Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 828: Lợi ích đáng kinh ngạc

Thư tố cáo?
Nhiếp Chấn Bang vừa nghe đến từ này, khuôn mặt lập tức tươi cười, xem ra, ở thành phố Thường Hồng này vẫn còn không ít người tốt.
Hắn vừa mới bắt đầu tiến hành điều tra vấn đề vi phạm quy định học bù trung học, ngay bên cạnh, có người đã lập tức chuẩn bị xong thư tố cáo. Vậy là sao? Sự việc trong nhà Lâm Tam Cường có phải có người cố ý gây ra hay không?
Suy nghĩ về việc này, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm không nói gì. Tuy nhiên, lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền bác bỏ giả thiết này. Nếu nói Lâm Tam Cường có dính líu tới chuyện này, như vậy rõ ràng, người tố cáo có quyền lực không nhỏ, đây không phải là vụ tai tiếng gì, cũng không phải vụ án tham nhũng bất động sản, đây là vụ án trong nội bộ hệ thống giáo dục, nói không chừng Hứa Ái Quốc và Hoàng Chấn Cầu cũng có liên quan.
Như vậy, sự việc này hẳn là có sự trùng hợp, người tố cáo này hẳn cũng có liên hệ nhất định, cảm thấy đây là một cơ hội nên bây giờ mới có chuyện thư tố cáo này.
Nhận được tin, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, anh đi nghỉ trước đi.
Sau khi đóng cửa lại, Nhiếp Chấn Bang nhàn nhã đi đến ngồi lên ghế salon, bên cạnh có cả Mã Nguyệt Đàn. Tất cả mọi người đều đang nhìn phong thư ở trong tay mình.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Bí thư Hứa à, con đường để cho dân nói ở thành phố Thường Hồng này xem ra vẫn chưa được bằng phẳng cho lắm. Không ngờ lại có người đem thư tố cáo đến chỗ tôi.
Những lời này khiến sắc mặt Hứa Ái Quốc và Hoàng Chấn Cầu thay đổi, thư tố cáo trực tiếp đưa đến tay Chủ tịch tỉnh, cấp dưới làm ăn kiểu gì không biết. Hứa Ái Quốc cười mỉa một cái, lập tức bình tĩnh trở lại, khiêm tốn nói:
- Chủ tịch tỉnh phê bình rất đúng, chúng tôi nhất định phải đẩy mạnh công tác quản lý, mở rộng ngôn luận cho nhân dân.
Nhiếp Chấn Bang cười một cái, lạnh lùng nói:
- Đầu tiên tôi sẽ xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Ngay trước mặt mọi người, Nhiếp Chấn Bang mở phong thư ra, bên trong tài liệu dày cộp, chồng chất lên nhau, dày ít nhất 1cm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nhiếp Chấn Bang, tài liệu tố cáo chính là nhằm vào hệ thống giáo dục. Trên phương diện này, không ít trường trung học trên toàn thành phố bị tố cáo vi phạm quy định thu phí học thêm. Mặt khác, còn chỉ mặt gọi tên, trực tiếp tố cáo một người đàn ông tên là Ngôn Húc, người này đã mở công ty giải trí văn hóa truyền thông ở thành phố Thường Hồng. Công ty này từ khi bắt đầu thành lập đã nhận sản xuất toàn bộ giáo trình các trường tiểu học, trung học, đại học cũng như tiêu thụ các tài liệu phụ đạo, đồng thời nhận tiêu thụ đồng phục các trường học theo những điều kiện nhất định.
Điều khiến Nhiếp Chấn Bang không ngờ tới chính là điểm này, một công ty vừa mới thành lập mà đã đạt mức lợi nhuận một năm hơn 10 triệu.
“Kính thưa Chủ tịch tỉnh Nhiếp, Người tên Ngôn Húc này là Cháu trai Phó chủ tịch thành phố Ngôn Thuận An là người được Ủy ban nhân dân thành phố phân công quản lý về khoa học, giáo dục.
Dựa vào quan hệ của người chú mình, hàng năm, các trường tiểu học, trung học đến đại học lớn nhỏ trên toàn thành phố đều thu về một số tiền nhất định, nhiều thì hàng mấy trăm nghìn đến hàng triệu, ít cũng phải hàng trăm ngàn tệ. Toàn thành phố có hơn 10 nghìn học sinh, từng kỳ học mỗi người phải gánh rất nhiều khoản. Nhưng càng hận hơn đó là, số giáo trình đó làm rất ẩu, căn bản chi là những sản phẩm in ấn kém chất lượng. Ngoài ra, mỗi học kỳ, mỗi một học sinh còn phải mất tiền cho hai bộ đồng phục. Hành vi của người này đã làm tổn hại nghiêm trọng đến học sinh của toàn thành phố, đem đến gánh nặng rất lớn cho các bậc phụ huynh. Trẻ em là tương lai của tổ quốc, là tương lai của dân tộc, là một người thầy có lương tâm, tôi khẩn cầu Chủ tịch Nhiếp điều tra rõ việc này, cho học sinh của toàn thành phố một môi trường học tập trong lành và thoải mái.
Mặt khác, Ngôn Húc lúc này dựa vào mối quan hệ trong toàn hệ thống giáo dục, bốn phía bán quan. Phàm là người muốn thăng quan tiến chức thì dù là lãnh đạo các quận huyện trong thành phố cùng với các khu trực thuộc trường học thành phố, các trường trung học tiểu học, các cục, cơ quan, đơn vị thuộc cục Giáo dục thành phố. Các cán bộ được lên chức hay bổ nhiệm các đơn vị bao gồm: vệ sinh, thể dục, khoa học kỹ thuật, …đều có công khai giá niêm yết. Theo tôi được biết, chức vụ Phó cục trưởng Cục Giáo dục có giá niêm yết công khai là 150 nghìn nhân dân tệ. Mặt khác, những người này tác phong không liêm chính, không ít các cô giáo trẻ tuổi trong các trường học đều bị những người này kiểm soát. Vì vậy, có không ít nữ sinh bị đuổi học, tự sát hoặc là chuyển trường. Người như thế, loại hành vi như vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh cũng như trật tự của hệ thống giáo dục thành phố Thường Hồng, tôi khẩn khoản mong lãnh đạo cấp trên hãy điều tra sự việc..
Cuối cùng, ở phần chữ ký cũng là một cái tên đường đường chính chính, giáo viên toán trường trung học số 3 thành phố Thường Hồng, Khuông Lệ Lệ.
Thư tố cáo của một cô giáo?
Nhiếp Chấn Bang có chút sửng sốt, trong nháy mắt đã hiểu ngay, nhưng, tâm trạng Nhiếp Chấn Bang trước nay chưa từng nặng nề đến vậy, cô giáo Khuông Lệ Lệ này chỉ sợ cũng chỉ là một trong số những người bị hại. Người này có dũng khí và quyết đoán như vậy, dám đứng ra kiên trì vì chính nghĩa quả là đáng khâm phục.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, có thể thấy tâm trạng Nhiếp Chấn Bang trước và sau khi đọc thư có sự thay đổi rõ ràng.
Điều này khiến mọi người bên ngoài căng thẳng, đây rốt cuộc là thư tố cáo gì, lúc này, chỉ sợ thành phố Thường Hồng sắp xảy ra đại họa rồi.
Nhìn Mã Nguyệt Đàn bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang mở ra tài liệu vừa đưa tới, nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Mã, ông xem một chút đi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này có vẻ đang hết sức nhẫn nại, đợi Mã Nguyệt Đàn, Hứa Ái Quốc, Hoàng Chấn Cầu và Lý Vân Hạc sau khi xem hết tài liệu tố cáo mới bình thản nói:
- Mọi người đều đã xem xong rồi, cảm thấy thế nào?
Đứng bên cạnh, Mã Nguyệt Đàn trầm giọng nói:
- Thưa Chủ tịch tỉnh, tôi đề nghị lập tức liên lạc với Ủy ban Kỷ luật, mời Ủy ban Kỷ luật tỉnh ra mặt điều tra làm rõ việc này.
Đều là nữ nhân, Mã Nguyệt Đàn mặc dù là đảng viên Đảng Dân chủ nhưng giờ phút này đây cũng hết sức quan tâm tới những thứ bên trong tập tài liệu, có chút tức giận đưa ra đề nghị của mình.
Nhìn sắc mặt của Hứa Ái Quốc không tốt chút nào, quả nhiên, sự việc không liên lụy đến mình, nhưng, dù sao cũng phát sinh ở thành phố Thường Hồng, diễn ra ngay dưới mắt Hứa Ái Quốc. Sự việc lớn như vậy, sao có thể làm bậy, tự ý hoành hành ngang ngược, dọa nạt nam nữ, đây không phải rõ ràng là cho mình một cái tát sao?
Trầm ngâm một chút, Hứa Ái Quốc nói:
- Chủ tịch tỉnh, xin hãy tin tưởng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Thường Hồng, xin ngài hãy tin tưởng chúng tôi. Thành phố Thường Hồng từ trên xuống dưới các cấp Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân nhất định sẽ cho toàn bộ học sinh, giáo viên toàn thành phố cũng như quần chúng nhân dân câu trả lời thích đáng cho vụ án này.
Sắc mặt Hoàng Chấn Cầu lúc này có vẻ như đang mang trong mình mối thù lớn, căn nguyên vụ án là ở Ủy ban nhân dân thành phố. Thật không ngờ, một người đàn ông tốt như Ngôn Thuận An mà lại vướng vào chuyện nam nữ trướng mắt như vậy, thậm chí có là thân thiết đi chăng nữa, đã làm ra loại chuyện như vậy thì không thể tha thứ.
Lần này, có thể tưởng tượng ấn tượng về mình trong mắt Chủ tịch tỉnh Nhiếp hẳn là đã xuống dốc không phanh rồi. Tiếp lời Hứa Ái Quốc, Hoàng Chấn Cầu cũng nói:
- Thưa Chủ tịch tỉnh, tôi giám sát không nghiêm, mong lãnh đạo tổ chức xử phạt.
Tiếng nói vừa hạ xuống, Nhiếp Chấn Bang liền trực tiếp cắt lời Hoàng Chấn Cầu, trầm giọng nói:
- Chủ tịch thành phố Hoàng, việc các ông xử phạt trước tiên hãy gạt sang một bên, vấn đề hiện nay là điều tra thế nào để cho tôi đáp án rõ ràng, chuyện của các ông đợi sau khi vụ án chấm dứt, nhất định sẽ có câu trả lời.
- Chủ tịch tỉnh...
Hứa Ái Quốc vừa mở miệng, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó, Lý Cư Bằng đi đến báo cáo:
- Thưa Chủ tịch tỉnh, Ủy viên Ủy ban Kỷ luật thành phố Thường Hồng, đồng chí Chu Ái Hoa cùng với người của Cục Giáo dục thành phố ông Trần Hiểu Vĩ đang ở bên ngoài. Họ muốn báo cáo một chút về tình hình điều tra vụ án.
Vừa nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang vung tay lên, trầm giọng nói:
- Cho bọn họ vào đi.
Lúc này, Chu Ái Hoa và Trần Hiểu Vĩ đều không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa vào cửa, nhìn mọi người ai nấy đều một vẻ mặt nghiêm túc, Chu Ái Hoa điều chỉnh lại tâm trạng, nói:
- Thưa Chủ tịch tỉnh, sự việc vi phạm quy định học thêm, cơ bản chúng tôi đã điều tra rõ ràng.
Trần Hiểu Vĩ lúc này cũng chỉ mở miệng nói:
- Thưa Chủ tịch tỉnh, căn cứ theo những gì Ủy ban Kỷ luật thành phố cùng tổ kiểm tra Cục Giáo dục điều tra, sự việc lần này là hành vi lén lút của mấy trường trung học khu vực Hồng Kì. Trong đó, liên lụy đến trường trung học số 2, trường trung học số 11 và số 16. Hiện tại, Trưởng phòng Giáo dục quận Hồng Kỳ và người có thẩm quyền trách nhiệm liên quan đến vụ việc đều đã tạm thời bị cách chức, đối với hiệu trưởng các trường trung học đều đã xử phạt bãi miễn chức vụ…
Lời còn chưa nói hết, Nhiếp Chấn Bang đã cười lạnh một tiếng, nếu không có bức thư tố cáo này, e là Nhiếp Chấn Bang vẫn cứ tin chuyện này là có thật rồi.
Tuy nhiên, đã đọc thư tố cáo, Nhiếp Chấn Bang không thể nào tin lời nói này được nữa, dừng một chút, nói thẳng:
- Cục trưởng Trần, vị trí Cục trưởng Cục Giáo dục anh dùng bao nhiêu tiền mua được?
Vắng vẻ! Yên lặng!
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, trong phòng yên tính không một tiếng động, Hứa Ái Quốc và Hoàng Chấn Cầu ở bên cạnh không biết phải nói gì, Chu Ái Hoa cũng cảm thấy bối rối. Lẽ nào Trần Hiểu Vĩ và Chủ tịch tỉnh Nhiếp có thù oán gì với nhau? Trần Hiểu Vĩ không dám phán đoán bừa, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Bên cạnh Mã Nguyệt Đàn, Phó chủ tịch tỉnh Mã trầm giọng nói:
- Hệ thống giáo dục của thành phố Thường Hồng vốn rất tốt, Cục trưởng Trần, tôi muốn hỏi ngài, hệ thống giáo dục của thành phố Thường Hồng từng học kỳ có nhiệm vụ cho các trường học bao nhiêu cuốn giáo trình, đặt mua bao nhiêu bộ đồng phục học sinh, dưới tay Cục trưởng Trần, tôi nghe nói có không ít người được lên chức, tất cả đều niêm yết công khai giả cả, chẳng lẽ Cục trưởng Trần không muốn giải thích gì sao?
Hứa Ái Quốc cầm tập tài liệu tố cáo trên bàn, giơ lên, hướng Chu Ái Hoa nói:
- Lão Chu, trước tiên anh hãy xem bản tài liệu tố cáo này đi đã.
Hành động này ảnh hưởng thế nào tới Hứa Ái Quốc, Nhiếp Chấn Bang cũng không quan tâm, Hứa Ái Quốc tuy rằng không chung đường với mình nhưng năng lực vẫn rất tốt. Trong thể chế này, không thể muốn toàn bộ đều là người của mình. Chỉ cần Hứa Ái Quốc không gây ra phiền phức gì, Nhiếp Chấn Bang vẫn có thể độ lượng với anh ta.
Lúc này, Hứa Ái Quốc rõ ràng là muốn nhượng bộ chút ân tình cho Chu Ái Hoa. Nhiếp Chấn Bang cũng không vạch trần điều đó, Chu Ái Hoa cầm lấy tài liệu, xem rất nghiêm túc.
Chu Ái Hoa lập tức hiểu ra. Khó trách Chủ tịch tỉnh Nhiếp và Phó chủ tịch tỉnh Mã nổi giận.
Sau khi nhận được tài liệu, các anh chỉ chế giễu, qua loa cho xong. Chu Ái Hoa cảm kích liếc mắt nhìn Hứa Ái Quốc một cái, trầm giọng nói:
- Thưa Chủ tịch tỉnh, tôi đề nghị lập tức khai trừ anh Trần Hiểu Vĩ người đang giữ chức Cục trưởng Cục Giáo dục thành phố. Ủy ban Ký luật thành phố lập tức thành lập tổ chuyên án, triển khai điều tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận