Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1157: Hoàn thành vụ án.

Thủ đoạn của Lăng Tiêu thật ra rất đơn giản, chỉ là tỏ vẻ tức giận. Đây là cách làm phổ biến nhất trong các cách. Mục đích của Lăng Tiêu cũng rất đơn giản. Chỉ cần hù dọa được những người trước mắt này, sau đó lấy tốc độ làm ưu thế để xóa sạch dấu vết. Đến lúc đó, tỉnh Lũng Tây muốn gây rắc rối cũng khó.
Tôn Khải lúc này cũng lấy làm khó. Bối cảnh của Lăng Tiêu, Tôn Khải cũng đã nghe. Đây không phải là người mà một phó giám đốc sở có thể chống lại. Chuyện hiện giờ, chính là một ví dụ của câu trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Chỉ cần một chút sơ hở thôi, không làm tốt thì mình sẽ thành vật hy sinh.
Nhưng nghĩ đến trong điện thoại, Bí thư Lưu đã nhấn mạnh mệnh lệnh. Tôn Khải liền kiên quyết nói:
- Anh Lăng, chuyện này là tôi nghe theo mệnh lệnh của Tỉnh ủy. Có chuyện gì thì anh có thể tìm Bí thư Nhiếp để nói chuyện trực tiếp. Tôi chỉ phụng mệnh làm việc thôi. Xin thứ lỗi.
Nói xong, Tôn Khải lấy ra lệnh kiểm soát, đưa cho Lăng Tiêu, trầm giọng nói:
- Anh Lăng, đây là lệnh của Viện Kiểm soát đã ký. Mời xem qua.
Vừa dứt lời, một cấp dưới đi tới bên cạnh Tôn Khải, thấp giọng nói:
- Sếp Tôn, có phát hiện quan trọng. Chúng tôi đã phát hiện được mấy trăm thợ mỏ đen ở trong khu vực mỏ quặng.
- Thợ mỏ đen?
Vừa nghe thấy điều này, Tôn Khải hai mắt sáng lên. Thợ mỏ đen, chuyện này giống như công nhân lò gạch đen mà báo chí đã đưa tin. Những người này là do bị lừa tới, cũng có nơi thu nạp những người mất trí, hoặc là nông dân. Những người này bị kẻ xấu đưa tới nơi này, một ngày ngoài ba bữa cơm thì công hề có tiền công. Thậm chí, ở nơi này, họ cũng bị hạn chế rất nhiều, chỉ cần hơi không cẩn thận cũng có thể bị ăn roi. Có thể nói, đó hoàn toàn là những kẻ khổ sai miễn phí.
Nghĩ tới đây, Tôn Khải cơ bản đã hiểu. Có lẽ cái chết của Lý Hoằng Nghị có liên quan tới chuyện này. Lý Hoằng Nghị đã thấy thứ không nên thấy. Cuối cùng, Lăng Tiêu lo lắng mọi chuyện bại lộ nên mới giết người diệt khẩu.
Ánh mẳ nhìn về phía Lăng Tiêu, sắc mặt Tôn Khải trầm xuống:
- Lăng Tiêu, bắt đầu từ bây giờ, anh đã bị bắt.
Mỏ than Lăng Tiêu thu nhập thở mỏ đen số lượng lớn, khai thác than phi pháp, áp dụng những cách làm vô nhân đạo, thậm chí là coi thường tính mạng con người. Có thể tưởng tượng được, tin tức này lớn tới mức nào. Nghĩ tới đây, Tôn Khải hết sức kiên quyết, lập tức đưa ra quyết định bắt Lăng Tiêu.
Có thể làm đến vị trí này, con người Tôn Khải cũng không phải không có khả năng. Nói về tố chất làm việc, Tôn Khải là một người rất có năng lực. Khả năng nhạy bén chính trị cũng rất cao.
- Bắt tôi?
Khuôn mặt của Lăng Tiêu trở nên xanh mét. Là con cháu nhà quyền quý, với quyền lực của cha Lăng Bảo và thế lực nhà mẹ, Lăng Tiêu có thể nói là một kẻ có cả quân sự và chính trị. Đừng nói người như Tôn Khải mà ngay cả một cán bộ cấp phó tỉnh bình thường nhìn thấy mình cũng phải khách khí, chưa bao giờ phải chịu sự đối xử như thế này.
Sắc mặt trầm xuống, Lăng Tiêu nhìn Tôn Khải nói:
- Tôn Khải, ông khẳng định vừa rồi không phải ông nói mơ chứ?
Đối mặt với sự kiêu ngạo của Lăng Tiêu, Tôn Khải cũng không có bất kỳ sự sợ hãi nào. Lúc này, Tôn Khải đang muốn đánh cuộc một chuyến. Chỉ cần bắt được mạch sống của Lăng Tiêu tin rằng mọi chuyện sẽ có cấp trên sắp xếp. Tôn Khải sầm mặt xuống, tức giận nói:
- Lăng Tiêu, anh có thái độ gì vậy? Vương tử phạm pháp tội như thứ dân. Huống hồ, anh còn không phải là vương tử, có tư cách gì mà kiêu ngạo. Người đâu, còng tay anh ta lại, đưa đi.
Hơn một giờ đêm, lúc này đối với đa số mọi người mà nói thì đều đã nghỉ ngơi. Nhưng đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, lúc này vẫn là giờ làm việc.
Ở trong nước đều nói Nhiếp Chấn Bang là người giỏi làm kinh tế, đều nói Nhiếp Chấn Bang là người có năng lực. Nhưng, những người đó đều không biết, năng lực không phải tự nhiên mà có. Muốn làm được việc gì thì đều phải như bây giờ, thức làm việc đến tận khuya. Đây đã là thói quen của Nhiếp Chấn Bang.
Vào lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang ngồi trong phòng làm việc có chút ngạc nhiên. Mình không thông báo cho nhân viên tầng một chuẩn bị đồ ăn đêm, tại sao lúc này còn có người gõ cửa?
Nhiếp Chấn Bang đứng lên, vừa mở cửa thì thấy Lưu Chấn Đào, Lưu Dược Quang và Lưu Hiểu Mẫn đều đứng ở cửa.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Lưu Chấn Đào có vẻ nghiêm trọng:
- Bí thư, đã muộn thế này còn làm phiền Bí thư, thật là không phải.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm trọng. Tính cách của Lưu Chấn Đào, bây giờ Nhiếp Chấn Bang ít nhiều cũng đã hiểu. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang mời ba người vào phòng rồi nói:
- Chủ tịch Chấn Đào, có phải ở mỏ than Lăng Tiêu xảy ra chuyện rồi không?
Lưu Chấn Đào không nói gì, chỉ gật đầu. Lưu Dược Quang đưa ra một chồng tài liệu, thấp giọng nói:
- Bí thư Nhiếp, mời ngài xem qua. Đây là tài liệu vừa rồi thành phố Lâm Châu vừa đưa tới. Ngay lúc chín giờ bốn mươi, phía Sở Công an do thường vụ Phó Giám đốc Tôn Khải dẫn đầu, chỉ huy hơn một nghìn cảnh lực, tiến vào kiểm tra mỏ than Lăng Tiêu. Tin tức thu được quả thật là khiến người ta phát hoảng.
Mời ba người ngồi xuống xong Nhiếp Chấn Bang mới lật giở tài liệu. Tài liệu không đóng thành quyển mà rất đơn giản. Vừa mở ra, Nhiếp Chấn Bang liền nhíu mày lại.
“Sau khi tổ chuyên án tiến hành kiểm tra đã giải cứu được tám tram sáu tám mươi ba người thợ mỏ đen. Trong đó, bốn trăm chín mươi ba người thiểu năng trí tuệ, người lao động ở nông thôn chiếm ba trăm hai mươi người, năm mươi sinh viên. Dựa vào lời khai của những người đó, mỏ than Lăng Tiêu đã thông qua một số kẻ xấu ở trên mạng lấy danh nghĩa là tuyển nhân công để lừa người tới đây.
Sau đó, những người này vừa đến đây liền bị mất tất cả các thiết bị liên lạc, tịch thu cả giấy tờ chứng minh thân phận. Giống như một xã hội mỏ chủ. Đối với những người này, ngoài một ngày ba bữa cơm thì không hề có bất cứ tiền công gì. Nhưng càng đáng giận hơn đó là, mỏ than Lăng Tiêu tổ chức một đám tay chân, chuyên trông coi, tùy ý đánh chửi, lăng nhục những người này. Những người này hầu như không có một chút quyền con người nào.
Đối với những thợ mỏ muốn tìm cách sát hại, đám tay chân sẽ sát hại tàn nhẫn. Tổ chuyên án đã đào được hơn mười thi thể ở trong một mỏ quặng đã bỏ hoang. Có những người đã biến thành xương trắng, có người chỉ mới chôn chưa đến ba tháng.
Đọc đến đây, Nhiếp Chấn Bang đặt tài liệu xuống. Cơn giận dữ trong mắt không thể kìm nén được nữa.
Phẫn nộ, phẫn hận. Đó chính là những từ chính xác nhất để nói về tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang lúc này.
Loại người như Lăng Tiêu, chết cũng không có gì đáng tiếc. Đây chính là suy nghĩ hiện giờ của Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang thật sự khó mà tin được, một con cháu quý tộc, muốn có tiền không phải cực kỳ đơn giản sao? Thậm chí không phải làm chuyện gì trái với pháp luật cũng có thể dễ dàng kiếm đủ tiền để sống sung sướng cả đời. Tiền đối với những người không có tiền mà nói có lẽ rất quan trọng. Nhưng đối với những người có tiền thì tiền chỉ là tiền. Tới một cấp bậc nhất định, tiền chỉ là một con số mà thôi.
Vì tiền, Lăng Tiêu có thể làm được chuyện độc ác như vậy. Đây là điều mà Nhiếp Chấn Bang không thể tha thứ. Đây chính là sự khiêu chiến với đạo đức con người.
Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu, nhìn vào Lưu Chấn Đào:
- Chủ tịch Chấn Đào, ngài thấy thế nào?
Tuy rằng, lửa giận trong lòng đang dâng trào nhưng Nhiếp Chấn Bang lại hết sức bình tĩnh lại. Chuyện này liên quan đến Lăng Tiêu, quan trọng hơn là Lăng Bảo nhất định sẽ nhúng tay vào. Làm như thế nào để Lăng Tiêu bị pháp luật xử lý, nhận được phán quyết công bằng, đó mới là vấn đề mà Nhiếp Chấn Bang nghĩ. Nếu không nghĩ tốt, Lăng Bảo sẽ có thể khiến cho Lăng Tiêu thoát tội.
Khiến cho người khác chịu thay để giảm bớt hành vi phạm tội. Nhiếp Chấn Bang rất hiểu, điều này đối với Lăng Tiêu không quá khó khăn.
Lưu Chấn Đào trầm ngâm một chút. Lúc này, Lưu Chấn Đào rất hiểu. Nhiếp Chấn Bang hỏi ý kiến mình nghĩa là phải hình thành một nhật thức chung về chuyện mỏ than Lăng Tiêu. Nếu không, trừng phạt Lăng Tiêu sẽ trở thành nói suông.
- Bí thư, sau khi xem xong tài liệu, tâm trạng của tôi cũng giống như ngài, vô cùng trầm trọng, vô cùng phẫn nộ. Đây là một hành vi trái với đạo đức, phải nói là cực kỳ độc ác. Thái độ của tôi là nhất định phải niêm phong mỏ than Lăng Tiêu, phải nghiêm túc trừng phạt, thậm chí là tử hình.
Lưu Chấn Đào không do dự, trầm giọng nói.
Cùng với thái độ của Lưu Chấn Đào, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu. Mục đích của Nhiếp Chấn Bang khi hỏi Lưu Chấn Đào chính là xem Lưu Chấn Đào lựa chọn như thế nào. Giờ phút này, thái độ của Lưu Chấn Đào khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng.
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chuyện mỏ than Lăng Tiêu nhất định phải nghiêm túc xử lý. Quan trọng nhất là phải lập tức thành lập tổ chuyên án, mở họp báo, thông áo tình hình liên quan, không giấu diếm bất cứ điều gì. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thành khẩn xin lỗi vì đã không quản lý sát sao. Ngoài ra, tôi đề nghị miễn chức Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố của thành phố Lâm Châu, tạm thời để phó Bí thư Thành ủy chủ trì công việc của thành phố Lâm Châu. Hơn nữa, lập tức báo cáo chuyện của đồng chí Lý Hoằng Nghị với cấp trên.
Nói tới đây, cả ba người đều đã rõ ràng thái độ của Nhiếp Chấn Bang. Đó là muốn xử lý nghiêm minh vụ án này.
Mở họp báo, thông báo mọi chuyện nghĩa là muốn ngăn chặn nhà họ Lăng âm thầm phá rối. Tổ chức đăng báo nghĩa là muốn gây áp lực với nhà họ Lăng. Miễn chức của lãnh đạo thành phố Lâm Châu cũng là điều cần phải làm. Mỏ than Lăng Tiêu dù sao cũng là ở thành phố LÂm Châu. Xảy ra vụ án lớn như vậy, vấn đề nghiêm trọng như vậy lãnh đạo nhất định là phải chịu trách nhiệm.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói tiếp:
- Trưởng ban Thư ký, thông báo cho đồng chí Lý Hồng Anh, để đồng chí ấy đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận