Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 744: Chim yến tước và thiên nga.

Tỉnh Ba Thục nhân khẩu nhiều, dân tộc cũng nhiều, vị trí địa lý nổi bật, liên kết với Nam Bắc và Đông Tây, tài nguyên thiên nhiên phong phú.
Câu đầu tiên này khiến Tôn Gia Lạc có chút khâm phục, đây không phải là được trích ra từ tài liệu nào, đó là thực tế, tự mình có thể tổng kết ra được.
Vừa nghĩ tới tỉnh Ba Thục rất nhiều người đều nói đây là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, nhưng không ngoại lệ, là tỉnh thuộc phía tây, hơn nữa tỉnh Ba Thục nhất định là đang đeo cái mũ lạc hậu bần cùng trên đầu.
Nhưng trong tài liệu của Nhiếp Chấn Bang, Tôn Gia Lạc lại nhìn thấy đặc điểm, vị trí địa lý nổi bật, tỉnh Ba Thục có ưu thế này ư? Nghĩ kỹ lại thì đúng là có, có máng nước Đại Giang, trực tiếp nối thành phố Thượng Hải ra cửa biển, lại có con đường cao tốcc Vọng Thiên là động mạch chủ liên kết với Đông Bộ, chạy xuyên qua Trung Bộ, đi sâu vào Tây Bộ.
Từ vị trí trên dưới mà nói, ở trên phía bắc, lật lại là tỉnh Lũng Tây, phía nam là tỉnh Kiềm Châu, như vậy tính ra vị trí địa lý của tỉnh Ba Thục vẫn có những nét đặc thù nổi bật.
Để đẩy nhanh chiến lược dân giàu tỉnh mạnh, thúc đẩy sản nghiệp toàn tỉnh phát triển cân bằng, đã chế định ra phương án quy hoạch phát triển trong ba năm.
Từ phương án ba năm này có thể thấy Nhiếp Chấn Bang là người có tâm, ba năm này thật sự cũng không phải là ba năm, đây là con số ảo, ý tứ thực chỉ sợ là sáu, bảy, tám năm.
Mà đúng lúc đến thời điểm tám năm là thay đổi một nhiệm kỳ mới, điểm này có thể chứng minh một điều Nhiếp Chấn Bang là người có tâm.
Tiếp đó, quan điểm của Nhiếp Chấn Bang khiến Tôn Gia Lạc có chút giật mình, việc phát triển của toàn tỉnh phân thành ba bước, bước thứ nhất tăng tốc tiến trình cơ khí hóa nông nghiệp, kết hợp với vấn đề trước mắt gia tăng việc công nhân ra ngoài làm, suy xét đến việc tiến hành lưu chuyển tập trung đất ở nông thôn, phát triển theo phương hướng đại nông trại, vì điều này mà xúc tiến nông nghiệp tăng gia sản xuất, nông dân gia tăng thu nhập, mục tiêu để nông dân làm giàu. Bước thứ hai, gia tăng đẩy mạnh cải cách thể chế doanh nghiệp nhà nước. Tiến hành tổ chức lại ưu thế tài nguyên, dựa vào chỉ đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân, dựa vào Ủy ban Quản lý giám sát tài sản nhà nước làm đội trưởng, đối với các ngành công nghiệp chính trong toàn tỉnh tiến hành tổ chức hợp lý, hình thành các xí nghiệp trực thuộc tỉnh, tăng cường đối phó những rủi ro của thị trường. Kiến thiết thành phố Hoa Chi làm cơ sở cho toàn tỉnh tập trung các ngành công nghiệp gang thép, năng lượng.. Mở rộng thành phố Thường Hồng làm cơ sở tập trung của ngành công nghiệp điện tử. Phát triển thành phố Ngũ Lương làm cơ sở cho ngành công nghiệp rượu. Thành lập các tập đoàn công nghiệp trực thuộc tỉnh, áp dụng chưng thu tài chính của mỗi loại thị trường, đưa vào hoạt động các tập đoàn quy mô lớn làm phương crâm chiến lược. Bước thứ ba, mở rộng dịch vụ phát triển, sử dụng hợp lý ưu thế du lịch tài nguyên của toàn tỉnh, tăng cường phát triển và quảng bá du lịch, tranh thủ thu hút những tập đoàn đầu tư du lịch có sức cạnh tranh quốc tế.
Tôn Gia Lạc không phải là người không hiểu biết, trên thực tế Tôn Gia Lạc có thể ở trong chế độ hành chính quan liêu này, trở thành phó thường vụ, năng lực và bản lĩnh của bản thân chiếm tỉ lệ rất lớn. Không nhìn bên dưới, chỉ cần nhìn vào ba điểm này thì Tôn Gia Lạc có cảm giác ngưỡng mộ đối với Nhiếp Chấn Bang. Chính là cái gọi là người lành nghề vừa ra tay đã biết.
Tiếp đó, đối với giao thông, vệ sinh, giáo dục, dân chính v.v.. mỗi phương diện phát triển Nhiếp Chấn Bang đều có một kế hoạch phát triển tỉ mỉ. Có thể nói dựa theo kế hoạch phát triển này nếu thành công, ba năm sau tổng sản phẩm nội địa GDP của toàn tỉnh ít nhất cũng phải đứng thứ tám trong cả nước. So với vị trí hiện tại đứng thứ mười hai, đây dường như là một sự nhảy vọt về chất.
Khép lại tài liệu, lúc này Nhiếp Chấn Bang đang từ sân bóng bên kia đi tới, không đợi Tôn Gia Lạc nói gì, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Anh Tôn xem xong
rồi chứ?
- Xem xong rồi.
Gia Lạc lúc này có chút khiếp sợ, dừng một lát nói:
Chấn Bang à, bây giờTôi coi như là tâm phục khẩu phục rồi, tôi so với anh coi như là một trời một vực. Bất kể là tư tưởng hay là ý nghĩ đều là một trời một vực rồi.
Những lời của Tôn Gia Lạc khiến Nhiếp Chấn Bang có chút không vừa lòng. Cái lão hồ ly này là người rất cẩn thận, vẫn luôn không chịu nói, không biểu lộ thái độ gì.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang không biểu lộ ra bên ngoài, ngồi trên ghế nhìn xa xăm. Mặt cỏ trong trẻo liên miên, từng hàng cây bạch dương đứng thẳng hàng được phân chia đều theo từng đường bóng.
Nhiếp Chấn Bang cười rồi nói:
- Anh Tôn, hôm nay ở
Đây chúng ta không phân cấp trên dưới, hôm nay chúng ta hoàn toàn là bạn học, ở lập trường của bạn học, tôi muốn hỏi anh một chút, anh cảm thấy điểm khác biệt của chim yến tước và thiên nga là cái gì?
Vấn đề của Nhiếp Chấn Bang khiến Tôn Gia Lạc hơi ngạc nhiên, trong lòng đang dò đoán ý tứ của Nhiếp Chấn Bang, nghe thấy vấn đề này, trong lòng Tôn Gia Lạc câu đầu tiên nghĩ tới là chim yến tước là chim nhỏ phù hợp với lồng nhỏ, còn chim thiên nga là chim lớn có thể bay cao xa so sánh với sự tham vọng. Có nghĩa là gì, bề ngoài mà nói chim yến tước làm sao có thể nhận thức và lĩnh ngộ chí hướng của thiên nga. Hai người căn bản chính là không cùng một trình độ.
Nghĩ đến đây Tôn Gia lạc cười nói:
- Nhiếp Chấn Bang, cái này có được coi là khảo hạch tôi không?
Đùa ra đùa, sau đó Tôn Gia lạc nghiêm mặt nói:
- Câu nói này nếu tôi
Nhớ không lầm chắc xuất thân từ “Sử ký Trần Thiệp thế gia”, trong cách nghĩ của tôi, sự khác biệt của chim yến tước và thiên nga chủ yếu là tầm nhìn xa và tư tưởng không giống nhau. Không phải có câu tục ngữ đã nói sao, lý tưởng quyết định tương lai, một người chỉ muốn làm nông dân thì không thể làm nhà doanh nghiệp được. Tôi cảm thấy, chim thiên nga có thể bay cao xa được vì chim thiên nga không cam lòng cho hoàn cảnh của mình
Nói đến đây Tôn Gia Lạc chú ý đến ý tứ của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang quả là lợi hại. Với cách đó chắc đang ám chỉ đối phương. Cười mỉa một cái, Tôn Gia Lạc lắc đầu nói:
- Chấn Bang à, nói thật
Tôi không còn tâm tư đó nữa rồi, tôi là người có tuổi rồi, sắp năm mươi tám tuổi rồi.
Đối với kiểu phản ứng này của Tôn Gia lạc, Nhiếp Chấn Bang không để ý, xem ra việc mình đến đây đã làm cho hắn ta mất đi động lực hướng về phía trước rồi. Có thể lý giải, đổi bất cứ người nào mà trước mặt có một vị chủ tịch tỉnh ba mươi mấy tuổi này thì đều mất đi sự tự tin của mình. Ở tuổi này có thể nói bên trong lớp cán bộ cấp tỉnh này không có ai là dám đối kháng với Nhiếp Chấn Bang.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Anh Tôn, tôi cảm thấy anh nghĩ sai rồi, năm mươi bảy tuổi không phải là quá già, làm hết nhiệm kỳ lần này vừa đúng sáu mươi tuổi, đến lúc đó có thể hoàn toàn đảm nhiệm một nhiệm kỳ cấp bộ trưởng, lại lui về tuyến hai nhậm chức cấp phó quốc là hoàn toàn có khả năng.
Không đợi Tôn Gia Lạc trả lời, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Chim yến tước sở dĩ
Là chim yến tước bởi vì nó đã mất đi niềm tin là nó có thể bay cao hơn nữa, vì vậy nó mất đi cơ hội nhìn được xa giống như thiên nga. Hãy tin tôi, tin vào bản thân anh, anh vẫn còn có tiềm lực của con thiên nga đấy.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang trở nên thành thực vô cùng nói:
- Anh Tôn, tính cách
con người tôi, từ trước tới giờ đều là nhìn việc chứ không nhìn người, quan điểm của tôi là, làm quan một lần tạo phúc một phương, cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm và ủng hộ tôi, cũng cảm ơn bạn bè đã vô tư giúp đỡ tôi, trong mười mấy năm theo đuổi con đường chính trị, Nhiếp Chấn Bang tôi không dám nói có được sự xuất sắc gì, sự hoàn mĩ ra sao. Ít nhất tôi cũng làm được một chút không thẹn với lương tâm.
Chậm lại một chút, lúc này nói chyện cần có chút kỹ xảo, muốn đánh động Tôn Gia Lạc không dễ dàng chút nào, những lời nói này cần được Tôn Gia Lạc nghe lọt, tiêu hóa hết, để làm một cách nhẹ nhàng mà mạnh mẽ thì nhất thiết phải để cho Tôn Gia Lạc một khoảng không gian suy ngẫm.
Nhìn bộ dạng của Tôn Gia Lạc hình như có gì đó, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Anh Tôn lần này đến
tỉnh Ba Thục là do tôi tuân theo nguyện vọng của cha mà đến, thành thật mà nói, con người của cha tôi chỉ muốn gìn giữ những cái hiện đang có, không muốn phát triển thêm cái mới, cha tôi làm ở tỉnh Ba Thục được vài năm, mặc dù tỉnh Ba Thục phát triển đi lên nhưng không được rõ ràng. Khi tôi đến rồi, đối với tỉnh Ba Thục, trong lòng tôi có tình cảm sâu đậm. Ông nội tôi sinh ra ở đây, cha tôi lại tiếp tục quản lý nơi này. Nên tôi bức thiết muốn làm một số chuyện cho tỉnh Ba thục. Bởi vậy trong hai tháng này, tôi đã đi khắp nơi trong tỉnh Ba Thục và có bản kế hoạch này.
Nói đến đây, tay Nhiếp Chấn Bang đặt lên vai Tôn Gia Lạc thành khẩn nói:
- Anh Tôn, kế hoạch to lớn này tôi tin rằng anh cũng nhìn thấy rồi, chỉ dựa vào một mình tôi thì tôi nhận thấy mình không làm được, cái này cần sự đồng tâm hiệp lực của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Mà bây giờ anh là mắt xích quan trọng nhất của tôi. Chúng ta liên kết lại, vì tỉnh và vì nhân dân tỉnh làm được chút gì và lưu lại chút gì đó.
Trầm mặc một chút, giờ phút này nội tâm Tôn Gia Lạc đang giằng co. Thời gian trôi đi chưa được bao lâu mà bản thân đã quên mất sự chân thành tuyệt đối rồi, từ bao giờ diện mạo trẻ trung thuần khiết, dần dần biến đổi trong cái xã hội phức tạp nhuộm đủ các loại màu sắc lên tấm vải trắng, cái kiểu tư tưởng vì dân vì nước đã bị giấu mất rồi, còn lại chỉ là tranh đấu với nhau và đáp ứng các công việc của cấp trên.
Làm quan một lần tạo phúc một phương, câu nói này không biết được bắt đầu từ khi nào, biến thành câu cửa miệng của bản thân nhưng nó chỉ được giới hạn ở câu cửa miệng mà thôi, nội dung chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng lúc này từ trên người Nhiếp Chấn Bang, Tôn Gia Lạc lại lần nữa cảm nhận được sự thuần khiết đó quay trở lại, lại lần nữa cảm nhận được cảm giác khi còn trẻ tuổi, mới được ra xã hội làm việc.
Lúc này Tôn Gia Lạc có cảm giác muốn liều một phen, nắm tay đã nắm chặt từ khi nào. Lập tức Tôn Gia Lạc đứng dậy nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Nhiếp Chấn Bang nói thật
tôi cảm thấy mình già rồi nhưng lúc này sau khi nghe thấy anh nói vậy tôi dường như cảm giác tôi vẫn có thể tiếp tục làm việc tiếp, đã nói tới mức này thì tôi sẽ đi cùng với anh, xông pha một phen.
Những lời của Tôn Gia Lạc khiến Nhiếp Chấn Bang mỉm cười. Nụ cười này được xuất phát từ trong tâm, phương án này có sự ủng hộ của Tỉnh ủy đặt bên cạnh, chủ yếu nhất vẫn là việc thực hiện. Bởi vậy thân là Phó Chủ tịch thường vụ, thái độ của Tôn Gia Lạc rất quan trọng. Cho nên mình mới có sự dụng tâm trong đó.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cười nói:
- Anh Tôn, không có
nghiêm trọng như vậy, bày ra dáng bộ khảng khái hi sinh làm gì, tôi tin rằng nhiều năm sau anh nghĩ lại tuyệt đối sẽ không hối hận cho quyết định của ngày hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận