Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 568: Hoạt động liên tục

Sau lần ăn cùng Lưu Á Phu ở nhà hàng Tụ Hiền Nhiếp Chấn Bang liền cảm thấy rất thích sự yên tĩnh và phong cách chỗ này.
Không ít lần tụ họp đều đặt ở đó, lúc này ở trong phòng riêng của nhà hàng Tụ Hiền đám người Cao Vệ, Nhiếp Gia Dân, Lý Cư Bằng, Lý Tường Thiên, La Tiểu Binh, Tiếu Thiện Minh, Lưu Á Phu, Lưu Thắng, Lâm Xuân Noãn, Chu Tử Huy và Trương Tranh Quang đang ngồi.
Thêm Nhiếp Chấn Bang là có mười hai người ngồi một bàn, không khí có vẻ nặng nề và áp lực, Nhiếp Chấn Bang cầm bát, trong tay cầm một nắm sò biển trong bát cậy ra ăn, dường như chẳng quan tâm.
Cao Vệ nhìn mọi người xung quanh, những người hôm nay có thể ngồi đây đương nhiên đều là những tâm phúc tin cậy của Nhiếp Chấn Bang.
Im lặng một chút Cao Vệ nói trước:
- Chủ tịch thành phố còn ăn được sao? Hai ngày này Trần Nhân Thanh liên tiếp hành động, gặp không ít cán bộ rõ ràng muốn tạo ra sự hạn chế với anh.
Có người nói ra Lưu Á Phu bên cạnhcũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố à, đêm qua Bí thư Trần đã tiếp tôi ở nhà khách Thành ủy, tuy rằng nội dung nói chuyện rất đơn giản nhưng đều lộ ra ý đó.
Bí thư Trần nói cái gì là tôi phải chăm chỉ làm việc, cần phải học hỏi nhiều hơn, nghe lời tổ chức, làm một cán bộ tốt của Đảng, ý tứ trong đó không phải đã lộ rõ ra sao?
Lưu Á Phu nói ra.
Trần Nhân Thanh ở lại thị sát thành phố Vọng Hải hai ngày, khảo sát ban ngày Trần Nhân Thanh đều theo lề lối cũ không có sự khác thường nào. Đối với tình hình xây dựng kinh tế thành phố Vọng Hải cũng không phát biểu bất cứ ý kiến và suy nghĩ gì, khen cũng không và chê cũng không.
Ngược lại, buổi tối Trần Nhân Thanh hoạt động sôi nổi, hai buổi tối liên tục chia ra gặp lãnh đạo các cục ủy cơ quan trực thuộc thành phố và các khu cấp dưới thành phố Vọng Hải như: Phó bí thư Thành ủy Tề Tư Nguyên, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Cố Đống Lương, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tưởng Hoa Quang, Ủy viên thường vụ Triệu Phi và đám người Tương Lệ, bên chính quyền thì gặp Hồ Gia Vượng và Phó Anh Bình.
Nội dung nói chuyện là gì Nhiếp Chấn Bang không rõ ràng lắm, tuy nhiên có thể khẳng định tuyệt đối không tốt lành gì.
Lời của Lưu Á Phu khiến mấy người ở chỗ này đều chấn động, dưới cục diện này còn nói với Lưu Á Phu như thế, thái độ đã lộ ra rất rõ ràng.
Bên cạnh Nhiếp Gia Dân cũng nói:
- Lão Tam, chỗ em đã nhận được điện thoại, trong thời gian mấy ngày nay em có thể sẽ thuyên chuyển sang quân khu Đỉnh Châu đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng đại đội chiến đấu đặc biệt trực tiếp lệ thuộc quân khu Việt Châu.
Vừa nói xong Cao Vệ cũng nói:
- Chỗ tôi cũng nhận được tin thuyên chuyển công tác, rất có thể là Phó bí thư Thành ủy thành phố Dương Thị tỉnh Sở Nam.
Hai câu này làm không khí trong phòng càng nghiêm trọng lên, nhìn từ bên ngoài thì hai người đều lên chức, chỗ Nhiếp Gia Dân từ cán bộ trường học thuyên chuyển làm đại đội trưởng đại đội chiến đấu đặc biệt quân khu Việt châu, căn cứ quy định của quân đội, đại đội chiến đấu đặc biệt trực thuộc trực tiếp đại quân khu thường thì như biên chế cấp đoàn, lần này Nhiếp Gia Dân lên quân hàm thượng tá tuyệt đối không có vấn đề gì. Hơn nữa, đại đội chiến đấu đặc biệt chính là lực lượng tinh nhuệ trực thuộc đại quân khu, là thuộc loại hệ thống quân dã chiến chính thức, nhìn mặt này mà nói thì Nhiếp Gia Dân là lên chức.
Cao Vệ cũng thế, ở thành phố Vọng Hải Cao Vệ là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, thuyên chuyển sang tỉnh Sở Nam tuy vẫn là cấp Phó giám đốc Sở nhưng có thực quyền lớn hơn rất nhiều, cái này giống với tình hình của Lâm Mặc Hàn. Ở thành phố Vọng Hải, phía trên Cao Vệ còn có bộ máy lãnh đạo ủy viên thường vụ Thành ủy, trong Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng không phải là người có thực quyền lớn, nhưng sau khi đến Sở Nam lại là Phó bí thư chuyên trách Thành ủy, là nhân vật số ba, việc lên chức sau này vô cùng thuận lợi, tổng thể mà nói coi như là thăng quan.
Nhưng mọi người ở đây đều hiểu Nhiếp Gia Dân và Cao Vệ có thể nói là một Văn, một Võ phụ tá đắc lực của Nhiếp Chấn Bang, Ủy ban Kỷ luật và quân đội đều là ngành quan trọng, bây giờ hai người đi cũng ảnh hưởng rất lớn với Nhiếp Chấn Bang.
Rõ ràng là lần Trần Nhân Thanh thị sát Vọng Hải này và lời đồn trung ương phải điều chỉnh bộ máy trong thành phố Vọng Hải bây giờ là có mối liên hệ.
Lúc này, nghe lời nói của Cao Vệ và Nhiếp Gia Dân, nhìn dáng vẻ suy nghĩ của những người khác Nhiếp Chấn Bang cũng thở dài một tiếng, những người đang ngồi đây đều là người có giá trị bồi dưỡng, đáng tiếc là cái nhìn đại cục vẫn không đủ.
Chuyển tầm nhìn, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Xem ra, không nói hết mấy người đều không có lòng dạ ăn cơm đi, vậy tôi hỏi mấy câu.
Dừng một chút Nhiếp Chấn Bang cũng buông đôi đũa trong tay xuống, nói:
- Lần này mọi người đều hiểu rồi, đây là sự tiến hành điều chỉnh của trung ương với thành phố Vọng Hải, mọi người cảm thấy có cách ngăn cản sao?
Vấn đề này làm tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư, thành phố Vọng Hải là thành phố trung ương đưa ra từng kế hoạch, điều chỉnh bộ máy Thành ủy cũng không phải là Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiếnnói là được, điều chỉnh bộ máy nhất định có sự đồng ýcủa trung ương. Hiển nhiên là ở vấn đề này các lãnh đạo trung ương đều đã thống nhất, nếu các gia tộc Nhiếp gia, Dương gia thậm chí Cao gia chấp nhận thì điều chỉnh đương nhiên là phải chấp nhận.
Nghĩ vậy Cao Vệ gật đầu nói:
- Không có cách nào, thành phố Vọng Hải thành phố trong mười lăm thành phố cấp phó tỉnh của trung ương, lại nằm trong năm đặc khu kinh tế mở cửa đợt một, lần điều chỉnh này trung ương đã tạo ra thống nhất chung, đây vốn là ý của trung ương.
Lời nói của Cao Vệ làm những người khác đều gật đầu, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Vấn đề thứ hai, nếu không có cách nào điều chỉnh vậy mọi người lo lắng như vậy làm gì, Thái tổ nói rất hay: Trời cũng phải mưa, con gái phải lập gia đình, cứ theo thế là được. Công việc của thành phố Vọng Hải cần thế nào thì như thế, đây có gì khác không? Hơn nữa, mọi người thuyên chuyển đến nơi khác đều đảm nhiệm lãnh đạo chủ yếu, cũng quản lý một phương rồi, chuyện tốt như vậy muốn còn không được còn lo lắng cái gì.
Lúc nói ra lời này trong lòng Nhiếp Chấn Bang đã thật sự cân nhắc, từ khi Trần Nhân Thanh đến Vọng Hải, một loạt động tác đủ để chứng minh đây là dấu hiệu báo trước cấp trên điều chỉnh Vọng Hải. Bí thư Lý Thái Thạch, tốt thì tốt nhưng xấu cũng xấu ở chỗ này, Lý gia sợ hãi bản thân mình đem thành phố Vọng Hải biến thành một Lê Châu, nói vậy đợi một thời gian thì mình tạo nên trò trống rồi.
Cho nên lúc này Lý gia mới gấp gáp muốn thay đổi cục diện thành phố Vọng Hải như vậy, để cho mình tranh đấu ở đây không thể bận tâm những mặt khác, đánh tan sự sắp xếp của mình.
Nhưng việc gì cũng có tính hai mặt, có hại chắc chắn cũng có lợi. Đương nhiên điều chỉnh kết cấu bộ máy thành phố Vọng Hải bây giờ, đưa những người khác xen vào có thể hạn chế rất lớn trình độ của mình, nhưng bây giờ nhóm người này cũng phải thả ra, nhìn từ tình hình của Cao Vệ và Nhiếp Gia Dân, cương vị mới có tiềm lực phát triển đều tốt hơn so với thành phố Vọng Hải bên này.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa sâu xa vì sao bác xả và cha vợ không tỏ vẻ phản đối.
Tránh cạnh sắc đi, hiện giờ mấy người Lý gia đã ở vào ranh giới điên cuồng và chuẩn bị sụp đổ, chống lại không phải một lựa chọn sáng suốt, cho dù là cả quốc gia hay đối với các gia tộc mà nói, đều là một đả kích nặng nề.
Lo lợi ích của gia tộc, lúc bắt đầu không quan tâm lợi ích quốc gia, khi đó cho dù là gia tộc nào cũng đều lọt vào sự phản kích ghê ghớm người cầm quyền đương nhiệm của quốc gia, quốc gia có giới hạn của quốc gia, chính trị phải chú ý cân bằng.
Các gia tộc có thế lực bằng nhau coi như là một hòa bình nhất định, anh nở mày nở mặt ba mươi năm trước, tôi nở mày mày nở mặt ba mươi năm sau, đây cũng là một hòa bình nhất định.
Mọi lúc trong suy nghĩ của các gia tộc cũng có một điểm mấu chốt, khi chạm đến đến lợi ích quốc gia, bất kỳ gia tộc nào cũng phải nhường đường cho lợi ích này, đồng chí Húc Nhật năm xưa là như thế, những đồng chí khác cũng như thế.
Bây giờ, Lý gia đã rõ ràng cục diện không chết không thôi, Dương gia và Nhiếp gia là người thu được lợi ích đương nhiên tốt quá, nhất định phải tránh đi cạnh sắc này.
Nhưng, từ trong chỗ này Nhiếp Chấn Bang cũng thấy được hy vọng, dưới thế lực Lý gia và Trần gia liên kết chèn ép mình ở Vọng Hải, điều chỉnh bộ máy Vọng Hải đồng thời cũng có thể đem tâm phúc dưới tay mình đi phân tán quản lý các nơi trong cả nước, đây cũng đồng nghĩa Lý gia và Trần gia làm việc cho mình.
Nghe hai câu này của Nhiếp Chấn Bang, ánh mắt của Lưu Á Phu cũng phát sáng đầu tiên trong mọi người, lúc này sự khâm phục của Lưu Á Phu với Nhiếp Chấn Bang lại càng nhiều thêm.
Trong hoàn cảnh khó khăn này còn có thể lạc quan như thế, còn có thể từ bên trong tìm được đòn phản kích, chỉ bằng việc này cũng đủ làm cho mình quyết một lòng.
- Anh rể, lần thành phố Vọng Hải điều chỉnh này anh thấy thế nào? Anh có hi vọng không?
Tụ tập tan lúc hơn chín giờ, mọi người đi về nhà, quan hệ giữa Lưu Thắng và Lưu Á Phu cùng một nhà.
Ở trong nhà Lưu Á Phu, Lưu Thắng vừa mới ngồi xuống đã hỏi thăm.
Nghe lời của Lưu Thắng, sắc mặt Lưu Á Phu thay đổi rõ ràng, cậu em vợ này về năng lực nghiệp vụ thật sự giỏi, nhưng khứu giác chính trị và khả năng lĩnh ngộ lại quá thấp.
Nghĩ đến là em họ của vợ mình nên Lưu Á Phu vẫn quyết định giúp một chút, lập tức nói:
- A Thắng, đừng nhìn sự việc đơn như vậy, Chủ tịch thành phố Nhiếp không phải là người dễ dàng bị đánh bại, tập đoàn Á Hải như thế nào? Thạch Nghị Vũ như thế nào? Có một số việc cậu phải nhìn bản chất xuyên qua hiện tượng.
Dừng một chút, Lưu Á Phu tiếp tục nói:
- "Chim khôn chọn cây mà đậu” là không sai, nhưng cậu không được quên là Việt Vương Câu Tiễn có thể nằm gai nếm mật. Bây giờ thế cục thành phố Vọng Hải cũng không tệ như tưởng tượng, chẳng biết “Hươu chết về tay ai”, còn rất khó nói, lúc này cậu cứ làm tốt công việc của mình là được, những chuyện khác cậu không cần quan tâm, tất cả chờ bộ máy mới lộ diện rồi nói sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận