Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 820: Sự tức giận của tổ điều tra.

Lúc này trong nhà khách Tỉnh ủy Ba Thục, Tỉnh ủy đang tiếp Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm, Giám đốc nhà khách Tỉnh ủy, những người này cũng đã chờ trong phòng.
Một lát đoàn mười mấy chiếc xe của tổ điều tra cũng đã dừng trước cửa, mở cửa, đoàn người lần lượt bước vào.
Là quản gia của Nhiếp Chấn Bang, lúc này Lý Vân Hạc rất xúc động, có chút run rẩy. Trước mặt chính là lãnh đạo của Chính phủ những người đứng đầu bộ máy chính trị cả nước.
Lúc này Lý Vân Hạc đang do dự, thái độ và ý của Chủ tịch tỉnh anh ta đã rất rõ ràng. Nhưng những nhắc nhở của Chủ tịch lại khiến anh ta run như cầy sấy. Biết là đứng trước mặt anh ta là lãnh đạo của tổ điều tra. Đắc tội rồi, chắc chắn không có kết quả gì tốt đẹp.
Sau một hồi suy tính, Lý Vân Hạc cũng quyết định. Có trách nhiệm giới thiệu một lượt cho tổ điều tra rồi yêu cầu mọi người chuẩn bị các phòng cho khạch, sau đó yêu cầu mười mấy nhân viên của Ba Thục, mỗi người ôm một đống tài liệu lần lượt đi vào.
Lý Vân Hạc mỉm cười nói:
- Phó thủ tướng Doãn, đây là báo cáo kinh tế năm nay của Ba Thục, tất cả các tài liệu đã có ở đây, mời ngài xem qua.
Ngữ khí của Lý Vân Hạc khiến cho nét mặt của Phó thủ tướng Doãn không mấy dễ coi, vừa nãy ở trước Tỉnh ủy, đã bị Nhiếp Chấn Bang và Tô Quyết từ chối thẳng thừng, cứ như quét vào mặt, giờ lại thấy trưởng ban thư ký Tỉnh lại nói thế này nữa.
Tuy lời nói không có chỗ nào bất ổn. Nhưng từ giọng điệu Phó thủ tướng Doãn như nghe được ra cả ý châm chọc ông ta.
Nhưng Phó thủ tướng cũng không có cách nào. Lời nói này tuy không khách sáo nhưng cũng không có bất kỳ sự quá đáng nào ở đây. Bản thân mình nếu như dễ xúc động như vậy, nếu truyền ra ngoài, chắc chẳn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín cũng như danh dự của mình.
Dừng lại một chút rồi ông ta cũng phất tay, nói:
- Tốt lắm, tôi biết rồi. Cảm ơn sự ủng hộ của các đồng chí Ba Thục đối với tổ điều tra, giờ không còn việc gì nữa. Các anh về trước đi.
Lý Vân Hạc cũng không khách sáo, nói đôi ba câu rồi cũng tranh thủ suy xét cho tỷ mỉ, rồi cuối cùng Lý Vân Hạc cũng chọn cách lui như Chủ tịch Tỉnh đã làm.
Chuyện ngày hôm nay Lý Vân Hạc cũng đã hiểu rồi, lần này Chủ tịch tỉnh và Tô Quyết cũng đã cùng nhau lui về rồi. Thái độ này đã đủ để hiểu rõ, nếu như bản thân chỉ là chức Trưởng ban thư ký, nếu không làm như hai lãnh đạo đã làm thì chắc chắn là vị trí của anh ta cũng không bền lâu được. Dù sao phép vua cũng thua lệ làng, đây là đạo lý không thể thay đổi được.
Còn nói về làm như thế này có thể gây tội với Phó thủ tướng Doãn hay không, Lý Vân Hạc cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, hiện giờ bản thân mình là cán bộ của Ba Thục rồi, đến tuổi này cũng chưa qua được cán bộ cấp Giám đốc sở, không nói rằng có cơ hội thăng tiến hay không, nếu là có thì Phó thủ tướng cũng không thể lấy chuyện này ra để mà nói được. Nói ra thì cũng chỉ là ôm hận trong lòng, ám hiệu một vài hành động nhỏ mà thôi.
Tin rằng đến lúc đó Chủ tịch tỉnh cũng sẽ là nước lên thì thuyền lên theo. Bản thân mình chắc chắn sẽ không có gì phải sợ hãi.
Đợi Lý Vân Hạc đi xong, nét mặt Phó thủ tướng Doãn liền trầm xuống, những con người tỉnh Ba Thục này đúng là không hề coi ai ra gì.
Đứng bên cạnh thư ký riêng dường như cũng đã cảm nhận được sự tức giận của sếp. Là thư ký, cũng là cán cốt của sếp, chủ lo thần nhục, chủ nhục thì thần chết. Đến giờ lãnh đạo đã bị cấp trên cấp dưới Ba Thục làm cho nhục nhã như thế, đến không còn tôn trọng gì.
Thư ký cũng tỏ vẻ tức giận nói với sếp:
- Thủ trưởng, Nhiếp Chấn Bang và Tô Quyết đúng là quá đáng. Theo tôi thấy, lần này tận dụng cơ hội điều tra để trị họ một trận, làm cho họ thân bại danh liệt.
Nghe thư ký nói như thế, Phó thủ tướng liền trầm ngâm lại, dù sao cũng đã là cán bộ cấp Phó thủ tướng rồi. Trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tiểu Lâm, nói năng phải chú ý. Cái gì mà trị. Con người tôi làm việc trước giờ đều nhìn vào công việc chứ không phải nhìn vào con người. Ba Thục có đúng không, điều tra nhất định là sẽ biết kết quả thôi. Sau này không nên nói ra những lời như thế, nếu để lộ ra ngoài, khó mà ránh khỏi người ta nói lấy việc công để trả thù ân oán cá nhân đó, hiểu chưa?
Lúc này thư ký Lâm có chút xấu hổ, nịnh bợ một chút, ai ngờ lại không đúng chỗ, nói:
- Vâng, thủ trưởng phê bình đúng ạ, tôi đúng là còn chưa thể giác ngộ ra được.
Việc lần này của tỉnh Ba Thục, ai ai cũng biết, theo lý mà nói, nếu như tỉnh Ba Thục lừa gạt thì cho dù là Nhiếp Chấn Bang hay Tô Quyết cũng sẽ không thể dám làm như thế được.
Chẳng lẽ Ba Thục đúng là có bản lĩnh như vậy sao?
Nghĩ đến đây thôi mà Phó thủ tướng Doãn cũng đã thấy hoảng sợ. Nghĩ một lúc rồi ông nói:
- Tiểu Lâm, anh cho gọi các đồng chí đã phân tổ công tác lên đây, đã bắt đầu rồi thì chúng ta cũng phải bắt đầu thôi.
Nói đến đây, Phó thủ tướng Doãn bổ sung thêm một câu:
- Ngoài ra cũng phải liên hệ với bên nhà khách xem, làm một phòng hội nghị, dù sao cũng đã đến rồi, việc không thể chậm trễ, phải nhanh chóng triển khai công việc, hôm nay, trước hết sẽ mở cuộc họp ngắn, để xác định ra phương hướng làm việc.
Phòng họp của nhà khách Tỉnh Ủy, ngày trường đều được bên Tỉnh ủy sử dụng, cách thức bày biện, sắp xếp trong phòng cũng rất hoàn chỉnh.
Nhưng Phó thủ tướng Doãn, cùng các thành viên tổ điều tra, những người phụ trách của các bộ phận, ngồi trong phòng này lại có chút ớn lạnh.
Phó thủ tướng Doãn vừa bước vào đã chau mày, trầm giọng nói:
- Sao thế này, sao lại không bật điều hòa?
Vừa nói xong, thư ký Lâm đứng bên đã nói lại:
- Thủ trưởng, bên Nhà khách có nói, tạm thời phòng họp lớn đã được cho thuê đi, phòng họp nhỏ này đã bị hỏng điều hòa rồi ạ.
Những câu nói này lập tức khiến cho sắc mặt phó Thủ tướng Doãn trầm mặc lại, vốn vẫn giữ được tinh thần bình thản, nhung đột nhiên lại bị thay đổi xuống tận cùng, Nhiếp Chấn Bang đang làm cái trò gì đây, muốn gây chuyện với mình sao?
Nhưng Phó thủ tướng Doãn dường như đã quên, lần này mình đến đây mục đích chính là để làm khó Nhiếp Chấn Bang, làm khó Ba Thục.
Mùa đông của Ba Thục không giống như mùa đông ở miền bắc, mùa đông ở đây thời gian tuyết rơi không nhiều, lượng tuyết cũng không nhiều, nhưng thời tiết mùa đông ở Ba Thục đúng là khá gần với thời tiết của miền Nam, thuộc loại thời tiết ướt lạnh điển hình, không thể so sánh với cái lạnh khô của miền bắc được.
Ở đây không có máy sưởi, cũng không có điều hòa, cho dù mặc nhiều quần áo thế nào thì vẫn cảm nhận cảm giác lạnh thấu xương. Ngồi một lát, phó thủ tướng Doãn nâng chén trà lên, uống một ngụm trà nóng, rồi cũng phun cả lá trà ra, con người Ba Thục này đúng là quá nhỏ mọn rồi. Lại dùng thủ đoạn hạ lưu này sao?
Không mở điều hòa, trà cũng là loại không ra gì, đúng là định ép mình rồi sao? Trầm ngâm một chút rồi ông cũng nói:
- Nếu đã như thế này rồi, thì cũng nói ngắn gọn cho nhanh. Lần này tổ điều tra phụng mệnh điều tra tỉnh Ba Thục, đây thể hiện sự tin tưởng của Thủ trưởng Trung ương đối với tổ điều tra này. Trong quá trình điều tra, chúng ta phải tuân thủ nguyên tắc công bằng. Khắc phục khó khăn, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ quan trọng mà cấp trên đã giao phó cho chúng ta.
Nói xong, Phó thủ tướng ngẩng đầu nhìn mọi người, tiếp tục nói:
- Không có điều hòa, không có máy sưởi, chúng ta vẫn có thể tự lực cánh sinh mà. Nghĩ lại các bậc đi trước của chúng ta, trong điều kiện khó khăn như thế, ở Tây Bắc rộng lớn, ở trên cao nguyên Hoàng Sĩ, dùng súng lục, mà cũng có thể thu phục được cả Trung Hoa. Chúng ta gặp những khó khăn này có coi là gì đâu?
- Hiện tại số liệu kinh tế của Ba Thục đã được đưa lên trên rồi, tôi thấy thế này, việc không để chậm trễ được rồi, các tổ, các đơn vị đảm nhận công việc, tiến hành thống kê, và ghi chép lại các con số, các báo cáo của Ba Thục. Trong lúc đó, những tổ khác phân chia ra để ra ngoài, tiến hành điều tra tỷ mỷ bắt đầu từ thành phố Thiên Phủ rồi các thành phố lân cận, tiến hành điều tra chính xác. Xác minh lại số liệu.
Cuộc họp này vừa kết thúc xong, hai chân Phó thủ tướng đều đã lạnh cóng như băng, phải kiên cường mãi mới có thể đứng lên được, nói:
- Tan họp, bắt tay triển khai công việc.
Vừa về đến phòng, cảm nhận được khí nóng trong điều hòa tỏa ra, Phó thủ tướng nói với thư ký rót cho mình chậu nước để ngâm chân.
Lúc này thư ký Lâm, tỏ vẻ oán giận nói:
- Những con người Ba Thục này đúng là kỳ cục, quá lắm rồi, đây chính là họ nhân cơ hội để mà trả thù, rõ ràng biết chân thủ trưởng không thể nào chịu nổi rét như thế vậy mà còn làm như vậy. Tôi thấy lần này chúng ta phải trị cho chúng một trận thật nặng.
Bên này Nhiếp Chấn Bang trong phòng làm việc, thấy Lý Vân Hạc báo cáo như thế, mặt cũng cười điềm nhiên, Lý Vân Hạc đứng bên cạnh có chút lo lắng:
- Chủ tịch, chúng ta làm thế này có phải hạ lưu quá không?
Nghe xong câu nói này, Nhiếp Chấn Bang xua xua tay nói:
- Không đến mức đó, ông ta là rể hiền của nhà Lý lão gia nếu đã để ý đến Ba Thục này, chịu chút khó nhọc có sao? Tướng tài mà chịu chút khổ có sao đâu. Không để cho loạt điều hòa ở nhà khách không hoạt động là tôi còn hiền chán rồi đó.
Lý Vân Hạc nghe nói thế mà toát cả mồ hôi trán, không ngờ Chủ tịch tỉnh trước giờ đều là nhanh gọn, dứt khoát, nói một là một, hai là hai, lại còn có cả tính cách này, quả là có chút lo lắng:
- Chủ tịch, chúng ta làm như thế này, Chủ tịch không sợ... ?
Nhìn bộ dạng Lý Vân Hạc, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Sợ họ lấy việc công trả thù việc riêng sao? Vân Hạc à, anh chưa nhìn ra sao. Tôi và nhà họ Lý đấu nhau chục năm nay rồi, sớm đã là nước với lửa rồi, họ chơi tôi thì tôi cũng chơi họ. Anh nghĩ rằng tôi không làm như thế thì họ để cho tôi yên sao? Hơn nữa, tốc độ phát triển kinh tế của chúng ta là thật sự. Là vượt qua được cả kỷ lục, đã qua khảo nghiệm rồi. Tôi phải sợ gì. Trời cũng phải mưa, con gái phải gả chồng. Họ đến thì để họ đến, Nhiếp Chấn Bang tôi làm việc trước giờ đều quang minh lỗi lạc, tôi sợ? Tôi sợ thì đã không làm như vậy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận