Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 965: Một khoản kinh phí lớn

Nhiếp Chấn Bang nói luôn:
- Bộ trưởng Túc Châu, lần này, cán bộ lãnh đạo Đảng toàn tỉnh Hồng Giang chỉnh đốn giáo dục tư tưởng dẫn tới hành động tổng hợp quản lý trị an toàn tỉnh.
Tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang đem hành động chỗ Trần Nhạc kể tóm tắt lại, sau đó nói:
- Trước mắt ở cơ sở có không ít cán bộ lãnh đạo trong Đảng tác phong cuộc sống hủ hóa, không kiềm chế hành vi, tục ngữ nói rất đúng: “Chớ lấy ác tiểu làm chi, chớ lấy thiện tiểu mà không vì”. Loại chuyện nhỏ nhặt này tuy ảnh hưởng đến bản thân nhưng nói tóm lại cũng một ảnh hưởng rất quan trọng, vô cùng lớn đối với quan hệ của Đảng và quần chúng cơ sở.
Vương Túc Châu rất đồng tình, gật đầu, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự khâm phục và tán thưởng, Nhiếp Chấn Bang người này có thể có được sự coi trọng và yêu thương của thủ trưởng khoá trước đó không phải là không có nguyên nhân, chỉ là một phần năng lực chính trị này của Nhiếp Chấn Bang thì không phải người bình thường có thể so sánh được.
Về vấn đề cải thiện quan hệ Đảng và quần chúng cũng là vấn đề đồng chí Kiều Dịch Nhân nêu lên trong hội nghị công tác Đảng, ở bài phát biểu trong Đảng cũng là chuyện được công khai nhấn mạnh nhiều lần, Nhiếp Chấn Bang có thể nắm bắt hướng đi trước mặt nhanh như vậy, hơn nữa còn thiết thực hữu hiệu đi lên trước, loại năng lực này thật xứng đáng khâm phục.
Dừng một chút, Vương Túc Châu cũng nói:
- Đúng vậy, thủ trưởng trong hội nghị công tác tổ chức cả nước cũng nhấn mạnh điểm này, Ban Tổ chức là tuyến đầu chọn lựa, khảo sát nhân tài, đem giáo dục đạo đức, giáo dục tư tưởng cán bộ lãnh đạo đưa tới vị trí quan trọng đó cũng là đề tài nghiên cứu quan trọng của chúng tôi, tỉnh Hồng Giang có thể làm như vậy là rât tốt, có hiệu quả gì không?
Lời nói này của Vương Túc Châu cũng không phải lời nói khách sáo gì, lời nói của lãnh đạo trên thực tế, Tổng bí thư Kiều thực sự có ý này. Nếu có thể từ trong công việc của tỉnh Hồng Giang mà tham khảo kinh nghiệm thì đối với việc triển khai loại kế hoạch này ở cả nước trong tương lai cũng là một điều rất tốt.
Chuyện này mặc dù là do Văn Bảo Quý phụ trách, nhưng Văn Bảo Quý cũng rất thông minh, từ khi vừa bắt đầu và trong quá trình thực thi liền không ngừng báo cáo công việc với Nhiếp Chấn Bang, cũng chính vì thái độ hiện nay của Văn Bảo Quý nên Nhiếp Chấn Bang mới đề cử Văn Bảo Quý đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh.
Vì vậy Nhiếp Chấn Bang nắm rất chắc công việc này, trầm ngâm một chút nói:
- Về tổng thể mà nói thì hiệu quả cũng tốt, vấn đề phát hiện cũng không ít, trong quá trình tự phê bình cũng phát hiện không ít cán bộ lãnh đạo Đảng không làm tròn trách nhiệm, cuộc sống hủ hóa, tác phong cuộc sống vân vân.... Dựa theo nguyên tắc “Răn trước ngừa sau”, căn cứ theo tình tiết nặng nhẹ, mức độ ảnh hưởng để xử lý, cần nói chuyện nhắc nhở thì nói chuyện, cần cách chức thì cách chức, nếu có những hành vi trái với kỷ luật Đảng và luật pháp thì chuyển giao cơ quan tư pháp xử lý.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang dừng lại một chút, bổ sung:
- Toàn bộ công tác triển khai được nửa tháng, trong hệ thống Đảng toàn tỉnh tổng cộng có năm mươi sáu cán bộ mất chức, trong đó, cấp bậc cao nhất là cấp Phó giám đốc Sở, cán bộ cấp Phòng ba mươi bốn mươi người, cấp Cục huyện bao gồm cán bộ cấp phó phòng hai mươi mốt người; cán bộ cấp Phó giám đốc Sở một người. Dân chúng toàn tỉnh Hồng Giang, hưởng ứng hết sức nhiệt liệt, tiếng nói của quần chúng rất cao, tác phong công tác và thái độ công tác của cán bộ Đảng toàn tỉnh cũng thay đổi hoàn toàn.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Vương Túc Châu gật đầu:
- Tốt lắm, việc này, hiện nay sự tín nhiệm của dân chúng đối với Đảng và Chính phủ không mạnh, thậm chí có chút hoài nghi, việc này có liên quan với tác phong công tác của cán bộ Đảng viên chúng ta, làm một chút chuyện, ăn hối lộ, việc này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự quốc gia, nhất định phải hạ uốn nắn mạnh mẽ. Tỉnh Hồng Giang có thể đi đầu trong cả nước cũng nói rõ việc tổ chức quyết định đưa cậu về Hồng Giang là hết sức chính xác.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang nhìn Vương Túc Châu một cái, nói:
- Bộ trưởng Túc Châu, thật ra trong vấn đề nhân sự ở Hồng Giang, tôi còn có một ý tưởng.
Nhiếp Chấn Bang dùng từ rất cẩn thận, sự điều chỉnh nhân sự của Hồng Giang này chắc chắn là điều chỉnh tầng lớp lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh Hồng Giang, sẽ không nói là trong tỉnh Hồng Giang như thế có thể làm cho Vương Túc Châu cảm thấy là đang bị chỉ đạo.
Cấp bậc này đương nhiên không phải Nhiếp Chấn Bang có thể quyết định, dùng đề nghị hoặc là kiến nghị chắc chắn là không thỏa đáng, như vậy dùng ý tưởng là rất tốt, đây coi như là đang báo cáo.
Vương Túc Châu khẽ mỉm cười, từ lúc Nhiếp Chấn Bang nói về công việc của Hồng Giang, Vương Túc Châu biết Nhiếp Chấn Bang chắc có chuyện muốn nói, bây giờ đúng là như vậy.
- Bộ trưởng Túc Châu, về tổng thể mà nhìn thì bộ máy Hồng Giang vẫn rất tốt, nhưng trên một số cương vị cá biệt thì ý kiến của tôi vẫn là muốn điều chỉnh vừa phải. Suy nghĩ của tôi là đồng chí Lý Úy Nhiên đương nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh Hồng Giang có thể thuyên chuyển sang Trưởng ban Tổ chức tỉnh Hồng Giang, đồng chí Tần Quảng Hán hiện đang làm Trưởng ban Tổ chức có thể đề bạt làm Phó bí thư tỉnh ủy.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói cách nhìn của mình.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Vương Túc Châu trầm ngâm một chút, cũng không tỏ thái độ, mỉm cười nói:
- Đồng chí Chấn Bang, về việc cậu vừa nói tổ chức sẽ thận trọng suy nghĩ, cậu yên tâm đi.
Tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang ở chỗ Vương Túc Châu ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy cáo từ, Nhiếp Chấn Bang vừa đi thì Vương Túc Châu cũng đứng lên nói với thư ký ngoài cửa:
- Chuẩn bị xe, tôi đi Nội Hải một chuyến.
Nội Hải là trái tim là vùng đất thiêng của Trung Quốc, đồng chí Kiều Dịch Nhân cũng sống và làm việc ở trong Nội Hải.
Dựa vào thân phận và địa vị của Vương Túc Châu là một trong vài người ở trong thể chế có thể trực tiếp, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể đến nói chuyện trực tiếp với thủ trưởng.
Vương Túc Châu sau khi vào cửa, đồng chí Kiều Dịch Nhân trong tay đang xem một quyển tư tưởng lãnh tụ, nhìn thấy Vương Túc Châu đi vào, Kiều Dịch Nhân buông quyển sách trên tay xuống mỉm cười nói:
- Đồng chí Túc Châu vào đây.
Ngồi xuống, Vương Túc Châu mỉm cười nói:
- Thủ trưởng, hôm nay đồng chí Chấn Bang tới chỗ tôi, một mặt là việc chọn người của chức Chủ tịch tỉnh Hồng Giang cần trưng cầu ý kiến đồng chí Nhiếp Chấn Bang, mặt khác đồng chí Nhiếp Chấn Bang cũng nói với tôi một số suy nghĩ của anh ta.
Nói xong, Vương Túc Châu đem ý kiến điều chỉnh của Nhiếp Chấn Bang thuật lại một chút, không bớt chút nào, hoàn toàn là một loại thái độ thật thà.
Nghe Vương Túc Châu nói, lúc này nét mặt của Kiều Dịch Nhân có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì bốn bề sóng dậy, rất vui mừng vì Nhiếp Chấn Bang trưởng thành càng ngày càng nhanh.
Từ sự sắp xếp của tỉnh Hồng Giang cũng đủ để nhìn ra trong sự vận dụng cân bằng này thì khả năng của Nhiếp Chấn Bang càng ngày càng mạnh, đây chính là một bố trí điển hình.
Đưa Tần Quảng Hán rời khỏi vị trí để Lý Úy Nhiên nhậm chức Trưởng ban Tổ chức, việc này bằng với việc Nhiếp Chấn Bang sẽ nắm được Ban Tổ chức, ứng cử viên Ban Tuyên giáo tự nhiên sẽ thay thế bổ sung vào.
Còn đem Tần Quảng Hán đưa vào chức Phó bí thư tỉnh ủy, tuy rằng thoạt nhìn thực sự là lên chức, nhưng quyền lực Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng từ trước đến nay đều là có thể lớn có thể nhỏ.
Quan trọng hơn là chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh không thay đổi, cứ như vậy thì Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức ở trong tỉnh, trong chính quyền có một đối thủ hùng mạnh giữ cân bằng. Như thế quyền lực và uy tín của Nhiếp Chấn Bang ở Hồng Giang sẽ có được sự thể hiện lớn nhất.
Thủ trưởng không hổ là thủ trưởng, cho dù đối với việc nhân sự của Hồng Giang không hiểu nhiều lắm, đối với người trong tỉnh ủy Hồng Giang cũng không hiểu rõ ràng, nhưng từ một chút tin tức như vậy Kiều Dịch Nhân vẫn có thể hiểu được vấn đề rõ ràng, đó chính là bản lĩnh, là năng lực.
Trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang thực sự suy nghĩ như vậy, Tần Quảng Hán là đồng minh của Hạ Ngọc Sanh, tách ra khỏi Ban Tổ chức chẳng khác nào là “Hổ bị nhổ răng răng”, từ nay về sau sẽ không tiếp tục uy hiếp công tác tổ chức nhân sự quan trọng nhất trong toàn tỉnh, đây mới thực sự nắm trong tay mình, đây mới thực sự là bí thư quản người.
Mặt khác, mất đi sự trợ giúp của Tần Quảng Hán thì Hạ Ngọc Sanh sẽ trở thành một chiếc bình không có nước, quyền lực trong tỉnh tất sẽ giảm xuống. Hơn nữa làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh thì Hạ Ngọc Sanh cũng không có cách nào kết hợp với Văn Bảo Quý mà tất yếu phải cùng mình duy trì thống nhất trong hành động, như vậy Hạ Ngọc Sanh mới có thể đạt được đầy đủ lợi ích.
Ngoài ra chỗ Văn Bảo Quý cho dù là giấc mộng trở thành sự thật, được trở thành Chủ tịch tỉnh Hồng Giang, nhưng ở chính quyền trong tỉnh lại có Hạ Ngọc Sanh giữ cân bằng nên Văn Bảo Quý chắc chắn không thể làm một mình, đây là một loại giữ cân bằng trong chính trị.
Nhìn vẻ trầm tư của Kiều Dịch Nhân, Vương Túc Châu mở miệng nói:
- Vấn đề của tỉnh Hồng Giang, lúc trước đồng chí Liễu Dũng dứt khoát đề cử đồng chí Hạ Ngọc Sanh tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh tỉnh Hồng Giang, dính dáng đến việc điều chỉnh chức vụ bộ máy tỉnh Hồng Giang tuy rằng sự thay đổi này chưa tính là quá lớn, nhưng cũng là chuyện quan trọng nên tôi muốn xin thủ trưởng quyết định.
Kiều Dịch Nhân cũng đang suy nghĩ, chuyện Liễu Dũng làm Kiều Dịch Nhân cũng có chút khó giải quyết, dù sao thì Phương Mậu Đường, cụ Phương bây giờ còn đó, làm như vậy dường như có chút không nể mặt ông ta.
Sau một lúc lâu, Kiều Dịch Nhân cũng mỉm cười nói:
- Cũng không tính là thay đổi quá lớn, sau khi đồng chí Liễu Dũng về hưu thì nhân viên là từ trong Hồng Giang đề bạt lên, vậy cũng là chuyện điều động rất bình thường.
Kiều Dịch Nhân không nói rõ ý kiến của mình, cũng không nói có thể điều chỉnh hay không, nhưng ý tứ cũng biểu đạt rất rõ ràng.
Đến tầng lớp này đôi khi nói cũng không cần nói thẳng ra, có nhiều thứ chỉ cần hiểu ý là được.
Vương Túc Châu làm Trưởng ban Tổ chức Trung ương nên khả năng lĩnh hội ở điểm này vẫn phải có, liền gật đầu rất nhanh, nói:
- Tôi hiểu rồi, thủ trưởng, nói như vậy tôi sẽ nhanh chóng làm ra một bản dự thảo cho anh xem qua.
Dính đến việc điều chỉnh nhân sự cấp tỉnh bộ, cũng không phải một mình Vương Túc Châu có thể nói được, giống như điều chỉnh nhân sự ở cấp địa phương, cấp cơ sở cần thông qua hội nghị thường ủy tỉnh ủy, đương nhiên điều chỉnh cấp tỉnh cũng cần thông qua hội nghị thảo luận trung ương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận