Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1210: Các hiển thần thông

- Lý Quốc Hoa?
Lời của Dương An Bang khiến cho Nhiếp Chấn Bang lập tức liền nhíu mày lại.
Tuy nhiên rất nhanh, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang liền bình tĩnh lại. Việc Lý Quốc Hoa nhúng tay vào là chuyện đã sớm đoán trước được. Tham vọng của người này rất lớn, từ trước tới giờ đều luôn hùng tâm bừng bừng. Loại chuyện này là hoàn toàn có thể nghĩ tới được. Trong chuyện như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn mà thôi.
Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang từ từ nói:
- Ông đang phất cờ cổ động cho ai đây?
Trong thế hệ này của nhà họ Lý, Nhiếp Chấn Bang xem xét hết một lượt cũng không nghĩ ra được có người nào có thể có tư cách này.
- Một người cậu tuyệt đối không bao giờ có thể nghĩ tới.
Dương An Bang vừa cười vừa nói, trên mặt treo một nụ cười nghiền ngẫm.
Lời của Dương An Bang lập tức khiến cho Nhiếp Chấn Bang hơi chút sửng sốt, rồi mở miệng nói luôn:
- Tôi nói này, Dương An Bang anh từ lúc nào lại học được thói quen xấu như vậy rồi. Nói chuyện cứ úp úp mở mở vậy, định làm cái gì đây?
Lời nói vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang gõ gõ ngón tay, nói tiếp:
- Lúc này, có suy tính như vậy, cũng có tư cách như vậy, đơn giản chính là mấy người bên trong cục ủy. Xem xét khái quát một lượt, kết hợp với vấn đề tuổi tác, trong bốn thành phố lớn trực thuộc trung ương, thêm Việt Đông, Tây Bắc và tôi. Tiếp đó, bên trong các bộ, ủy trung ương có khoảng năm, sáu người, đơn giản cũng chỉ chừng đấy mà thôi. Trong đó, Việt Đông, Tây Bắc cùng với thủ đô bên này thì không cần phải nói nữa, không có khả năng. Khả năng lớn nhất chính là bên Du Châu, còn có thì cũng chỉ còn vị bên nội các Chính phủ kia mà thôi.
Nghe phân tích của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Dương An Bang vốn còn có chút đắc ý lập tức liền thu lại. Hắn nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Được, cậu đúng là tên yêu nghiệt. Nói chuyện với cậu thật là không kiếm được tý cảm giác thành tựu gì cả.
Nhìn thấy bộ dạng của Dương An Bang, Nhiếp Chấn Bang bước tới ôm Dương An Bang một cái vô cùng thân thiết rồi nói:
- Được rồi anh vợ, anh rể, có phải là Lăng Bảo Đông không?
Dương An Bang có một loại cảm giác thất bại rất sâu sắc, anh gật đầu rồi nói:
- Cậu đều đã đoán được, tôi còn có cái gì để nói?
Nhiếp Chấn Bang cười ha hả. Tin tức này khi vừa nghe thấy thì quả thật là có hơi chấn động. Lăng Bảo Đông và Lý Quốc Hoa bắt tay với nhau, đây là chuyện kinh khủng thế nào. Hai người này hợp tác với nhau, có thể đoán được ra rằng, đây là nhằm vào chính mình. Lý Quốc Hoa là do chính tay mình ném ra khỏi thể chế. Về phía Lăng Bảo Đông có thể nói cũng là có mối thù sống chết. Hai người này hợp tác với nhau căn bản cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhìn bên ngoài thì đây là sự kết hợp giữa những kẻ mạnh với nhau. Lăng Bảo Đông cần mạng lưới quan hệ của nhà họ Lý và tình hình chi tiết bên trong thể chế. Còn nhà họ Lý cũng đang thiếu một người có đủ tư cách. Liên hợp lại với nhau là một việc hai bên cùng có lợi. Khả năng tiến được vào trung tâm cửu đỉnh của Lăng Bảo Đông càng lớn. Còn đối với nhà họ Lý mà nói, bốn năm tới này có Lăng Bảo Đông hậu thuẫn, ở đợt bầu cử tiếp theo, nhà họ Lý cũng có thể bồi dưỡng ra được một trụ cột mới. Nói sau, hai người đều có chung mối thù là Nhiếp Chấn Bang, thế này thì có thể hiểu được rồi. Chẳng phải có câu nói rất đúng sao, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Nhưng, nếu phân tích kỹ càng ra thì cũng không quá đáng lo. Mạng lưới quan hệ của nhà họ Lý tuy rộng, nhưng ông cụ nhà họ Lý vừa qua đời, đã sớm không còn vẻ vang như xưa, điểm này rất giống với nhà họ Nhiếp. Ông cụ hai nhà đều là trụ cột chính. Nhưng sau khi công cụ nhà họ Nhiếp qua đời, hai anh em Nhiếp Quốc Đống và Nhiếp Quốc Uy coi như là không chịu thua kém. Đặc biệt là Nhiếp Quốc Uy với sự giúp đỡ cửa con trai, cuối cùng bước được lên được tầng Cục ủy. Nếu không phải là để nhường đường cho Nhiếp Chấn Bang nên lấy cớ bệnh nặng rồi từ chức thì có lẽ, ông ta còn có thể mò tới được một vị trí trong trung tâm cửu đỉnh cũng chưa biết chừng.
Đương nhiên, đây chỉ là giả thiết. Theo thực tế mà nói, Nhiếp Quốc Uy có thể đi lên chức Bộ trưởng đã là cực hạn rồi, tiến được vào Cục ủy này đều là nhờ sự chiếu cố từ nhiều mặt, còn tiến vào cửu đỉnh thì căn bản là không có khả năng này. Đây cũng là nguyên nhân mà Nhiếp Quốc Uy quyết đoán dùng lý do bệnh nặng mà từ chức.
Tiến vào cửu đỉnh cũng không phải chỉ đơn thuần nhìn tuổi tác mà thôi. Năng lực như thế nào mới là tiêu chuẩn quan trọng nhất.
Tình hình của nhà họ Nhiếp coi như còn may. Ngược lại là nhà họ Lý, từ sau khi cha của Lý Quốc Hoa là Lý Giang Sơn rút lui, cho tới nay nhà họ Lý không còn có một nhân vật nào đứng trong hàng ngũ cục ủy nữa. Hiện giờ Lý gia đã xuống dốc rồi, căn bản không đáng để lo ngại.
Còn Lăng Bảo Đông cũng không phải là không có khuyết điểm. Nếu như khuyết điểm của Nhiếp Chấn Bang là ở tuổi thì khuyết điểm của Lăng Bảo Đông, hay nên nói, chỗ tối của Lăng Bảo Đông chính là con trai của ông ta.
Nếu trong tình huống bình thường thì chuyện mỏ than của Lăng Tiêu sẽ không có ảnh hưởng gì. Nhưng trong vấn đề cạnh tranh vào trung tâm cửu đỉnh thì đây lại chính là một nhược điểm.
- Cha ở phòng khách hay là thư phòng? Gần đây tình hình sức khỏe của ông thế nào rồi?
Nhiếp Chấn Bang cười hỏi.
Bên này, Dương An Bang cũng gật đầu nói:
- Sức khỏe coi như còn tốt. Tim thì sau mấy lần làm phẫu thuật giờ bình phục được khá là tốt. Chú ý một ít thì cũng không có vấn đề gì. Biết cậu sẽ qua nên giữa trưa vừa dậy là ông đã tới thư phòng rồi. Cậu tới thẳng thư phòng đi.
Nghe được lời của Dương An Bang, Nhiếp Chấn Bang cũng gật gật đầu, có thể thấy được, cha vợ Dương Thắng Lợi đã cố ý dặn Dương An Bang đợi mình. Vừa rồi, mấy lời đó có lẽ cũng là do ông cụ sắp xếp, cố ý để cho Dương An Bang tiết lộ một ít.
Cạnh tranh vào cửu đỉnh, thậm chí còn kịch liệt hơn cả chiến tranh, đây hoàn toàn là một cuộc quyết chiến, không phải ngươi chết thì là ta sống, không có bất kỳ khả năng nào khác.
Đi vào thư phòng, cha vợ Dương Thắng Lợi đang ngồi trên ghế sô pha. Trên bàn trà bày một bộ bàn cờ vây, ông đang một người tự ngu tự nhạc nhìn bàn cờ. Nhiếp Chấn Bang đi vào trong phòng, thuận tay liền đóng cửa phòng lại rồi lúc này mới nói:
- Cha, hưng trí thật là cao!
Lúc này, Dương Thắng Lợi cũng cười nói:
- Già rồi, tự ngu tự nhạc, tiêu khiển một chút thôi. Đến đây, mau ngồi xuống đi. Vừa rồi An Bang có nói với con chưa?
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, nói:
- Cha, xem tình hình hiện tại, đây chính là Bát tiên quá hải, các hiển thần thông rồi.
Ở trong thủ đô, từ trước tới giờ đều không thiếu tin tức. Hôm nay người nào đó đi thăm một vị lão thủ trưởng, ngày mai lại là người nào đó đi một chuyến tới chỗ thủ trưởng. Tin tức như vậy gần như liên tục truyền tới không ngừng. Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, làm như vậy vì ý tưởng của mỗi người đều rất đơn giản, nhằm về phía hội nghị lần này.
Ở chỗ Dương Thắng Lợi này, mãi cho đến buổi tối, Dương An Bang ở bên ngoài phòng tới gọi ăn cơm tối, cha vợ và con rể, hai người mới kết thúc cuộc nói chuyện dù vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Khác với kiểu nói chuyện giống như đang giải câu đố của bên chỗ Trang Ái Quốc, ở chỗ Dương Thắng Lợi, tất cả nội dung nói chuyện đều hết sự thắng thắn. Người một nhà ngồi nói chuyện với nhau, không có gì cần thiết phải che dấu. Khác với người ngoài, nếu là người ngoài thì có mấy lời khó có thể nói được, cũng chỉ có thể sử dụng bút pháp xuân thu (một phương pháp miêu tả do Khổng Tử sáng chế, sử dụng ngôn ngữ tinh tế với hàm ý sâu xa, thường mang ý phê phán), dùng cách lập lờ nước đôi mà ứng đối. Ý tứ cụ thể thì phải để cho đối phương tự mình đi nghiền ngẫm ra.
Ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang thì không cần phức tạp như vậy rồi, có một nói một, có hai nói hai, cực kỳ đơn giản, cực kỳ trực tiếp. Quan trọng hơn nữa là, dễ hiểu.
Sau cả cuộc nói chuyện, thu hoạch của Nhiếp Chấn Bang có thể nói là không nhỏ. Lần này nếu muốn một bước lên trời, tiếp nhận luôn vị trí của Kiều tổng, chỉ sợ là chuyện không quá có khả năng. Làm như vậy thì về sau Nhiếp Chấn Bang phải tự xử như thế nào, đây là việc cần suy tính trước hết.
Trong quá trình nói chuyện, Dương Thắng Lợi cũng ngay mặt biểu đạt ra ý như vậy. Lúc này đây, tốt nhất là nhân cơ hội này mà giao lưu nhiều hơn với Thẩm Quốc Quyền của tỉnh Việt Đông một chút.
Một câu nói này, đã là lần thứ hai Nhiếp Chấn Bang được nghe. Lần đầu tiên là ý của Trang lão, mà hiện tại, cha vợ Dương Thắng Lợi cũng nói như vậy. Điều này đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng thấy hưng phấn lên.
Điều này chứng tỏ, ánh mắt của Trang lão và cha vợ mình đều nhìn rất chuẩn xác. Ý tứ của bọn họ, có lẽ cũng là đại biểu xu hướng của lớp thủ trưởng trung ương trước mắt này. Từ hiện tại quan sát thì, Thẩm Quốc Quyền cực kỳ có khả năng sẽ là ứng viên có lợi nhất trong kỳ kế nhiệm sắp tới. Lúc này để cho mình đi đánh quan hệ với Thẩm Quốc Quyền, vậy cũng coi như là một loại đầu tư sơ bộ.
Thủ đô, khu chung cư Tân Hoa uyển nằm ở trong khu Tam Hoàn của thủ đô, đây coi như là một khu chung cư rất bình thường. Mà trụ sở của Thẩm Quốc Quyền ở thủ đô chính là nằm ở đây, phòng 1501 tòa nhà 21.
Sau khi rời khỏi nhà họ Dương, Nhiếp Chấn Bang liền gọi điện thoại cho Thẩm Quốc Quyền, hẹn buổi tối gặp mặt. Lần này tất nhiên cũng là đưa Dương An Na đi theo.
Khi đã đưa theo cả vợ của mình rồi thì tính chất của cuộc gặp mặt đã biến thành cuộc gặp đỡ thân mật trong gia đình rồi. Làm như vậy thì người khác cũng không có cơ hội để bới lông tìm vết. Cho nên, sau khi cân nhắc một hồi, Thẩm Quốc Quyền cũng đã đồng ý.
Khi mà Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na vừa đi ra thang máy thì cửa phòng 1501 ngay đối diện với thang máy đã mở ra rồi, và vợ chồng Thẩm Quốc Quyền cũng đã đứng ở cửa.
Tuổi Thẩm Quốc Quyền ước chừng năm mươi ba tuổi, tóc để húi cua. Lúc này ông ta mặc quần áo ở nhà thoải mái, chiếc áo cổ trần bằng lông dê, quần tây màu tối, chân đi một đôi dép lê. Nhìn thấy hai người Nhiếp Chấn Bang, Thẩm Quốc Quyền mỉm cười và nói:
- Bí thư Chấn Bang thực sự là quá khách sáo rồi. Tôi không dám nhận.
Thẩm Quốc Quyền nói như vậy cũng là có sự coi trọng trong đó. Trước mắt mà nói, chức vụ, cấp bậc của hai người đều là như nhau, cả hai đều là Ủy viên cục ủy, đều là người đứng đầu của một địa phương, tất nhiên là không tồn tại vấn đề cấp trên cấp dưới. Nhiếp Chấn Bang tới nhà chào hỏi, đây tự nhiên là làm cho người ta có cảm giác thấp hơn một bậc.
Nhiếp Chấn Bang không hề để ý, những lời khách sáo này cũng chỉ là lừa gạt người khác mà thôi. Nếu thật sự cảm thấy là ngang nhau rồi, vậy người này cũng quá ngốc nghếch.
Người sáng suốt đều rõ ràng rằng, Thẩm Quốc Quyền tất nhiên là ứng cử viên cạnh tranh nặng ký cho vị trí thủ trưởng nhiệm kỳ tới, do đó không thể đối đãi như bình thường được.
Khẽ mỉm cười, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- Bí thư Thẩm quá khiêm tốn rồi. Hôm nay chúng ta không nói tới cái khác, chỉ nói tuổi thì anh là người trên, tôi tới chào hỏi cũng là chuyện tất nhiên phải làm rồi.
Lời của Nhiếp Chấn Bang khiến Thẩm Quốc Quyền cũng mỉm cười:
- Ha hả, vẫn đều nói Nhiếp Chấn Bang nhạy bén, cơ trí, quả nhiên là danh bất hư truyền. Hôm nay coi như là tôi được tận mắt nhìn thấy rồi.
Đi vào trong nhà Thẩm Quốc Quyền, một căn hộ ba gian rất bình thường với diện tích cả căn hộ khoảng một trăm mét vuông. Dẫn Nhiếp Chấn Bang vào trong thư phòng, chủ khách đều ngồi xuống rồi, Thẩm Quốc Quyền lại đích thân rót một chén trà cho Nhiếp Chấn Bang xong rồi lúc này mới cười nói:
- Chấn Bang à, một năm nay, phát triển của Lũng Tây chính là đi đầu cả nước đó.
Một câu nói trao đổi của Thẩm Quốc Quyền nhìn thì có vẻ rất bình thường nhưng lại khiến cho cả người Nhiếp Chấn Bang đều trở nên căng thẳng hơn một chút. Tới cái vị trí cấp bậc này của bọn họ rồi, có đôi khi lời nói, việc làm đều phải cẩn đắn đo, cân nhắc kỹ càng. Cũng ví dụ như câu nói vừa rồi, thoạt nghe thì giống như chỉ là đang nói tới sự phát triển của Lũng Tây, song vào thời điểm này, nó cũng không khỏi khiến Nhiếp Chấn Bang không suy nghĩ sâu xa hơn một tầng. Lời nói của Thẩm Quốc Quyền có phải là đang ám chỉ tới cuộc cạnh tranh lần này hay không đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận