việc này, mặt khác quân khu Việt Châu bên kia có tin tức không?
Hồng Phong gật đầu, nói:
- Vừa nãy mới cùng tư lệnh Trần của quân phân khu tỉnh nói chuyện điện thoại, một đội binh lính của quân khu Việt Châu vào lúc một giờ chiều đã lên máy bay quân sự, dựa theo tính toán thời gian thì đội đầu tiên dự tính khoảng ba rưỡi chiều sẽ đến thành phố Lộc Sơn, toàn bộ nhân viên chậm nhất là năm giờ chiều sẽ đến.
Nghe tin tức này Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Khá tốt, còn không quá muộn, áp lực phòng lụt buổi tối lần này sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa Đới Phi cũng đi đến, nhìn Nhiếp Chấn Bang và Hồng Phong rồi nói:
- Bí thư, vừa rồi bên Cục khí tượng tỉnh gửi tới báo cáo thời tiết của phạm vi thành phố Lộc Sơn, căn cứ suy đoán của bọn họ thì vào thành phố Lộc Sơn có tám mươi năm phần trăm có thể sẽ tiếp tục mưa, lượng mưa phỏng chừng giữa mưa to đến mưa rất to.
Không biết là có trùng hợp hay không mà tiếng nói của Đới Phi vừa dứt thì trên bầu trời cũng truyền đến tiếng sấm ầm ầm. Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt biến đổi, đứng lên đi ra khỏi lều trại ngửa đầu nhìn lên trời, bầu trời vốn đã ngừng lại bây giờ lại bắt đầu dần dần có mây mưa.
Đây cũng không phải là một hiện tượng tốt, nếu vào buổi tối đột nhiên lại mưa to hoặc là rất to thì sẽ dẫn đến một khó khăn không nhỏ cho việc chống lũ.
Trong lúc nói chuyện, ở trên đường cái của đê lớn có mấy chiếc xe buýt đang đi hướng tới bên này, trên thân xe treo biểu ngữ màu đỏ: Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, chống lũ giải nguy, quân dân đoàn kết, cùng sinh cùng tử vân vân..
Đoàn xe tới rất nhanh, trong nháy mắt liền đã tới phía dưới đê lớn, cửa xe mở ra, toàn một mầu quần áo lính gọn gàng mà linh hoạt xuống xe, dưới sự chỉ huy của người dẫn đội, nhanh chóng sửa sang lại đội ngũ rồi chạy tới đê lớn.
Đây là nhóm trợ giúp khẩn cấp đầu tiên của quân khu Việt Châu, có hơn sáu trăm người, tổng cộng xếp thành bốn hàng tập kết ở trên đê lớn, thể hiện ra uy vũ khí thế của quân đội, không hổ danh hiệu “Uy vũ chi sư”.
Đứng trước có một sĩ quan thượng tá chạy hướng tới phía Nhiếp Chấn Bang, cúi chào nói:
- Đồng chí thủ trưởng, đại đội phòng vệ thứ nhất của quân khu Việt Châu vâng lệnh tới báo cáo, xin chỉ thị, đại đội trưởng phòng vệ Tăng Tân Hoa.
Nhiếp Chấn Bang ra đón, giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng chào đáp lễ, nói:
- Mời nghỉ.
Tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang đi tới trước mặt đội quân quan binh, lớn tiếng nói:
- Các đồng chí.
Tiếng nói vừa dứt thì đều nhịp tiếng “Nghiêm”, cảnh tượng này khiến Nhiếp Chấn Bang nhớ tới năm tháng trước kia ở quân khu Tây Bắc.
Hai tay nâng lên, hơi hơi đè ép xuống phía dưới, ra hiệu là không muốn gò bó, tiếp tục nói:
- Các đồng chí, mời nghỉ.
- Xin mọi người nhìn hướng về phía một chút, dòng nước dâng cuồn cuộn này tạm thời bị chúng ta ngăn cản tại bên ngoài đê lớn. Mọi người lại nhìn hướng về phía sau một chút, phía trong đê lớn này là năm mươi triệu dân chúng Hồng Giang chúng ta. Sinh mạng, tài sản của nhân dân, cuộc sống hạnh phúc an toàn của nhân dân ở bên trong đê lớn này. Giờ phút này dòng nước vô tình giống như một con quái thú bùng nổ bất cứ lúc nào, sẵn sàng đợi cắn nuốt cuộc sống hạnh phúc của chúng ta. Điều này là không cho phép, chúng ta là đội quân con em của người dân, bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân là chức trách thần thánh của chúng ta. Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ tại thời khắc này tôi xin đại diện Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Hồng Giang, đại diện năm mươi triệu nhân dân quần chúng tỉnh Hồng Giang tỏ lòng chân thành lòng biết ơn tới các anh.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cúi người chào thật sâu, khi ngẩng đầu lên ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang thay đổi, cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ uy nghiêm, lớn tiếng nói:
- Các đồng chí, ngay tại buổi sáng hôm nay, tôi triệu tập hội nghị thường ủy khẩn cấp tỉnh Hồng Giang. Trên hội nghị, tôi hạ một mệnh lệnh cho toàn thể các đồng chí, đưa ra một lời hứa trang nghiêm tới toàn bộ dân chúng Hồng Giang: Đê còn người còn, đê mất người mất. Trong lúc này, tôi không phải là một Bí thư Tỉnh ủy, tôi chỉ là một thành viên bình thường của Hồng Giang. Ở đây, tôi xin các đồng chí cần phải đưa ra khí thế cao nhất, dũng khí khí phách cao nhất, toàn lực ứng phó, đánh thắng trận chiến tranh chống lũ này.
Lời nói Nhiếp Chấn Bang giản dị nhưng có sức mạnh, nói năng có khí phách, giờ phút này ở trên đê lớn không riêng gì hơn sáu trăm người lính này, xung quanh còn bao gồm bộ đội đóng quân, cảnh sát có vũ trang, thậm chí là dân binh và dân chúng bình thường của địa phương đã tới từ trước, ước chừng mấy ngàn người đều đang chú ý vào bên này.
Theo tiếng nói Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, không cần người dẫn đầu, giờ phút này sáu trăm người bộ đội trước mặt Nhiếp Chấn Bang cũng là tất cả đồng thanh hô lớn:
- Thề sống chết cùng sự tồn vong của đê lớn. Thề sống chết bảo vệ nhân dân Hồng Giang.
Cảm xúc là một thứ rất kỳ quái, cảm xúc cũng là một loại có thể bị cuốn hút không hiểu nổi, trong nháy mắt tại đây, ở sâu trong nội tâm mọi người, cái loại tình cảm tự hào này, cái loại ôm ấp này, cái loại suy nghĩ thấy chết không sờn này được phóng đại, kéo ra vô hạn.
Tiếng hô càng lúc càng lớn, dọc tuyến đê lớn một khu vực chỗ Nhiếp Chấn Bang này, theo hơn sáu trăm người lính này thì bộ đội, binh lính và chiến sĩ cảnh sát có vũ trang khác cũng đều vùng dậy đi theo. Tiếp theo, mọi người bao gồm dân chúng bình thường gồm đàn ông năm mươi mấy tuổi, thanh niên mười lăm mười sáu tuổi cũng có, đều đi vùng đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận