Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1100: Chọn lại địa điểm.

- Không hiểu? Sợ hãi?
Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một tiếng, ấn tượng về Đinh Tiến này liền giảm xuống một bậc. Nếu như đại diện cho tập đoàn Năng lượng nguyên tử Quốc gia mà nói vậy, Nhiếp Chấn Bang đã hiểu vì sao người dân Hồng Giang lại phản đối dự án này rồi.
- Ha ha, Bí thư, dự án này vì có từ “nguyên tử” nên người dân mới không hiểu rõ, nhiều người sẽ vì vậy mà nghĩ tới những thứ như vũ khí hạt nhân, bom nguyên tử. Họ sẽ cảm thấy, những thứ này đặt ở đây chính là một quả bom nguyên tử. Mọi người đương nhiên sẽ không muốn để vũ khí ở cạnh mình. Có người phải đối cũng là điều hết sức bình thường. Tập đoàn chúng tôi đã gặp phải nhiều sự nghi ngờ và áp lực trên cả nước. Đây là hiện tượng rất phổ biến.
Lúc này, Đinh Tiến còn tỏ ra rất bình thường, cười giải thích.
- Thật là như thế sao Phó tổng giám đốc Đinh? Người dân có lo lắng, sợ hãi, đây là điều rất bình thường vì họ không biết tính an toàn và ý nghĩa của nhà máy năng lượng hạt nhân. Nhưng điều này cũng không thể trở thành một lối suy nghĩ đương nhiên của người dân. Là một người chấp chính, là người cán bộ lãnh đạo, đầu tiên phải nghĩ đến người dân, không phải sao, Phó tổng giám đốc Đinh?
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang có chút kịch liệt. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy vô cùng giận dữ.
Phương Viễn Sơn nghe đến đây, lông mày nhíu lại. Đinh Tiến không hiểu Nhiếp Chấn Bang lắm, nhưng Phương Viễn Sơn thì hiểu rõ. Ở trong lòng Bí thư Nhiếp, xây dựng và phát triển kinh tế, thái độ của người dân, những điều này là những thứ Bí thư Nhiếp coi trọng nhất. Lời nói của Đinh Tiến chính là đang gây hấn với Nhiếp Chấn Bang. Lửa giận của Bí thư Nhiếp không phải trò đùa. Phương Viễn Sơn rất hiểu điều này.
- Bí thư Nhiếp, ngài phê bình rất đúng. Chúng tôi đã làm không tốt công tác tư tưởng cho người dân. Tuy nhiên, xin Bí thư yên tâm. Sau này, phía tổ trù bị nhất định sẽ tăng độ tuyên truyền, cố gắng hết sức để giải trừ sự nghi ngờ trong lòng người dân.
Phương Viễn Sơn mỉm cười nói.
Những lời này khiến ánh mắt Nhiếp Chấn Bang dịu đi không ít. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Anh Phương, tầm quan trọng của công tác quần chúng, tôi tin rằng không cần tôi nói thì anh cũng hiểu rõ. Không có được sự ủng hộ của quần chúng thì dù có xây thứ gì cũng không thể chắc chắn. Như vậy đi, ngày mai chúng ta cùng tới huyện Mậu Sơn, thành phố Viên Châu một chuyến.
Phương Viễn Sơn hơi bất ngờ. Phương Viễn Sơn thật không ngờ Bí thư Nhiếp đột nhiên lại đưa ra quyết định này. Hơi suy nghĩ một chút nhưng Phương Viễn Sơn cũng gật đầu nói:
- Bí thư đã nghĩ vậy thì đương nhiên là tôi không có ý kiến gì.
Nghe vậy, Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Vậy quyết định như vậy đi. Sáng mai chúng ta sẽ tới huyện Mậu Sơn để xem xét.
Sau khi tan họp, Nhiếp Chấn Bang vừa về đến văn phòng, ngoài cửa đã vang lên tiếng của Phương Viễn Sơn:
- Thư ký Hồng, xin chào. Bí thư có ở đây không?
Nghe vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, đi tới cửa phòng, cười nói:
- Anh Phương đến rồi à. Mời vào.
Ngồi xuống ghế tiếp khách, Phương Viễn Sơn ngầm trâm một chút rồi mỉm cười nói:
- Bí thư, vừa rồi, tôi cảm thấy lời nói cuối cùng của Bí thư có chút chưa thỏa mãn. Có phải chuyện bên phía Ủy ban Cải cách và Phát triển còn có gì khó giải quyết?
Biểu hiện của Phương Viễn Sơn lúc này vượt xa dự tính của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng loại thái độ công việc này của Phương Viễn Sơn càng làm cho Nhiếp Chấn Bang không ngờ hơn.
Dù sao Phương Viễn Sơn cũng là nhân vật thứ hai ở Hồng Giang, nhưng hiện giờ, sau khi điều chỉnh quan niệm và suy nghĩ thì phong cách làm việc của Phương Viễn Sơn đã hoàn toàn thay đổi.
Thở dài một tiếng, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Anh Phương, nói như vậy đi. Chuyện của dự án nhà máy năng lượng nguyên tử, Hầu Vân Thăng về cơ bản là đã đồng ý.
Về mặt này, cấp trên cũng ủng hộ. Nhưng vấn đề là ở huyện Mậu Sơn. Bởi vì ngay từ đầu đã có ý kiến phản đối mạnh mẽ như vậy, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Hầu Vân Thăng chần chừ.
- Tôi đã cẩn thận tìm hiểu một chút. Huyện Mậu Sơn là một huyện lớn của thành phố Viên Châu. Nhân khẩu không ít, theo thống kê vào năm kia thì có khoảng một trăm năm mươi ngàn người. Nhưng trong báo cáo của tập đoàn Năng lượng nguyên tử Quốc gia lại làm giảm con số này xuống. Chuyện này rõ ràng là có vấn đề.
Nhiếp Chấn Bang giải thích cụ thể.
Nhiếp Chấn Bang không sợ Phương Viễn Sơn, cũng không sợ Đinh Tiến, nhưng quan hệ hai bên vẫn nên hòa hảo thì tốt hơn. Nếu thật sự làm lớn chuyện lên thì cũng không phải chuyện tốt đối với Hồng Giang.
Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ, theo lẽ thường thì việc lựa chọn địa điểm từ trước tới nay đều là do tập đoàn phụ trách. Dù sao, về mặt này thì họ là chuyên gia. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Hồng Giang chỉ là ở bên cạnh hỗ trợ mà thôi.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, ánh mắt Phương Viễn Sơn cũng trở nên ngưng trọng, trầm mặc một chút rồi ngẩng đầu lên nói:
- Bí thư Nhiếp, ý của Bí thư là tập đoàn Năng lượng nguyên tử Quốc gia dở trò? Nhưng tại sao họ lại phải làm như vậy? Nếu như dự án này được phê duyệt thì cũng có lợi cho họ, họ không cần làm như vậy chứ.
Nhiếp Chấn Bang cười ha hả, lại gật đầu nói:
- Đúng vậy. Họ thật sự cũng hy vọng dự án được phê duyệt. Nhưng vấn đề mà tôi đang suy nghĩ là, họ làm vậy liệu có phải vì lý do phí tổn. Nếu thật sự chọn ở nơi hẻo lánh thì tất nhiên sẽ tăng số vốn đầu tư ban đầu. Điều này không hề có lợi cho tập đoàn Năng lượng nguyên tử Quốc gia.
Hai chiếc xe thương vụ coaster, một trước một sau đi về phía thành phố Viên Châu.
Đến trưa thì đoàn xe tới thành phố Viên Châu, đoàn xe cũng không dừng lại mà tiếp tục đi vào huyện Mậu Sơn.
Vừa xuống xe, Nhiếp Chấn Bang nhìn mọi người xung quanh. Ánh mắt liền đặt ở trên người Bí thư Thành ủy thành phố Viên Châu, Trương Chí Cường, cười nói:
- Đồng chí Chí Cường, tôi sẽ không nghe báo cáo của thành phố Viên Châu. Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên đi xe trực tiếp ngoài hiện trường.
Là nhân vật đứng đầu của Tỉnh ủy, lời nói của Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là không có ai phản đối. Đoàn người đi thẳng tới khu địa điểm nhà máy. Đoàn xe chạy ra khỏi thị trấn khoảng 5km liền dừng lại. Khu vực này xung quanh đều là địa hình gò đồi, người dân sống rải rác, xung quanh đều là các thôn dân cư. Trên núi cắm một ngọn cờ đỏ, do đội công tác của tập đoàn Năng lượng đã cắm trước đây.
Nhìn cảnh tượng này, sắc mặt Phương Viễn Sơn lập tức trùng xuống, có cảm giác như đang toát mồ hôi lạnh. May thay, dự án nhà máy điện nguyên tử không được phê duyệt, nếu không, với tình hình này không khác gì đặt một quả bom trên đầu người dân.
Năm km, chỉ năm km thôi, lúc này, Phương Viễn Sơn có cảm giác lửa giận đang bốc cháy. Không nghi ngờ gì nữa, mình đã bị người của tập đoàn Năng lượng đùa giỡn. Có thể tưởng tượng, cảnh tượng này sẽ dẫn đến bao nhiêu tai họa.
Người dân địa phương phản đối, sau đó dẫn đến hai bên xung đột, tính chất quần thể càng khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí là đổ máu.
Đến lúc đó, là bên hợp tác với dự án, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh phải chịu trách nhiệm gì, Phương Viễn Sơn thật sự không dám tưởng tượng.
Tuy Phương Viễn Sơn cũng không hiểu về dự án này lắm, nhưng quy tắc và những đạo lý tối thiểu thì vẫn hiểu. Một nhà máy cách thị trấn chỉ năm cây số, nói thế nào cũng không hợp lý.
Nhưng khoảng cách này cũng có thể giảm bớt bao nhiêu vốn đầu tư. Nếu dự án này được xây ở khu vực hẻo lánh thì cuộc sống của nhân viên cũng là vấn đề, nhất định phải mua đất ở thị trấn thậm chí là thành phố để xây dựng khu nhà ở cho công nhân. Ngoài ra, đầu vào nguyên vật liệu cùng với xây dựng đường xá, thêm một km là tăng thêm chi phí.
Nhìn thấy vậy, Phương Viễn Sơn đã hiểu. Sở dĩ làm vậy cũng không phải vì kết cấu địa chất thật sự ưu việt so với những nơi khác, vấn đề chủ yếu vẫn là chi phí.
Trầm ngâm một chút, Phương Viễn Sơn cũng quay đầu nói:
- Bí thư Nhiếp, cá nhân tôi cho rằng, việc lựa chọn địa điểm của nhà máy năng lượng nguyên tử là vô cùng không khoa học. Chúng ta nhất định phải cân nhắc và điều chỉnh lại một lần nữa.
Nghe Phương Viễn Sơn nói, Nhiếp Chấn Bang hết sức hài lòng. Tập đoàn Năng lượng nguyên tử Quốc gia cũng không là điều mà Nhiếp Chấn Bang lo lắng. Điều mà Nhiếp Chấn Bang lo lắng là, quan hệ của mình và Phương Viễn Sơn có vì vậy mà xấu đi không. Nhưng, lúc này, sau khi nghe Phương Viễn Sơn nói, Nhiếp Chấn Bang cũng yên tâm, trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Anh Phương, tôi đồng ý với ý kiến này của anh. Dự án này nhất định là không phù hợp.
- Cái gì? Chủ tịch Phương, tỉnh Hồng Giang không thể làm như vậy. Trong chuyện chọn địa điểm, tập đoàn chúng tôi đã có kinh nghiệm lâu năm. Nơi nào có thể xây dựng, nơi nào không thể xây được, điều này đã có quy định và tiêu chuẩn cố định. Không thể nói, vì vấn đề của một thị trấn mà chọn lại địa điểm. Điều này là không khoa học.
Trong phòng làm việc của Phương Viễn Sơn, Đinh Tiến có vẻ hết sức kích động, lớn tiếng nói.
Phương Viễn Sơn hơi nhíu mày lại. Giờ phút này, Phương Viễn Sơn đã không còn thiện cảm với tập đoàn Năng lượng này rồi. Thiếu chút nữa đã bị họ lừa, Phương Viễn Sơn còn có thiện cảm mới là chuyện lạ.
Nhìn Đinh Tiến, Phương Viễn Sơn lạnh lùng nói:
- Phó tổng giám đốc Đinh, ông không cần nói gì nữa. Tóm lại, nhất định phải chọn lại địa điểm. Đây là quyết định của hội nghị thường ủy Tỉnh ủy. Bây giờ ông có nói gì cũng vô ích. Theo tôi thấy, sức đó ông nên để suy nghĩ về vấn đề chọn lại địa điểm đi.
Những lời này lập tức khiến Đinh Tiến cũng ngây cả người. Trong vấn đề chọn địa điểm này, tập đoàn đã có quyết định và ý của mình. Suy nghĩ một chút, Đinh Tiến lại nói:
- Chủ tịch Phương, thứ cho tôi mạo muội. Tỉnh Hồng Giang làm như vậy sẽ khiến chúng tôi cảm thấy khó khăn. Căn bản là các ông cũng không hợp tác, nếu đã như vậy thì tôi nghĩ, hợp tác giữa chúng ta nên bỏ đi thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận