Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 567: Bí thư Trần không nể tình

“Lai giả bất thiện”
Nhiếp Chấn Bang cũng cười khổ, cái gọi là: “Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà”, sự sắp xếp của mình đương nhiên là để hoàn thiện tương lai mình, nhưng nhưng bây giờ gặp phiền phức. Đây gọi là sự cân bằng trong chính trị, nhóm đối thủ chắc chắn sẽ không để cho mình yên ổn mà sắp xếp như vậy, lập tức gật đầu nói:
- Bí thư Lý, anh cũng nhận được tin tức à.
Lý Thái Thạch gật đầu, trong loại chuyện này Lý Thái Thạch cũng chẳng cần giấu diếm, bản thân là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Vọng Hải, ông ta phải có cách có tin tức, mặc dù lúc trước đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải không được nhưng bây giờ Lý Thái Thạch muốn gia nhập vào nhà nào ở Bắc Kinh thì tin là ai cũng vui vẻ đón nhận.
Cán bộ cấp bậc này có chỗ dựa vững chắc hay không chỉ tìm hiểu là biết, việc không cần mất công đào tạo mà có thể có được một cán bộ cấp phó tỉnh thì ai cũng bằng lòng, tuy nhiên độ trung thành có thể kém một chút, nhưng đó cũng không là vấn đề. Cái gọi là “Cây đổ bầy Khỉ tan” cho dù là dòng chính trong tình huống đó cũng đều vì bản thân mà lo tìm đường khác, cho nên chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.
- Chủ tịch thành phố Chấn Bang, lần này tôi sợ là phải triển khai rồi.
Ngữ khí của Lý Thái Thạch rất bình thản, như là không phải nói chuyện của ông ta.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Bí thư Lý, lần này chỉ sợ là gió thổi mưa giông trước cơn bão, tuy nhiên tôi lại không lo, Thái tổ từng nói: Đấu với trời, vui sướng vô cùng, đấu với đất vui sướng vô cùng, đấu với người vui sướng vô cùng.
Chứng kiến thái độ này của Nhiếp Chấn Bang, Lý Thái Thạch lại khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Cục diện kinh tế tốt đẹp của thành phố Vọng Hả về sau sợ là phải nhìn anh rồi.
Khoảng chín giờ sáng hôm sau, chỗ giao tiếp của đường cao tốc thành phố duyên hải Mân Vọng và thành phố Vọng Hải, tứ đại lãnh đạo bộ máy Thành ủy thành phố Vọng Hải đều có mặt, ở chỗ dừng xe khẩn cấp trên đường cao tốc đỗ một loạt xe con đen bóng nhấp nháy hai đèn báo hiệu mầu vàng, trước sau đều có xe cảnh sát đèn báo hiệu lấp lóe.
Cuối đoàn xe có vài nhân viên công tác và hai cảnh sát mặc đồng phục, thỉnh thoảng liên lạc điện thoại trên tay.
Khoảng chín giờ ba mươi, vài nhân viên công tác phía sau đi tới, ngay sau đó, tứ đại bộ máy lãnh đạo Thành ủy thành phố Vọng Hải đều xuống xe.
Không khí tháng tám rất nóng, mặc dù là buổi sáng nhưng cũng có thể cảm nhận sức nóng mặt trời, tất cả lãnh đạo đều ngồi điều hòa chờ ở trong xe.
Lúc này xe của Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh sắp đi qua nên mới đều xuống xe, đầu tiên là Lý Thái Thạch Bí thư Thành ủy, chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố đi ở chính giữa, bên trái là Chủ tịch thành phố Nhiếp Chấn Bang, bên phải là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Hồ Trung Thành, phía sau ba người là bộ máy lãnh đạo ủy viên thường vụ Thành ủy.
Sau vài phút, ở phía trước có một xe cảnh sát dẫn đường xe số một của Tỉnh ủy cũng hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Trần Nhân Thanh ngồi ở phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài của sổ xe, hơi ngẩn người, thư ký ở ghế trước cạnh lái xe quay đầu hạ giọng nói:
- Bí thư, lãnh đạo của thành phố Vọng Hải nghênh đón chúng ta ở phía trước, ông xem?
Trần Nhân Thanh nghe thấy ngồi ngay ngắn nhìn xuyên qua cửa kính, trầm giọng nói:
- Dừng sang bên một chút đi.
Xe từ từ dừng lại, lãnh đạo liên quan của thành phố Vọng Hải chạy ra đón chào, kính xe hạ xuống, Trần Nhân Thanh nhìn mọi người thành phố Vọng Hải khẽ gật đầu nói:
- Các đồng chí thành phố Vọng Hải quá khách khí, cũng đừng cản trở trên đường cao tốc, lên xe đi, đồng chí Thái Thạch đi cùng đi.
Nói xong, Trần Nhân Thanh kéo cửa kính xe lên, Lý Thái Thạch cũng đi tới mở cửa xe ngồi xuống.
Các cán bộ khác của thành phố Vọng Hải đều nhìn xe chuyên dụng của Bí thư Tỉnh ủy Trần chậm rãi khởi động, dưới sự hướng dẫn của xe dẫn đường hướng về thành phố Vọng Hải.
Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một tiếng, Trần Nhân Thanh thật đúng là không nể tình, cho dù ở trên đường cao tốc nếu xuống xe, bắt tay từng người cũng không mất bao nhiêu thời gian, nhưng lời nói Trần Nhân Thanh đường hoàng, lý do vô cùng đầy đủ chính đáng nên không có cách nào.
Đoàn xe chạy trên đường, có xe dẫn đường mở đường nên các xe phía trước đều tự giác đi gọn vào hai bên. Mười giờ đoàn xe chạy ra khỏi đường cao tốc Mân Vọng, còi cảnh sát xe dẫn đường hú vang, dọc theo đường đi cảnh sát giao thông các ngả đường tạm thời quản lý giao thông để đoàn xe đi thẳng vào sân tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thành phố Vọng Hải.
Trần Nhân Thanh xuống xe bắt tay từng cán bộ tứ đại lãnh đạo bộ máy Thành ủy thành phố Vọng Hải rồi cười nói:
- Đồng chí Thái Thạch, vào phòng họp Thành ủy trước đi, tôi nghe nói thành phố Vọng Hải bây giờ đang làm điều lệ Tam công gì đó, để nghe tình hình thực hiện của các cậu.
Điều lệ Tam công là thứ tranh luận lớn nhất trong thành phố Vọng Hải, từ sau khi đề ra tiếng phản đối và nghi ngờ chưa bao giờ dừng. Chẳng qua, Nhiếp Chấn Bang mạnh mẽ, cứng rắn và uy tín, hơn nữa bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy cùng thống nhất nên đè được những tiếng nói này xuống, bây giờ Trần Nhân Thanh nói như vậy, rất rõ ràng là muốn lật ra.
Lý Thái Thạch hơi sửng sốt, tin tức của trung ương Lý Thái Thạch cũng đã biết, Trần Nhân Thanh sắp xuống rồi, khả năng lớn nhất là thuyên chuyển đảm nhiệm một chức phó của Mặt trận Tổ quốc cả nước hoặc là Quốc hội, rồi về hưu dưỡng lão, đồng nghĩa là Trần Nhân Thanh và trung tâm không có duyên, đây là một loại đả kích trầm trọng.
Còn bây giờ, trung ương đã thống nhất sẽ tiến hành điều chỉnh đối với bộ máy thành phố Vọng Hải, trên thực tế lúc này Tổng bí thư Viên hay là thủ tướng Vân về cơ bản, đều lo lắng theo hướng lấy đại cục làm trọng.
Vì để cho Phó chủ tịch Thẩm và Phó Thủ tướng Lãnh tiếp nhận vị trí thuận lợi, trong tình hình này Lý gia và Trần gia đề xuất phải điều chỉnh bộ máy thành phố Vọng Hải thì Tổng bí thư Viên cũng chỉ có cách thỏa hiệp. Nhiếp Chấn Bang còn quá xa, không phải chuyện suy nghĩ bây giờ, hơn nữa, người nào được tiến vào trong vòng Cửu Đỉnh không phải phải đi qua bao nhiêu khảo nghiệm và rèn luyện.
Lần này, Trần Nhân Thanh đột nhiên đến sợ là được Trần gia và Lý gia bày mưu đặt kế, về cá nhân mà nói con đường làm quan của Trần Nhân Thanh ngưng hẳn, sinh mạng chính trị đến hồi kết đều có liên quan đến Nhiếp Chấn Bang và tập đoàn Á Hải, đây là thù không giải được, Về gia tộc mà nói thì Trần gia, Lý gia bây giờ đang đối lập với Nhiếp gia Dương gia.
Dương gia có Dương Thắng Lợi rất có hi vọng tiến vào Cửu Đỉnh, còn Nhiếp gia có Nhiếp Quốc Đống cũng đã nhập Cục, trái lại Trần gia có hi vọng nhất là Trần Nhân Thanh lại “Lật thuyền trong mương” rồi.
Chuyện tập đoàn Á Hải, Trần Nhân Thanh không phải không hiểu, chẳng qua Trần Nhân Thanh không dám cũng không muốn hành động, bản thân mình chỉ có một năm là có thể thuận lợi thoát ra rồi mà cố tình ở một năm cuối cùng này đem mình vùi lấp vào.
Chỗ Lý gia có Lý Giang Sơn bắt đầu vốn cũng có hy vọng rất lớn nhưng cũng bị Nhiếp Chấn Bang phá hủy, đây là mối thù sống chết rồi. Chẳng qua hai nhà Lý Trần chưa tìm thấy chỗ yếu của Nhiếp Chấn Bang mà thôi, tin rằng chỉ cần có cơ hội hai nhà tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.
Trong phòng họp Thành ủy, Trần Nhân Thanh ngồi ở chủ vị, bên cạnh là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vương Á Quang, Lý Thái Thạch và Nhiếp Chấn Bang ngồi hai bên.
Nhìn mọi người xung quanh rồi ánh mắt của Trần Nhân Thanh dừng lại trên người Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt rất phức tạp, oán? Hận? lận lộn không rõ, lập tức Trần Nhân Thanh nói:
- Đồng chí Á Phu, anh là Trưởng ban Tổ chức, tôi nghe nói việc chấp hành điều lệ Tam công còn có quan hệ với việc lên chức và đề bạt của cán bộ, anh nói một chút đi.
Từ lúc Trần Nhân Thanh gặp thành phố Vọng Hải, lúc nào cũng lộ ra một tình trạng khác thường. Lúc ở trên đường cao tốc không bắt tay với cán bộ thành phố Vọng Hải là thứ nhất, sau khi đến thành phố Vọng Hải vừa mở miệng đã đề xuất muốn nghe về tình hình chấp hành điều lệ Tam công là thứ hai, bây giờ lại chỉ rõ là Lưu Á Phu báo cáo là thứ ba.
Đặc biệt là điều cuối cùng, về lý mà nói, báo cáo việc này phải để người đặt ra điều lệ Tam công là Nhiếp Chấn Bang báo cáo là đúng nhất, cho dù không cho Chủ tịch thành phố Nhiếp báo cáo thì bảo Bí thư Lý báo cáo cũng được, coi như là muốn tìm người thì có Phó bí thư Thành ủy Tề Tư Nguyên còn thích hợp hơn rất nhiều so với Lưu Á Phu, Trần Nhân Thanh nói như vậy rõ ràng là có chút ý tứ ngầm.
Nghe thấy câu này, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang, Phó bí thư Thành ủy Tề Tư Nguyên và Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lý Tường Thiên liếc nhìn nhau.
Người đến không có ý tốt quả nhiên là đúng vậy, Trần Nhân Thanh rõ ràng là không nể tình, rõ ràng muốn cắm một cái đinh trong bộ máy ủy viên thường vụ.
Nhiếp Chấn Bang kín đáo gật đầu, Lưu Á Phu lúc này nói:
- Bí thư Trần, việc thi hành điều lệ Tam công được khoảng một tháng, bây giờ thấy về tổng thể hiệu quả rất tốt, căn cứ theo thống kê trong thời gian một tháng trở lại tài chính chi toàn thành phố Vọng Hải giảm được một triệu sáu trăm ngàn đồng so với cùng kỳ năm trước. Ngoài ra dựa vào số liệu điều tra ý kiến người dân mới nhất, hiện nay người dân thành phố Vọng Hải có kỳ vọng và tín nhiệm đối với bộ máy hiện thời cũng là mạnh nhất...
Lời của Lưu Á Phu hoàn toàn đúng sự thực nhưng lọt vào trong tai của Trần Nhân Thanh cũng là có vẻ rất chấn động. Một triệu sáu trăm ngàn đừng nghĩ là không nhiều, nếu thời gian một năm cũng khoảng chừng mười mấy triệu, đây vẫn chỉ là con số trên Logic, có thể khẳng định vào những ngày cuối năm, ăn tết là lúc khoản công quỹ chi ăn uống nhiều nhất thì con số này còn phải lớn hơn nữa. Hơn nữa, việc này mới chỉ trong cơ quan Cục Ủy trực thuộc thành phố, nếu xúc tiến mở rộng toàn thành phố thì qua một năm chỉ nói số ít cũng có ba bốn mươi triệu là không thành vấn đề, đây không phải là con số nhỏ rồi.
Điều khó hơn là, lòng dân thành phố Vọng Hải bây giờ có thể sử dụng, thành tích tốt xấu đương nhiên phải nhìn sự phát triển, nhưng danh dự cán bộ cũng là một bộ phận không thể thiếu. Nhiếp Chấn Bang có điều này ủng hộ chẳng khác gì đang đứng ở vị trí bất bại, lúc này trong lòng Trần Nhân Thanh, lại giữ vững ý nghĩ của mình, thành phố Vọng Hải không thể để cho Nhiếp Chấn Bang làm tiếp được, bằng không chưa tới hai năm, Vọng Hải liền trở thành thành phố như Lê Châu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận