Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1068: Cuộc sống thật ở vùng nông thôn

Những lời của Lưu Hải Quân khiến nét mặt của Vinh Xương và Lỗ Dũng lộ vẻ tươi cười. Việc thị sát lần này rất chân thực, không có bất kỳ sự luyện tập hay sắp xếp gì, từ điều này có thể thấy đây hoàn toàn là tự nhiên, không có bất kỳ sự sắp xếp nào. Có thể có được câu trả lời như vậy ở đây khiến hai vị đại lão của thành phố Lỗ Dũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đồng thời trong lòng có một cảm giác thật khác thường. Những năm trước điều đáng sợ nhất là lãnh đạo đi thị sát, vì sợ sẽ để bại lộ điều gì.
Nhưng hiện giờ khi kinh tế của toàn tỉnh và thành phố có sự tiến bộ, cuộc sống của nhân dân sung túc, nghĩ lại thấy tình hình này lại khiến cho hai người có chút cảm xúc, tất cả đều lấy thực tế để làm tiêu chuẩn.
Nếu nói thành phố Lư Cát không coi trọng công tác của nông thôn, không coi trọng phát triển kinh tế của toàn thành phố, e rằng sự việc ngoài ý muốn ngày hôm nay, đáp án có được sẽ khác.
Đoàn người đi tớ Ủy ban thôn, trụ sở của thôn là một căn nhà hai tầng, tường ngoài màu trắng, có 6 phòng, rất có khí thế.
Xung quanh tường bao bốn phía. Một tấm cửa sắt lớn, bên ngoài văn phòng là một cái sân, phía trước lầu có một cột cờ, trên cột cờ có lá quốc kỳ đang đón gió tung bay.
Đoàn người bước vào, ở bên ngoài tụ tập không ít người. Bà con trong thôn nghe nói có lãnh đạo liền chạy tới.
Nhiếp Chấn Bang rất hưng phấn quan sát tòa nhà văn phòng phía trước. Ở hai bên, mỗi bên có một tấm biển. Ủy ban thôn Đoàn Sơn trấn Vạn Thắng, huyện Cận Dương, một tấm biển nữa ghi là Ủy ban chi bộ thôn Đoàn Sơn, Trấn Vạn Thắng, Trung Quốc.
Ở trên vách tường treo một tấm bảng trên đó viết tin tức kế hoạch hóa gia đình của thôn Đoàn Sơn, ở bên trên nữa là cột ghi nhiệm vụ của thôn Đoàn Sơn.
Ở tầng một, ở phòng thứ nhất là phòng hoạt động cho người già. Phòng thứ hai là thư viện của thôn, phòng thứ ba treo tấm biển hội chăn nuôi của thôn Đoàn Sơn, cầu thang bên phải của phòng thứ ba là phòng hoạt động cho người dân. Bên trong có bàn đánh bóng bàn và đánh Bida.
Có thể nói cả văn phòng này tuy nhỏ nhưng đầy đủ. Đoàn người ngồi xuống, rất nhanh liền có người đặt tách trà nóng trước mặt. Tại bàn họp đặt các loại đồ ăn vặt như hạt dưa, hạt lạc, hoa quả.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Bí thư Vinh Xương, công tác kiến thiết nông thôn ở thành phố Lư Cát rất tốt đó.
Nhiếp Chấn Bang nói câu này không phải là châm chọc, mà là khen thật, đi thị sát thôn Đoàn Sơn là việc ngẫu hứng, người của thành phố Lư Cát vốn dĩ không nghĩ đến chuyện này, hiển nhiên bên này nói là nhìn thấy thì tất nhiên đó là sự thật.
Có thể làm tới mức độ này thì đáng để được khẳng định, điều này cho thấy công tác của thành phố Lư Cát đáng để biểu dương.
Trên mặt Vinh Xương và Lỗ Dũng lúc này đều tươi cười, một lần thị sát ngẫu hứng lại có kết quả như vậy, là điều họ không nghĩ tới, để được Bí thư Nhiếp biểu dương không gì có thể sánh được.
Vinh Xương khiêm tốn nói:
- Bí thư quá khen rồi, tất cả đều là do chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy.
Tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang khá vui, cười ha hả nói:
- Bí thư Vinh Xương, khiêm tốn quá hóa tự kiêu đấy.
Nói đoạn Nhiếp Chấn Bang nhìn Bí thư chi bộ sơn thôn Lưu Hải Quân nói:
- Đồng chí Lưu, việc xây dựng thôn Đoàn Sơn làm rất tốt, kinh tế tập thể trong thôn cũng khá được.
Những lời của Nhiếp Chấn Bang rất uyển chuyển, rõ ràng là đang thăm dò thôn Đoàn Sơn nhưng lại không hỏi rõ tiền vốn của thôn từ đâu mà có, chỉ phiến diện hỏi về kinh tế tập thể trong thôn.
Lưu Hải Quân là một cán bộ thôn rất thành thật, cán bộ thôn dường như là cán bộ thôn, nhưng bản chất vẫn là người dân bình thường, đối diện với Nhiếp Chấn Bang, Lưu Hải Quân cũng vô cùng kích động.
Lúc này ngại ngùng nói:
- Bí thư Nhiếp, ngài quá lời rồi. Công tác thôn Đoàn Sơn vẫn còn nhiễu chỗ chưa tốt. Năng lực và trình độ của tôi có hạn, kinh tế tập thể trong thôn vẫn chưa tốt, đều là sự thống nhất phân phối và sắp xếp của huyện.
Nhiếp Chấn Bang hiếu kỳ hỏi:
- Ồ, sao lại nói vậy?
Lưu Hải Quân nói tiếp:
- Hai năm nay kinh tế của huyện đạt được phát triển to lớn. Khai thác được vài thắng cảnh du lịch giúp tài chính của huyện thay đổi lớn. Huyện đã thống nhất triển khai phân phối tài chính, không những thực hiện các dự án đường làng, mỗi một thôn đều có vốn xây dựng tòa nhà văn phòng, phòng đọc sách, phòng hoạt động. Những thứ này đều là thống nhất sắp xếp, làm phong phú cuộc sống văn hóa của thôn, giúp chúng tôi mở rộng tầm nhìn. Không ít người trong thôn tìm đường làm giàu trên sách báo.
Lưu Hải Quân nói xong, hai vị đại lão của thành phố Lư Cát tươi cười, trong lòng có chút ghen tị, lần này Ngô Đại Cát của huyện Cận Dương e là một bước lên mây rồi. Trước mặt Bí thư Nhiếp được rạng rỡ như vậy, sau này thì sợ gì không có cơ hội được đề bạt?
Ngồi ở đó một lúc Nhiếp Chấn Bang liền đứng dậy, đề xuất đi vào trong thông xem xét tình hình.
Dọc theo con đường làm bằng xi măng, đi vào bên trong thôn, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy rất hưng phấn. Có thể nhìn thấy bộ mặt thật của nông thôn khiến Nhiếp Chấn Bang vô cùng hài lòng.
Nếu không vì tắc nghẽn giao thông, Nhiếp Chấn Bang đã không nói như vậy. Lãnh đạo thị sát, đương nhiên người bên dưới sẽ sợ lãnh đạo, nhưng lãnh đạo cũng không phải không có điều gì cố kỵ.
Bất cứ lãnh đạo nào cũng đều suy xét và lo lắng về cách nghĩ của cấp dưới, không phải là muốn làm gì thì làm. Trong quá trình thị sát cũng vậy, mặc dù biết rõ cấp dưới giả dối, nhưng không nên nói người ta đang lừa anh, không thể nói tôi muốn được biết bộ mặt thật như thế nào. Như vậy không phải là không tín nhiệm cấp dưới hay sao?
Nếu có lãnh đạo như vậy thật thì nhất định sẽ không thể làm được lâu dài. Một người lãnh đạo không những chỉ biết đánh giá bề ngoài mà còn phải ủng hộ sau lưng, hai điều này đều không thể thiếu được.
Đi dọc theo con đường phía trước, Lưu Hải Quân thỉnh thoảng lại giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang. Không phải hộ dân nào cũng là nhà lầu, nhưng nhà trong thôn Đoàn Sơn cũng được coi là khá ổn rồi.
Phía trước, có một căn nhà làm bằng gạch nung thu hút sự chú ý của Nhiếp Chấn Bang. Sau khi đến thôn, đây là căn nhà gạch đầu tiên nhìn thấy, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Anh Lưu à, chúng ta cùng đến nhà này xem sao.
Lưu què vẫn đi cùng đoàn người, thấy Bí thư Nhiếp muốn đến thăm nhà mình, thì vui sướng chạy vội về nhà. Nhanh chóng xách vài chiếc ghế ra. Bên trong có người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi cũng bưng ra dưa và kẹo trái cây.
Lưu Hải Quân giới thiệu:
- Bí thư Nhiếp đây là anh Lưu què người của thôn chúng ta, đại danh là Lưu Ứng Tiên, trước đây là người độc thân trong thôn, hai năm này, cuộc sống trong thôn khá hơn, anh ấy đã tìm được đối tượng, chị ấy là quả phụ, có con rồi, cũng không dễ dàng gì. Bây giờ gia đình anh ấy đã nuôi được mười mấy con lợn, mấy trăm con gà, thu nhập cũng được xếp vào hàng khá trong thôn.
Nhiếp Chấn Bang thấy vậy liên tục gật đầu, cười nói:
- Tốt, tốt, được đấy, cần lao làm giàu, đáng biểu dương, làm người không thể để mất đi loại mỹ đức này.
Ngồi được một lúc, ở đằng sau có nhóm người đi tới, Vinh Xương dẫn một người tới giới thiệu:
- Bí thư Nhiếp, người này là đồng chí Ngô Đại Cát Bí thư huyện ủy huyện Cận Dương.
Diện mạo của thôn Đoàn Sơn khiến Nhiếp Chấn Bang rất vui, ánh mắt nhìn Ngô Đại Cát nhu hòa đi nhiều, cười nói:
- Đồng chí Ngô Đại Cát, công tác nông thôn của huyện Cận Dương làm rất tốt. Đặc biệt là hạng mục thống nhất kiến thiết Ban quản lý thôn, đáng để mở rộng ra toàn tỉnh.
Nói xong Nhiếp Chấn Bang quay sang Lưu Diệu Văn nói:
- Chủ tịch Diệu Văn, trong tỉnh có thể bố trí việc khảo sát, học tập kinh nghiệm thôn Cận Dương. Chuyện này có thể mở rộng ra phạm vi toàn tỉnh.
Ở nhà Lưu què ngồi không được bao lâu, đoàn người lại đi tiếp, đoạn đường xi măng đột nhiên bị đứt đoạn, khiến Nhiếp Chấn Bang có chút nghi hoặc nói:
- Đường lớn trong thôn, xem ra vẫn chưa làm tới nơi tới chốn rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng không tức giận, đường trong thôn Nhiếp Chấn Bang có biết, đặc biệt là phía Nam, chỗ ở bị phân tán, có khi, cả mấy trăm mét đường chỉ có một gia đình qua lại. Gặp phải chuyện này có lúc không biết phải sửa đường như thế nào.
Lưu Hải Quân đi tới giải thích:
- Bí thư Nhiếp, công trình đường liên thông trong thôn, ngài cũng biết, có tài chính của tỉnh và thành phố trợ giúp, tài chính địa phương cấp, còn lại là dân góp vốn. Từ đây đi tiếp chỉ còn sáu hộ dân, là tổ nhỏ nhất của thôn. Có vài hộ không muốn góp vốn nên đường mới không hoàn thành.
Ngô Đại Cát đi tới giải thích:
- Bí thư Nhiếp, ở trong huyện những chuyện như thế này không hiếm, có hộ thì sống cách biệt, có tổ thì quan hệ không hòa hợp, không muốn bỏ tiền ra. Vì vậy huyện đang nghiên cứu điều tra để khuyên giải, nhanh chóng tiến hành làm mặt đường, huyện đã ra kế hoạch tranh thủ trong ba năm, khi tài chính của huyện dư dả, thì phải đảm bảo một trăm phần trăm thôn nào, hộ nào cũng được nối thông.
Nghe tới đây Nhiếp Chấn Bang tỏ ra không quan tâm mấy, mỉm cười nói:
- Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, tổng thể mà nói, công tác huyện Cận Dương đáng khen, đáng biểu dương. Công tác nông thôn khó làm, không chỉ là vấn đề của Cận Dương. Toàn tỉnh toàn quốc đều vậy, trung ương coi trọng vấn đề tam nông, đây là điều mà các lãnh đạo kế tiếp cần cố gắng, chính quyền mất nhiều công sức, tâm huyết truyền đạt chính sách của Đảng, kiên nhẫn giải thích cho người dân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận