Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 871: Cái giá của sự kiêu ngạo

Ivanov không phải người Hoa nên đương nhiên không hiểu được chỗ tinh diệu của võ thuật Trung Quốc, lúc trước đang đột phá thì Nhiếp Chấn Bang vẫn bị vây trong cấp độ Minh kình, tuy rằng bình thường Nhiếp Chấn Bang thoạt nhìn có vẻ cao lớn uy mãnh, rất oai phong, nhưng người bình thường đều cho rằng đó chẳng qua cái uy làm quan của Nhiếp Chấn Bang, hơn nữa Nhiếp Chấn Bang cố ý thu giấu khí tức trên thân mình cho nên không lộ ra cái gì.
Mà vừa rồi, Nhiếp Chấn Bang trong lúc đánh nhau sống chết cũng thể hiện khí thế Minh kình đỉnh cao, loại khí thế này giống như Sói ác làm Ivanov cũng có chút giật mình. Còn bây giờ, loại khí thế này biến mất chẳng còn hình bóng nên Ivanov cũng không hiểu điều này, cho nên Ivanov cho rằng Nhiếp Chấn Bang đã hoàn toàn mất đi niền tin chiến đấu, đã bị mình dọa cho sợ.
Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Ivanov, ánh mắt đã thay đổi, giờ phút này Nhiếp Chấn Bang coi Ivanov như một con lợn chết, cao thủ Ám kình không phải là người bình thường có thể chống lại, mặc dù là người như Ivanov cũng không chống được.
Ivanov rất khỏe nhưng y khỏe ở tố chất thân thể, tố chất thân thể Gấu bắc cực cực kỳ dũng mãnh, có tất cả ưu điểm của người phương Tây. Thân hình cao lớn, sức bật mạnh, hơn nữa cơ thể rắn chắc, năng lực đỡ đòn cực kỳ khỏe, một vài đòn đối với Ivanov chỉ giống như đang gãi nhẹ mà thôi.
Đối thủ, muốn hạ gục Ivanov thường cần mất nhiều công phu và sức lực, nhưng sức bật và thể lực mạnh của Ivanov khiến cho gã trăm trận trăm thắng, thường thường sau khi đối thủ vừa mới tấn công gã mấy quyền thì Ivanov liền bắt được cơ hội, dùng một quyền hạ gục đối thủ.
Nhưng lúc này không giống với lúc trước, Nhiếp Chấn Bang đã đạt đến cấp độ Ám kình, đây là một loại vận dụng lực lượng ở bên trong, cái đó và Thốn kình của Vịnh Xuân có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Trong nháy mắt Nhiếp Chấn Bang cười lạnh nói:
- Muốn chết tôi cũng có thể giải quyết anh
Những lời này Nhiếp Chấn Bang nói bằng tiếng Nga, năm xưa lúc ở Liên Xô hoạt động, Nhiếp Chấn Bang đã học được không ít tiếng Nga, còn Ivanov là người Uran, từng là nước thành viên của Liên Xô, đương nhiên nghe hiểu được những lời này.
Lập tức Ivanov cảm thấy vô cùng tức giận, bây giờ chẳng khác gì một người khổng lồ và một đứa bé đang đánh nhau, đứa bé lại nói muốn giết chết người khổng lồ, trong mắt Ivanov thấy đây là khiêu khích, là một loại nhục nhã.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Nhiếp Chấn Bang, Ivanov đè nén thanh âm rồi giận dữ hét:
- Đủ rồi, thằng da vàng tạp chủng, tao sẽ cho mày biết mùi vị của cái chết.
Nói xong, Ivanov lại vọt lên, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng nhảy lên một chút, cả người nhảy lên tại chỗ, hai chân hơi tách ra, chia nhau dẫm lên hai dây thừng đàn hồi ở một góc của sàn đấu, nhún nhún giống như nhảy trên giường, Nhiếp Chấn Bang bay lên trời, cả người văng trên không.
Lúc này khu vực sàn đấu lập tức lặng ngắt như tờ, biểu hiện này của Nhiếp Chấn Bang thật sự là quá thần kỳ, võ thuật Phương Đông thần kỳ, võ thuật Trung Quốc thần bí, trước mặt những người nước ngoài tại đây thì sự thần bí như vậy là không thể tin nổi.
Ngay sau đó đúng lúc Ivanov ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang thì hai chân của Nhiếp Chấn Bang đã xuống phía dưới rồi, đây là tác dụng của lực vạn vật hấp dẫn tự nhiên. Hai chân Nhiếp Chấn Bang giống như chiếc kéo kẹp lấy cổ Ivanov, hai tay Ivanov ôm lấy Nhiếp Chấn Bang muốn kéo Nhiếp Chấn Bang ngã xuống.
Nhưng một luồng sức xoắn truyền tới làm trọng tâm cả người của Ivanov cũng chuyển động theo, rầm một tiếng, Ivanov đã bị quẳng ngã trên mặt đất.
Một đá này Nhiếp Chấn Bang mượn Xảo kình, đầu tiên là hành động bay lên tấn công rồi tiếp theo lúc rơi xuống thì tăng tốc độ và tăng thêm lực, hơn nữa phần eo và góc hai chân của bản thân sinh ra sức xoắn, cho dù là Ivanov cũng phải khuất phục, trừ phi Ivanov chấp nhận liều mạng.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang biết rằng, càng là người như Ivanov thì chớ nghĩ y có thể hết lòng, làm càn hạ gục đối thủ nhưng thực sự đến lúc rơi vào trên đầu y thì người như thế cũng tiếc mạng sống. Quả nhiên Ivanov thỏa hiệp, xét đến việc bản thân mình chết để có cơ hội đi đánh giết Nhiếp Chấn Bang thì Ivanov lựa chọn cách vứt bỏ.
Sau khi ngã xuống đất động tác Ivanov rất nhanh chóng, vừa xoay người lập tức bò lên, chiều ngang bước chân rất lớn, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại, mấy tổ hợp quyền nối liền hướng tới trên người Nhiếp Chấn Bang mà đánh tới.
Nếu như là vừa rồi động tác của Ivanov thật sự là rất nhanh, nhưng đột phá của Nhiếp Chấn Bang cũng có vẻ nhìn chưa đủ, bay nhanh, vươn tay, một tay nắm lấy nắm đấm của Ivanov, khóe miệng của Nhiếp Chấn Bang hiện lên nụ cười, đúng vậy, nụ cười.
Nhiếp Chấn Bang nhìn Ivanov nói:
- Chào tạm biệt và hẹn gặp lại, tên đánh thuê.
Đột nhiên, Nhiếp Chấn Bang xuống tấn về phía trước, Hình Ý Băng Quyền ra một quyền đánh thẳng vào bụng Ivanov, không có tiếng động quá lớn, đây hoàn toàn là một loại vận dụng Ám kình, một quyền này đã làm nội tạng Ivanov vỡ nát.
Buông tay ra, Nhiếp Chấn Bang lui lại hai bước, hai tay đưa ra phía sau lộ rõ khí phách một đại hiệp, ánh mắt bình thản nhìn chăm chú vào Ivanov nói:
- Kẻ giết người, vĩnh viễn phải giết, lúc mày liên tục hạ gục ba mươi tám đối thủ mày có nghĩ tới ngày hôm nay?
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang tỏ ra một thái độ như vậy, Emerson ở trong phòng đã đứng lên có vẻ vô cùng điên cuồng, thét chói tai:
- Giết, giết chết hắn, Ivanov, giết chết con chó đẻ người Trung Quốc này tao cho mày một trăm triệu đô la Mỹ.
Tiếng nói vừa dứt thì cả người Ivanov cũng chấn động, mới vừa tiến lên trước một bước thì Ivanov lại cảm thấy không được bình thường, bụng, thậm chí cả người đều truyền đến một trận run, cổ họng ngòn ngọt, một luồng máu tươi từ trong miệng phun ra.
“Phù phù!”
Thân thể Ivanov đang vuông góc như vậy liền ngã ngửa mặt xuống, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không có chút kích động nào, trình tự Ám kình đã phát ra Hình Ý Băng Quyền, đây cũng coi là chiêu thức nguy hiểm nhất trong Hình Ý.
Vào lúc này nội tạng của Ivanov đã hoàn toàn bị phá nát, không có khả năng sống sót nào, vừa rồi lúc Ivanov bất động còn chưa có cảm giác gì, nhưng cơ thể vừa chuyển động thì sinh ra chấn động làm cho nội tạng hoàn toàn lệch vị trí, ngay lập tức liền ngã xuống.
DJ không biết là từ lúc nào đã ở dưới sàn đấu đi tới, đến bên cạnh Nhiếp Chấn Bang cầm tay Nhiếp Chấn Bang lên nói:
- Các quý bà, các quý ông, nhân vật thần bí đến từ Phương Đông đã hạ gục Gấu bắc cực Ivanov, kết thúc quá trình thắng liên tiếp của Ivanov, nào chúng ta cùng hoan hô nhân vật thần bí đi.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong sàn đấu lại không có bất kỳ tiếng hoan hô, cái “Cửa” này “Nổ” lớn quá rồi, tất cả mọi người đều thua thì làm sao có thể hoan hô cho Nhiếp Chấn Bang.
Đối với điều này Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý, nhảy thẳng xuống khỏi sàn, đi vào theo lối đi, sau khi thay lại quần áo của mình liền đi vào trong phòng.
Giờ phút này Kusaide hoàn toàn kinh hãi, Vũ Lập rất vui sướng, đi tới hạ thấp giọng nói:
- Ông chủ, anh đột phá Ám kình rồi hả?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, mỉm cười nhìn Kusaide nói:
- Kusaide, tôi nghĩ chúng ta bây giờ có thể đi tìm Emerson đòi tiền.
Kusaide rất là sung sướng chạy ra đón chào, ôm rất chặt, cười ha ha nói:
- Nhiếp, bạn của tôi, anh thật sự là quá thần kỳ, thật không thể tin nổi, thật khó tin, không ngờ anh có bản lĩnh như thế. Đây là một ngày vui nhất của Kusaide tôi, Nhiếp, anh biết không? Tôi đã đặt một số cược lớn vào anh, cược năm triệu, lần này Joseph Siny phải trả tôi năm mươi triệu đô la Mỹ, tôi thật sự rất hưng phấn. Hôm nay, chẳng những làm cho Emerson biến thành kẻ nghèo hèn mà còn từ chỗ Joseph đào được năm mươi triệu, đây là huy hoàng tôi chưa bao giờ có. Ha ha, chúng ta phải đi đòi tiền.
Kusaide nói liên tiếp, thao thao bất tuyệt, đủ để chứng minh lúc này trong lòng Kusaide rất vui.
Nhiếp Chấn Bang rất hiểu suy nghĩ của Kusaide, quãng đời ở kiếp trước của mình cũng như thế, thậm chí còn không chịu nổi nhiều hơn so với Kusaide, cũng mơ ước một ngày kia có thể "Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”
Đi xuyên qua hành lang, mới vừa đi tới chỗ cửa phòng của Emerson, lúc này Emerson sắc mặt xanh mét mang theo đám tùy tùng nhân viên đi ra khỏi phòng.
Không đợi Nhiếp Chấn Bang nói, Kusaide bên cạnh liền mở miệng:
- Thế nào? Đây không phải là Emerson thiếu gia sao? Làm sao? Ngay cả tiền đặt cược đều chưa trả mà đã chuẩn bị đi rồi sao?
Vẻ mặt của Kusaide rõ ràng bộc lộ là một vẻ “Tiểu nhân đắc chí”, lập tức làm Emerson giận sôi lên. Nhìn ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang có chút không tốt nên Emerson vẫn cố nhịn nói:
- Người phương Đông, anh làm tôi rất giật mình, không thể không nói màn này của anh dựng lên thật khéo léo, anh lừa tôi vào thành công. Tôi có thể nói cho anh biết, một tỷ đô la Mỹ mặc dù là một số tiền lớn nhưng Emerson tôi chắc chắn sẽ không quỵt nợ.
Tiếng nói vừa dứt Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu, rất mãn nguyện lấy ra điếu xì gà, bên cạnh đương nhiên có người bật lửa cho Nhiếp Chấn Bang, hít một hơi, Nhiếp Chấn Bang mở miệng:
- Emerson thiếu gia, tôi nghĩ là anh sai rồi, đối với anh và tôi mà nói thì thời gian, chính là tiền vàng. Tôi lấy ra là chi phiếu trực tiếp của ngân hàng, có thể thực hiện bất cứ lúc nào, anh cần có thời gian, việc này có thể, thời gian ba ngày, anh không thể bắt tôi chờ một năm chứ.
Nói xong, nét mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm túc hẳn, nhìn chăm chú vào Emerson nói:
- Emerson thiếu gia, đây là cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo đấy. Thời gian ba ngày, tôi hy vọng anh có thể nhớ kỹ, bằng không thì ngay hôm nay anh trả hết nợ cho tôi rồi mới đi.
Sắc mặt của Emerson xanh mét, cũng không nhìn Nhiếp Chấn Bang, nhìn Kusaide bên cạnh nói:
- Kusaide, tính cách của Emerson này tôi tin là anh hiểu, ba ngày thì ba ngày, tôi chắc chắn không nuốt lời.
Vừa dứt lời thì ở phía sau đám người Nhiếp Chấn Bang có một tiếng nói truyền tới:
- Kusaide, còn cả vị này quý khách Phương Đông tôn kính, tôi nghĩ tôi Joseph Siny tôi có thể đứng ra đảm bảo, thời gian ba ngày, nếu trong vòng ba ngày, Emerson chưa trả tiền thì tôi giúp các anh cùng đòi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận