Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 620: Mở rộng Thành phố Vọng Hải?

Trụ sở Tỉnh ủy Phúc Kiến, được bao quanh là bóng cây tươi mát, hôm nay có vẻ hơi chật chội. Bên trong bãi đỗ xe, không ít xe là của thành phố Vọng Hải và Chương Đông đang đỗ ở đó.
Trong phòng họp của Tỉnh ủy, với màu chủ đạo là màu vàng đã làm cho cả căn phòng trở nên trang trọng và lộng lẫy. Chùm đèn pha lê chính giữa phòng họp càng làm căn phòng thêm phần rực rỡ.
Điều hòa chính giữa được mở. Nhiệt độ trong phòng hội nghị luôn duy trì ở mức thấp nhất để đảm bảo tất cả luôn được thoải mái. Ở giữa, bàn hội nghị dài được chia thành hai bên. Phía sau cũng được bố trí thêm rất nhiều ghế ngồi.
Lúc này, Bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ tịch tỉnh – Kiều Dịch Nhân đang ngồi chính giữa bàn của hội nghị, ngồi ở hai bên Kiều Dịch Nhân chính là hai nhà lãnh đạo giữ vai trò chủ chốt của thành phố Vọng Hải và thành phố Chương Đông
Bên thành phố Vọng Hải, người đứng đầu là Nhiếp Chấn Bang, tiếp phía dưới là Phó bí thư Thành Ủy Lê Chiêu Dương, Phó chủ tịch thường trực thành phố Uông Kiến Hoa, Phó chủ tịch thành phố, quản lý các công tác xây dựng giao thông Thành phố Phó Anh Bình. Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố
An Quốc Vũ cùng các nhà lãnh đạo Cục giao thông, Cục đường bộ, Cục tài chính, Cục tài nguyên môi trường và cục xây dựng thành phố Vọng Hải.
Phía bên thành phố Chương Đông, đứng đầu chính là Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Mã Quốc Huy, các thành viên còn lại, có chút khác biệt, nhưng về cơ bản vẫn là một tổ chức như vậy.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đang chăm chú ngồi quan sát Chủ tịch thành phố Chương Đông-Mã Quốc Huy. Nhìn dáng vẻ chắc cũng tầm 54 hay 55 tuổi gì đó, cái tuổi này trong hàng ngũ các cán bộ ở đây cũng không phải là hiếm, nhưng ở cấp tỉnh, thì đây lại thuộc hàng cán bộ cấp cao rồi. Cũng giống với hệ thống trong quân đội, cấp Đại tá không hề ít. Nhưng từ Đại tá mà muốn lên được cấp trên, bước vào giai đoạn tướng thì không phải ai cũng đủ năng lực.
Hệ thống chính trị của Ủy ban Nhân dân các thành phố đều giống như vậy, cán bộ cấp sở phòng, cấp quốc gia, chả nói nhiều mười nghìn thì cũng chiếm đến tám nghìn. Nhưng mà, cán bộ cấp tỉnh thì có được bao nhiêu. Đây có thể là chính là ranh giới giữ sự sống và cái chết.
Về cơ bản, khi bước vào độ tuổi 50 đã có thể được xếp vào hàng ngũ cán bộ cấp tỉnh rồi. Có thể nói Mã Quốc Huy cũng là một trong những người có tiền đồ rộng mở trước mắt, nhưng 54-55 tuổi rồi, vẫn là Chủ tịch Thành phố, đến cả Thành ủy Ủy ban Nhân dân cũng không phải, về cơ bản, con đường làm quan cũng chỉ đến đây mà thôi. Kết cục có hậu nhất là có thể đảm nhiệm được vị trí Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh hoặc là mặt trận Tổ quốc trước lúc về hưu, nói chung thế này là chấm dứt rồi.
Nước da của Mã Quốc Huy hơi ngăm đen. Trong con ngươi của ông ta như chứa cả cơn thịnh nộ trong đó, thời điểm này, có thể đoán ra điều này có liên hệ với lý lịch của Mã Quốc Huy. Người này không phải cán bộ có thành tích gì nổi trội, mà cũng chả phải có bằng cấp gì đáng nể, sau khi tốt nghiệp cấp 3, từ làm bí thư chi bộ cho đại đội, rồi cán bộ thị trấn. Vì vậy, cứ thế mà thăng tiến. Loại cán bộ như này, có một đặc điểm nôi bật. Trong bộ máy chính trị điều này đã trở nên quen thuộc, thủ đoạn gì anh ta cũng dám dùng.
Nhìn đến đây, Nhiếp Chấn Bang có thể lý giải tại sao Thành phố Chương Đông lại giở trò thô bỉ để không sửa đoạn đường quốc lộ này.
Đang trầm tư suy nghĩ, Bí thư Tỉnh ủy Kiều Dịch Nhân bỗng mở lời:
- Lần này, gọi 2 bên lên đây. Vấn đề chủ yếu vẫn là vấn đề làm đường ở thành phố Vọng Hải và Chương Đông.
Lúc nói đến đây, ngữ khí của Kiều Dịch Nhân cũng bắt đầu thay đổi, có vẻ trở nên nghiêm nghị hơn, anh ta trầm giọng nói:
- Việc làm đường ở hai Thành phố, lúc đầu là để thúc đẩy sự phát triển giữa hai Thành phố, tăng cường hơn nữa sự phát triển tốt đẹp của tỉnh Phúc Kiến. Nhưng mà, ngươi xem các ngươi còn hình tượng của một Đảng viên gương mẫu nữa không, còn là một nhà lãnh đạo gương mẫu nữa không. Lôi kéo nhau, đùn đẩy trách nhiệm chỉ vì có 10km. Bây giờ, đây không chỉ trở thành câu chuyện cười của cả cái tỉnh Phúc Kiến này, mà còn là chuyện cười cho cả nước rồi.
Tay Kiều Dịch Nhân đập thình thịch xuống bàn. Bây giờ Kiều Dịch Nhân đang vô cùng tức giận, dự án này là vào thời điểm ông nhậm chức Phó bí thư Tỉnh ủy, như bị giăng lưới sẵn, cuối cùng lại một tay hắn lo liệu. Vì thế, Kiều Dịch Nhân còn cố ý kiếm không ót lợi lộc từ … và Ủy ban Cải cách và phát triển. Bây giờ, bộ dạng trở thành thế này, không phải là tự mình làm mất mặt mình sao?
Không khí trong phòng họp lúc này có đôi chút nặng nề, cơn giận lúc này của Kiều Dịch Nhân rất dễ dàng nhận ra. Giây phút đó, bất kể ai cũng không dám chủ động hỏi thăm.
Sau một vài phút yên tĩnh, tâm trạng Kiều Dịch Nhân cũng dân ổn định trở lại, đảo mắt nhìn sang hai bên, ánh mắt ông quét qua người Nhiếp Chấn Bang, cuối cùng dừng lại ở chỗ Mã Quốc Huy, lúc này Kiều Dịch Nhân mới tiếp tục nói:
- Hôm nay, gọi hai vị Chủ tịch của hai Thành phố đến đây, duy nhất chỉ có một mục đích, dù hôm nay có thế nào, vấn đề này phải được giải quyết. Tôi không quan tâm là thị trấn Quách Gia thuộc về thành phố Chương Đông hay là thành phố Vọng Hải. Nói tóm lại, trong ngày hôm nay, nhất định phải có một kết quả và đáp án rõ ràng.
Lời nói vừa dứt, bên cạnh, Mã Quốc Huy lại ngồi dịch xuống một chút, dường như là đang tự điều chỉnh lại thái độ của mình. Lập tức lên tiếng:
- Bí thư Kiều, không phải Thành phố Chương Đông chúng tôi không muốn cải tạo lại, đồng chí cũng là lãnh đạo lâu năm rồi. Tình hình kinh tế của Thành phố Chương Đông, đồng chí chắc nắm rất rõ. Người tài giỏi đến mấy mà thiếu đi điều kiện trọng yếu đấy thì cũng chả làm nên việc gì. Thành phố Vọng Hải phụ trách thi công chặng đường này tuyến đường chính nối hai thành phố Vọng Hải và Chương Đông, chỉ có 45km. Trong khi đoạn đường thi công của thành phố Chương Đông chúng tôi lại tận 82km. Đây là một khoản đầu tư không nhỏ, đã khiến cho thành phố Chương Đông chúng tôi phải gánh trên lưng một trọng trách không nhỏ. Hiện giờ, chặng đường này, thật sự là không thể sửa nổi.
Lời nói của Mã Quốc Huy khiến Nhiếp Chấn Bang vô cùng khó chịu, hành động vô lại này của Mã Quốc Huy, cuối cùng hôm nay cũng được tận mắt chứng kiến rồi. Nếu phải dùng một từ ngữ để miêu tả thì chỉ có thể dùng. Vô liêm sỉ. Từ này xem ra là thích hợp nhất.
Việc cải tạo xây dựng lại tuyến đường nối hai Thành phố, lúc đầu, về vấn đề phân bố tài chính, Ủy ban Nhân dân tỉnh Phúc Kiến cũng đã ưu tiên cho thành phố Chương Đông rồi, trong tỉnh ngân sách từ Trung Ương cho đến địa phương trên cơ bản đều dành cho thành phố Chương Đông. Về điểm này, thành phố Vọng Hải cũng không có cách nào. Vì nguồn vốn kinh tế của thành phố Vọng Hải mạnh hơn thành phố Chương Đông. Hơn nữa, ngân sách của thành phố Vọng Hải và Trung ương đã có liên hệ trực tiếp với nhau. Về cơ bản, kế hoạch cho từng hạng mục của thành phố, nguồn tài chính Tỉnh ủy địa phương đều có sự ưu ái chút ít.
Hôm nay Mã Quốc Huy chẳng có chút gì là xấu hổ. Không ngờ lại đi kể khổ thế này.
Lúc này đôi lông mày của Kiều Dịch Nhân nhíu lại, con người Mã Quốc Huy này, cũng là sớm đã nghe thấy. Ở tỉnh, trong số các cán bộ cấp sở, hắn đã nổi tiếng là kẻ không biết xấu hổ. Lãnh đạo có thâm niên cái gì chứ. Tên Mã Quốc Huy này cũng xem như là con người Triệu Khải Minh. Tự mình đến Phúc Kiến nay đã được 6 năm, lúc đó, Mã Quốc Huy đã là Phó chủ tịch thường trực thành phố Chương Đông.
Lập tức, Kiều Dịch Nhân trầm giọng nói:
- Đồng chí Quốc Huy, đồng chí thế nào giác ngộ tư tưởng ít như vậy. Tục ngữ nói rất đúng: Nếu muốn giàu, trước hết phải sửa đường. Đường sửa xong rồi, từ Vọng Hải đến Chương Đông chắc chỉ mất nửa giờ chạy xe. Điều này đối với kinh tế thành phố Chương Đông, cũng là một bước xúc tiến lớn. Người khác, cán bộ chính Đảng khu vực Tây trung bộ, đều thắt lưng buộc bụng, các khoản vay về đều đầu tư vào việc làm đường, ngươi ví dụ rất hay. Cuối cùng 10 km này, không cần quan tâm nữa, đẩy nó cho người khác rồi thành cái gì thì thành.
Thái độ Mã Quốc Huy lúc này rất kiên định. Cũng có thể thấy là suy nghĩ rất thấu đáo, chuyện như vậy, quan thanh liêm cũng khó xử việc đúng sai trong nhà. Trong việc này rất khó nói là ai đúng ai sai. Tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Đường sống để đi lên cũng không có. Mã Quốc Huy nhận định Kiều Dịch Nhân đã hết cách với việc này rồi.
Ngay sau đó, liền trưng ran gay bộ mặt đau khổ, căm thù sâu sắc, bộ dạng vô cũng đáng thương và nói:
- Bí thư Kiều, tôi thật sự là không nghĩ ra cách nào. Nếu không thì bên tỉnh hãy trợ giúp thành phố chúng tôi một chút đi.
Chuyện này về căn bản là không thể nào, tuyến đường chính nối thành phố Vọng Hải và Chương Đông, tổng chiều dài từng ấy km, tổng giá trị công trình là X, bên thành phố Vọng Hải không cần lo. Còn thành phố Chương Đông, bên tỉnh đã trích hơn trăm triệu tiền ngân sách xuống rồi. Thật sự, tiền vốn phụ trách của thành phố Chương Đông cũng không còn nhiều. Nhưng bên Vọng Hải lại rất nhiều. Trường hợp lúc này rất hay. Mã Quốc Huy tát vào mồm một cái, thế mà không nhận ra.
Sắc mặt của Kiều Dịch Nhân bỗng trùng xuống, hắn nhìn sang phía Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Đồng chí Chấn Bang, ý của thành phố Vọng Hải như nào đây?
Nhiếp Chấn Bang lúc này làm bộ mặt thản nhiên, gật đầu nói:
- Bí thư Kiều, về việc tuyến đường chính liên thành phố. Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải đã mở cuộc họp chuyên môn một lần rồi. Ý kiến của chúng tôi là, đường chúng tôi có thể sửa. Nhưng chúng tôi có một yêu cầu. Suy nghĩ đến diện tích thành phố Vọng Hải đang từng bước được mở rộng. Đất đai thành phố ngày càng căng thẳng hơn. Ý của chúng tôi là, hy vọng Ủy ban nhân dân tỉnh suy nghĩ chút đến toàn cục phát triển kinh tế của thành phố Vọng Hải. Đem những khu vực xung quanh, thành phố Tuyền Hải – thành phố Chương Đông cùng khu vực đất của Ninh Châu có gần 10 xã thuộc Vọng Hải, tất cả đều sẽ thuộc về Vọng Hải. Như vậy, chuyện của thị trấn Quách Gia, được xem như là chuyện nội bộ của thành phố Vọng Hải rồi. Vọng Hải chúng tôi, tất nhiên là sẽ không chối từ trách nhiệm.
Thái độ này của Nhiếp Chấn Bang, khiến cho tất cả mọi người cũng phải sững sờ. Kiều Dịch Nhân đứng hình, Mã Quốc Huy đã quá nửa ngày mà hồn vẫn chưa quay trở lại.
Mã Quốc Huy nhìn Nhiếp Chấn Bang cười lạnh lùng, kế sách hay.
Kế này hay hơn nhiều so với kế sách vô lại kia của hắn. Nhưng mà, biện pháp này, chỉ có thành phố Vọng Hải với địa hình đặc thù mới có thể sử đụng
Lúc này Nhiếp Chấn Bang không vịn cớ vào tiền, việc này làm Nhiếp Chấn Bang phải suy nghĩ rất nhiều rồi. Thành phố Vọng Hải, tổng cộng có 6 khu, ngoài cái suy nghĩ bình thường là diện tích lớn, toàn bộ diện tích đất đai của thành phố trên thực tế lại không lớn như thế. Đặc biệt, quận Tường Minh, quận Vọng Hạ, quận Tống Mỹ và quận Vọng Hồ. Bốn quận trên cơ bản là bao quanh đảo Vọng Hải. Trong 15 tỉnh thành của cả nước thì Vọng Hải là thành phố có diện tích nhỏ nhất. Điều này cũng là một hạn chế đối với sự phát triển kinh tế của thành phố Vọng Hải. Hiện nay, chẳng qua là mượn cơ hội để đề xuất ra phương án này mà thôi.
Mã Quố Huy giờ phút này mời bắt cười nói:
- Biện pháp của chủ tịch Nhiếp thật là hay.
Trong lời nói của Mã Quốc Huy còn hàm chứa ẩn ý khác, ý tứ giấu trong lời nói cũng khá rõ ràng. Chính là để châm chọc Nhiếp Chấn Bang, bỗng dưng lại khiến trở thành một kỹ nữ, còn hơn cả cái cảm giác đi lập một bàn thờ.
Ngược lại lúc này sắc mặt của Kiều Dịch lại tỏ ra rất nghiêm túc. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Kiều Dịch Nhân rất rõ. Tuyệt đối không phải người bắn tên mà không nhằm tới cái đích nào, mở rộng thành phố Vọng Hải, việc này mặc dù là lần đầu tiên nghe, nhưng Kiều Dịch Nhân lại có cảm giác thoải mái dễ chịu.
Theo sự thay đổi của vị trí, ánh mắt nhìn về góc độ sự việc cũng đã thay đổi rồi. Hiện nay, ánh nhìn của Kiều Dịch Nhân đã phóng ra trọn toàn tỉnh, thậm chí là toàn quốc. Đem thành phố Vọng Hải trở thành tấm gương to lớn và kiêu ngạo nhất. Điều này đối với kinh tế của Phúc Kiến cũng là một ý kiến hay. Dù sao, bây giờ cũng không cần viết là Hoa Hạ Vọng Hải, mà là Phúc Kiến Vọng Hải.
Nghĩ đến đây, Kiều Dịch Nhân trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng mở lời:
- Buổi sáng, đến đây thôi. Tôi còn có một vài hoạt động đối ngoại. Buổi chiều, chúng ta lại tiếp tục bàn bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận