Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1142: Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là thần.

Sở Chiêu đãi Tỉnh ủy, trong phòng của Nhiếp Chấn Bang, trên sô pha, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở ghế chủ vị, bên trái là Lưu Hiểu Mẫn, bên phải là Bí thư thành phố Cổ Đô La Thu Lương.
Hai người không hẹn nhưng cũng đều là ôm vấn đề bất đồng mà đến, La Thu Lương đến đâychủ yếu là báo cáo việc cải tạo khu thành cổ thành phố Cổ Đô.
Chuyện của Lý Hoằng Nghị, nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng coi như là một cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh bất ngờ bỏ mình, hơn nữa lại là sự cố giao thông. Nhưng nói thế nào thì công tác của tỉnh Lũng Tây vẫn cần tiến tới, vẫn cần phải tiếp tục phát triển, hoàn toàn không thể vì cái chết của ông ta mà đình chỉ công tác và phát triển của toàn tỉnh.
Nếu nói nhỏ, đương nhiên cũng không thể quá nhỏ, nếu không sao có thế dẫn đến sự quan tâm chú ý của trung ương?
Cho nên cũng không thể nói La Thu Lương lúc này báo cáo không đúng lúc, đứng ở góc độ của anh ta mà nói, đứng ở góc độ thành phố Cổ Đô mà nói thì La Thu Lương đương nhiên không sai.
- Diện tích khu thành cổ của toàn bộ thành phố Cổ Đô đã đặt thiết kế nội thành, ba khu, tổng cộng diện tích sáu ki lô mét vuông, thiết kế hơn tám mươi nghìn hộ gia đình, hai mươi xí nghiệp, dự toán ban đầu đang xây dựng mở rộng đường sá, công trình thị chính, nước điện gas thông tin liên lạc và công trình thoát nước, lại thêm cải tạo khu ổ chuột, tổng dự tính đầu tư tài chính tám trăm triệu nhân dân tệ. Trong đó, thông qua hình thức chuyển nhượng đất đai, khai thác bất động sản và cải tạo xí nghiệp, thu hút đầu tư vv..., dự tính có thể thu hút được khoảng sáu trăm triệu tiền đầu tư.
Báo cáo của La Thu Lương rất tỉ mỉ, cũng rất trực quan, thậm chí trên bàn trà, bản vẽ cũng đặt ở phía trên, sơ đồ hiệu quả đều đưa ra, điều này chứng tỏ, công việc của La Thu Lương rất cụ thể thiết thực.
Không đợi La Thu Lương nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại cười nói:
- Nói cách khác, còn chỗ trống hai trăm triệu cần tỉnh giúp đỡ?
- Không cần phải ngại, cần là cần, hai trăm triệu không phải là con số nhỏthành phố Cổ Đô cũng không có xưởng in tiền, anh cũng không in ra được tiền.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại gõ gõ trên tay vịn sô pha, chậm rãi nói:
- Hai trăm triệu, đây không phải là con số nhỏ, trước mắt gánh năng của tỉnh cũng rất nặng nề, hạng mục thành phố ô tô và hạng mục thành phố dầu mỏ đều là cần ngay, áp lực tiền mặt không nhỏ. Tôi thấy thế này, thành phố cứ đưa ra kế hoạch và báo cáo trước, đến lúc đó nộp lên tôi sẽ tranh thủ ủng hộ của tài chính quốc gia. Ngoài ra, thành phố các anh là thành phố kế hoạch đơn liệt, phương diện này thì độ ủng hộ của trung ương vẫn là tương đối lớn. Dùng danh nghĩa của Ủy ban nhân dân thành phố tiến hành vay và đầu tư thương mại, tôi tin rằng đây không phải là vấn đề quá lớn.
Nói xong chuyện của La Thu Lương, bên này, Lưu Hiểu Mẫn cũng mở miệng nói:
- Bí thư! Tôi nghe nói, Phó trưởng ban Trần hôm nay đã tiếp kiến một vài đồng chí.
Đối với chuyện này Nhiếp Chấn Bang cũng biết rõ, tỉnh Lũng Tây lớn bao nhiêu, đều ở đây, Nhiếp Chấn Bang không có lý do để không biết. Ngụy Hạo Dương, Diệp Định Bang và Vương Bản Xương đều đi thăm Trần Đào. Đối với hai người trước thì Nhiếp Chấn Bang không có chút cảm giác kinh ngạc, đều là con cháu nhà thế gia, lúc trẻ không nói là rất quen thuộc, ít nhất cũng là quen biết, thăm hỏi một chút cũng là bình thường, nhưng Vương Bản Xương lúc này nhảy ra khiến Nhiếp Chấn Bang hơi nổi cáu.
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười nói:
- Đồng chí Hiểu Mẫn, không cần phải ngạc nhiên, phó trưởng ban Trần đặc biệt đến dây giám sát sự cố của đồng chí Hoằng Nghị, tiếp kiến một chút đồng chí của địa phương cũng việc bình thường, địa phương cũng có nhu cầu tiến hành giao lưu với cấp trên mà. Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, điều này có thể lý giải được, chúng ta ở bên cạnh nhìn là được rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại đột nhiên nói:
- Đồng chí Hiểu Mẫn! Nói đến chuyện của Lý Hoằng Nghị tôi lại hơi tò mò, thàh phố Lâm Châu không phải nổi tiếng với nông nghiệp sao? Sao lại liên quan đến mỏ than? Tôi xem báo cáo số liệu kinh tế, đối với báo cáo về phương diện khoáng sản than này cũng không phải là nhiều, chuyện này là thế nào?
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang lập tức khiến hai người đều sững lại, hơi ngạc nhiên. Nhìn thấy biểu hiện của Lưu Hiểu Mẫn và La Thu Lương, Nhiếp Chấn Bang biết ngay nguyên nhân là gì.
Cười ngượng ngập, nói:
- Các anh chị quá sức khác thường rồi nhé! Tôi không phải cái gì cũng biết, tôi không phải là thần, có chỗ không hiểu rõ, đây không phải là việc hết sức bình thường sao?
- Bí thư nói đúng. Giờ phút này tôi mới cảm thấy Bí thư là chân thành.
La Thu Lương nói đùa.
Lưu Hiểu Mẫn cũng cười nói:
- Lời của Bí thư La, nhận thức chính xác, trước đây tất cả mọi biểu hiện của Bí thư đều hết sức hoàn mỹ, chúng tôi đều cảm thấy Bí thư không phải chân thành, lúc này mới có cảm giác chân thành.
Đối xử với cấp dưới, thái độ sách lược của Nhiếp Chấn Bang trước nay đều rộng mở, ở chỗ Nhiếp Chấn Bang, cái gọi là phe phái chính là một đám người có cùng lý tưởng cùng mục tiêu, cũng là vì một đám người mà nỗ lực mà thôi. Về giới hạn giữa cấp trên và cấp dưới, ngược lại không quan trọng và rõ ràng như vậy. Trong công việc, Nhiếp Chấn Bang cẩn thận tỉ mỉ, nhưng tận đáy lòng vẫn là hết sức hài hòa.
Sự thật chứng minh, phương thức này là chính xác, bầu không khí này ngược lại lại vững chắc hơn, trung thành hơn so với kiểu nghiêm khắc giống như quan hệ trên dưới theo kiểu chủ tớ.
Lúc này, Lưu Hiểu Mẫn cũng nghiêm mặt nói:
- Bí thư! Anh không nghe nói qua mỏ than bắc Lũng Tây sao?
- Mỏ than bắc Lũng Tây?
Nhiếp Chấn Bang thì thầm lặp lại. Là một thạc sĩ kinh tế học, Nhiếp Chấn Bang vẫn có một chút ấn tượng, lập tức gật đầu nói:
- Hiểu biết sơ qua nhưng không quá rõ, hơn nữa, mấy năm nay lại không nhậm chức ở Lũng Tây cho nên không hiểu rõ toàn diện, doanh nghiệp này không phải loại hình doanh nghiệp lớn trực thuộc trung ương sao?
- Vâng. Mỏ than bắc Lũng Tây là doanh nghiệp trung ương, nhưng mỏ than tọa lạc ở thành phố Lâm Châu, tài nguyên than đá của bắc Lũng Tây nổi tiếng trên cả nước, mọi người đều biết tài nguyên than đá của tỉnh Kim Mai cực kỳ phong phúnhưng bên ngoài lại không quá rõ. Trên thực tế than đá bắc Lũng Tây mới là chất lượng tốt nhất, về cơ bản mỏ than bắc Lũng Tây sản xuất than đá thô, chiếm tỉ lệ khoảng tám mươi phần trăm tổng lượng than xuất khẩu.
Lưu Hiểu Mẫn đối với mỏ than bắc Lũng Tây xem ra hết sức quen thuộc, nói ra màkhông cần bản thảo, hạ bút thành văn, cực kỳ tự tin.
- Than đá bắc Lũng Tây chất lượng cực tốt, mức độ an toàn cũng là cao nhất thế giới, hầu như không ngậm gas, trữ lượng thăm dò than đạt đến hơn một trăm sáu mươi tỷ tấn, nối thành một mảnh với mỏ than Đổng Thịnh của tỉnh Thảo Nguyên khai thác dễ dàng.
Lúc nói đến vấn đề này, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lại trở nên nghiêm trọng, Nhiếp Chấn Bang thật sự không ngờ ở Lũng Tây lại có thể có tài nguyên than đá phong phú như vậy, đây là việc Nhiếp Chấn Bang trước nay đều chưa từng nghĩ đến.
Nếu là tình huống này, vậy thì cái chết của Lý Hoằng Nghị trở nên kỳ quặc rồi, sau khi thị sát mỏ than Lăng Tiêu, trên đường trở về lại gặp phải tai nạn xe cộ. Chuyện này sao lại có cảm giác không bình thường, lẽ nào Lý Hoằng Nghị đã nhìn thấy điều không nên thấy?
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Đa tạ đồng chí Hiểu Mẫn, hôm nay chị đã cho tôi một tiết học sinh động, người xưa nói không sai: Sống đến già, học đến già. Tối thiểu nhất, đối với hiểu biết về Lũng Tây tôi có nhiều điều không hiểu hết, Bí thư này vẫn thật sự chưa làm tròn chức trách.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang khoát tay ra hiệu:
- Đồng chí Hiểu Mãn, đồng chí Thu Lương, uống trà đi!
Sau đó hai người lại ngồi thêm một hồi nữa rồi đều đứng lên, thời gian báo cáo lâu như vậy, trước sau cộng lại cũng hơn ba tiếng đồng hồ, thời gian không còn sớm nữa, cũng nên cáo từ.
Sau khi đợi hai người rời khỏi, đóng cửa phòng, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi xuống. Mỏ than Lăng Tiêu, cái chết của Lý Hoằng Nghị, Trần Đào đến đây, thái độ của cấp trên, hành động của Trần Đào, một loạt các sự việc và nghi ngờ sắp xếp lại từng cái. Trong này, rốt cuộc có quan hệ gì vẫn chưa biết được, ý đồ của Trần Đào cũng đã rõ, nếu nói muốn dùng vấn đề của Lý Hoằng Nghị để chỉ trích mình thì cơ bản là việc không thể. Đều là người lớn cả, mình cũng không cùng Lý Hoằng Nghị, làm khó không được còn muốn mình liên quan dẫn dắt không được? Vậy Trần Đào rốt cuộc muốn làm chuyện gì? Điều này đáng để suy ngẫm.
Hiện tại xem ra, chủ yếu nhất vẫn là muốn thăm dò rõ nội tình của mỏ than Lăng Tiêu. Ở đây, rốt cuộc có thủ đoạn gì, đây mới là quan trọng nhất.
Cầm lấy điện thoại bấm gọi số của Triệu Tinh Long. Là xí nghiệp khoáng sản tư nhân lớn nhất cả nước, ông chủ của khoáng sản Long Hoa nổi danh thế giới, Triệu Tinh Long đối với những việc này chắc chắn hiểu rõ hơn mình.
Điện thoại nối thông, đầu dây bên kia truyền đến một hồi nhạc, ngay sau đó lại đổi một cảnh vật yên tĩnh, giọng nói của Triệu Tinh Long truyền đến:
- Tam ca! Công tác của Lũng Tây dễ chịu không?
- Tinh Long! Tôi nói, tiểu tử cậu cũng đã hơn bốn mươi rồi, đừng giống như chàng trai trẻ như vậy, đêm đêm đàn hát. Thử nghĩ xem, con trai cậu cũng đã mười tuổi, sáu năm nữa nó cũng là một tên gàn bướng của Tứ Cửu Thành, đến lúc đó đừng có mà hai cha con cùng nhau vui vẻ nhé!
Nhiếp Chấn Bang chau mày, mỉm cười mắng.
- Được. Anh! Anh là anh ruột của em, cái gì mà đêm đêm đàn hát, bọn em gọi cái này là nghệ thuật, hiểu không? Tao nhã đấy.
Triệu Tinh Long cũng bắt đầu lải nhải.
Nếu nói lắm mồm, mấy người trong hội Tứ Cửu Thành này nói ra mỗi người đều là tên mồm mép, dựa theo cách nói của Lý Hoa thì đều là không có sĩ diện, mắng một câu lưu manh không ưỡn mặt lên để nói sao biết nhũ danh của ta, mỗi người đều là người hiếm thấy.
- Được rồi, đừng lải nhải nữa, lần này tìm cậu có chút việc.
Nhiếp Chấn Bang nghiêm sắc mặt nói.
Nói đến việc chính, lúc này Triệu Tinh Long lại nghiêm túc lên nhiều:
- Tam ca! Có việc anh cứ nói, việc quan em không giúp được, hiện tại em chỉ có thể dựa vào anh. Nhưng chuyện tiền bạc, tài nguyên khoáng sản, cứ mở miệng, gần đây em đã mua lại mỏ quặng Châu Úc.
Nghe điều này, Nhiếp Chấn Bang chấn động. Quặng sắt? Đây chính là tài nguyên chiến lược, Triệu Tinh Long vẫn là nhìn rất chính xác, nắm được cái này e rằng quốc gia cũng phải đối mặt với cậu ta.
- Chúc mừng nhé! Bùa hộ mệnh đến tay rồi.
Đích thật là một việc đáng chúc mừng. Lập tức, nói tiếp:
- Tinh Long! Ông chủ của mỏ than Lăng Tiêu, cậu biết là ai không?
Nói đến mỏ than Lăng Tiêu, lập tức Triệu Tinh Long bên kia cũng thoáng chút trầm ngâm, lát sau Triệu Tinh Long lại chậm rãi nói:
- Tam ca! Bên mỏ than Lăng Tiêu xảy ra chuyện rồi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận