Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 767: Không phải “ác” bình thường.

Nghe ý kiến của Nhiếp Chấn Bang, Tăng Thiên Bình lại có chút do dự.
Nhiếp Chấn Bang là muốn làm gì? Mượn cơ hội này để đốt ra đống lửa thứ ba của anh ta sao?
Chủ tịch tỉnh đích thân ra dẫn người đi, nghe xong có cảm giác như: Giết gà dùng dao mổ trâu, hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang dẫn đội điều tra ngầm, về mặt này ẩn chứa nhiều ý tứ, nếu đồng ý thì Nhiếp Chấn Bang chẳng khác gì là lấy được Thượng Phương bảo kiếm, đến lúc đó nếu chẳng may cục diện không khống chế được thì bản thân mình sẽ bị động.
Nhìn dáng vẻ do dự của Tăng Thái Bình, Nhiếp Chấn Bang cười lạnh, Tăng Thái Bình làm như vậy là có chút ý tứ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Chuyện này Tăng Thái Bình lo lắng cái gì thì Nhiếp Chấn Bang rất hiểu, lập tức nói:
- Bí thư Tăng, suy nghĩ của tôi là chuyện này có thể được người ta đưa lên hai truyền thông chính thống này cũng nói rõ người bị ảnh hưởng có chỗ dựa không vừa, ý kiến của bí thư Bác Quân trong tình huống bình thường là tốt, nhưng đặt vào lúc này lại không thích hợp lắm, sẽ tạo cho người ta cảm giác là cho có lệ, nếu không hài lòng mà tiếp tục công kích chúng ta thêm thì chúng ta lại càng bị động.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang cố ý dừng lại một chút để Tăng Thái Bình có một cơ hội suy tính trọn vẹn.
Nét mặt Tăng Thái Bình lúc này cũng có một chút thay đổi, vừa rồi thật sự suy nghĩ theo quán tính, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại thấy lời của Nhiếp Chấn Bang không phải không có lý, có thể nêu ra việc này tại hai mảng truyền thông chính thì cũng nói rõ người bị thiệt thòi cũng có chỗ dựa tương đối, làm như vậy chưa chắc có thể làm cho đối phương vừa lòng.
Liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, trong lòng Tăng Thái Bình cũng rơi vào trầm tư, xem ra Nhiếp Chấn Bang này đã biết là ai rồi, người có thể khiến Nhiếp Chấn Bang làm như thế thì sau lưng cũng không đơn giản.
Trầm ngâm một chút, Tăng Thái Bình gật đầu nói:
- Phương án này của đồng chí Chấn Bang tôi thấy cũng là một cách làm, như vậy càng có thể thể hiện ra thành ý và thái độ của tỉnh Ba Thục chúng ta, càng có thể xoay chuyển hình tượng du lịch của tỉnh Ba Thục chúng ta, hơn nữa sau khi trải qua điều tra thực tế lại càng có thể nắm bất được tình huống chuẩn xác, chân thật nhất, cũng có thể trợ giúp công tác triển khai kế tiếp, tuy nhiên..
Nói tới đây, lời nói Tăng Thái Bình xoay chuyển, cách một từ “Tuy nhiên” thốt ra là rất thông thường trong thể chế, đoạn trước nói một tràng làm anh nghe được vui sướng trong lòng, nghĩ là đối phương rất đồng ý, nhưng một lời thay đổi nhất định sẽ có một chút nói đầu.
Tăng Thái Bình không tỏ ra thay đổi gì trên mặt, tiếp tục nói:
- Chỉ là đồng chí Chấn Bang, tôi cảm thấy vẫn thiếu sót một chút, để tỏ lòng thành ý của chúng ta theo tôi thấy là để đồng chí Bác Quân đi cùng tiến hành điều tra ngầm, như vậy khi càng lộ rõ chúng ta rất coi trọng việc đó, đồng chí Chấn Bang cảm thấy như thế nào?
Lời nói Tăng Thái Bình làm Nhiếp Chấn Bang cười lạnh trong lòng, cái gọi là thành ý và coi trọng ở đây chẳng qua là lấy cớ mà thôi, bảo Ninh Bác Quân đi theo mục đích là giám sát và kiềm chế mình, Ninh Bác Quân và Long Khánh Hoa cãi nhau mà trở mặt rồi, bay giờ Ninh Bác Quân và Tăng Thái Bình tốt với nhau đến mức “Có cái quần còn mặc chung”, bảo Ninh Bác Quân đi theo thì Tăng Thái Bình rất yên tâm.
Hơn nữa thân phận của Ninh Bác Quân cũng có tính độc lập với Ủy ban Kỷ luật, việc này cũng đủ để kiềm chế mình rồi, tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang không quan tâm với việc này, bản thân vốn chẳng có ý đồ gì, nếu Tăng Thái Bình phải làm như vậy mới yên tâm thì cũng chẳng ngại mà để ông ta làm như vậy.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Bí thư Bác Quân cùng đi là không thể tốt hơn được rồi, nếu có tình huống như thế nào cũng có thể trực tiếp xử lý, tôi thấy thế này nếu đã là điều tra ngầm thì phải trả vờ giống một chút, nhân viên đi cùng không cần nhiều, chỉ cần đưa theo bốn thư ký là được, ngoài ra nếu đã là đi du lịch thì tốt nhất là đem vợ đi cùng như vậy người ta sẽ không nghi ngờ.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang cũng bổ sung:
- Về phần chi phí, phương án điều tra ngầm này là tôi đề xuất ra nên tất cả chi phí của toàn bộ hành trình này để tôi chịu.
Nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, Tăng Thái Bình cười ha ha nói:
- Ha ha, Chủ tịch Chấn Bang đã nói như vậy thì cứ như vậy mà làm, bí thư Bác Quân phải cảm ơn Chủ tịch Chấn Bang rồi, đây chính là mời vợ chồng ông đi du lịch.
Chuyện đã quyết định vậy Tăng Thái Bình liền tuyên bố tan họp, Nhiếp Chấn Bang và Ninh Bác Quân thảo luận một chút, chuyện này, nên làm sớm, tỉnh Ba Thục chậm chạp không có phản ứng, không cho đối phương có thể nhiễu loạn cái gì, lập tức tính toán chuẩn bị xuất phát.
Nhiếp Chấn Bang cũng gọi điện cho Dương An Na, không dùng xe biển quân đội của Dương An Na mà là lấy một xe BMW biển thường và một xe Nissan việt dã, đều là loại trên tiền triệu, như vậy đi vào khu du lịch có thể làm cho người ta có cảm giác câu được con cá lớn.
Tìm hiểu lựa chọn điểm đến đầu tiên chính là Kim Đỉnh, đây là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong tỉnh Ba Thục, cũng là nơi xảy ra chuyện này, về tình về lý thì trạm thứ nhất đương nhiên là chỗ này
Trên xe Nhiếp Chấn Bang có Tiểu Vũ lái xe, Lý Cư Bằng ngồi cạnh, chỗ ngồi phía sau lên là vợ chồng Nhiếp Chấn Bang và thêm Khuất Dương Trí, xe BMW rộng nên cũng không thấy chật chội.
Xuất phát từ thành phố Thiên Phủ đến hơn bốn giờ chiều đã tới khu du lịch Kim Đỉnh, hai chiếc xe một trước một sau đỗ trong bãi đỗ xe.
Việc mua vé đương nhiên là thư ký đi xử lý, lần này Ninh Bác Quân cũng thay đổi một chút, trên người mặc một bộ quần áo rất mộc mạc, cũng che giấu phong thái của mình lại, nếu không nhìn kỹ người này trông giống như một người trung niên.
Đoàn người sau khi soát vé liền tiến vào trong, cũng là chậm rãi thăm thú, nhìn Dương Trí đi theo bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, Ninh Bác Quân cũng cười nói:
- Cậu Nhiếp, cậu nhóc này là?
Về xưng hô cũng đã bàn bạc với nhau trước, Ninh Bác Quân gọi Nhiếp Chấn Bang là cậu, Nhiếp Chấn Bang gọi Ninh Bác Quân là anh, Nhiếp Chấn Bang lập tức cười nói:
- Là cháu trai An Na, con trai của anh cả cô ấy, trong nhà xảy ra chút ầm ỹ nên gửi sang chỗ tôi, cậu nhóc này nghịch lắm, lần này hai chúng ta đều đi nếu để cho nó ở nhà thì không chừng lại gây chuyện cho tôi nên phải dắt theo.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Anh Ninh, cảnh sắc Kim Đỉnh có phong cách rất riêng, nhìn trên đỉnh núi mây mù bao phủ, rất có phong thái tiên cảnh.
Ninh Bác Quân cũng cười ha hả nói:
- Nơi này vốn thịnh hành Phật đạo, lần này đúng lúc phải cẩn thận thưởng ngoạn một phen.
Thưởng ngoạn phong cảnh đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, phía trước Lý Cư Bằng cũng đi tới, cười nói:
- Ông chủ, sắp sau giờ rồi, hay là hôm nay nghỉ ở phía trước một tối, tôi và Tiểu Vũ nhìn rồi, phía trước đúng lúc có khách sạn ngủ lại.
Nhiếp Chấn Bang và Ninh Bác Quân liếc nhau một cái, trao đổi ý kiến một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Được, tôi thấy dừng ở phía trước nghỉ là được.
Bên đường cạnh ngọn núi phía trước có vài cái nhà giống với nhà dân, phía trên có treo tấm biển quán cơm địa phương, cũng có treo biển nhà nghỉ, tìm một khách sạn có vẻ sang trọng một chút, sau khi làm xong thủ tục nhận phòng thì đoàn người lại đi ra.
- Chấn Bang, cậu xem tiệm rượu Hàm Phong ở phía trước như thế nào? Hay là bữa cơm tối nay ở đây ăn một chút.
Ninh Bác Quân chỉ vào một quán cơm phía trước cười nói, tổng cộng chín người ngồi vừa một bàn. Ngồi xuống, Ninh Bác Quân cười nói:
- Lần này nhờ phúc của cậu để cho tôi đi giải trí một lần, bữa cơm chiều nay tôi mời, nhân viên phục vụ, gọi món ăn.
Ninh Bác Quân rất thuần thục gọi mười hai món ăn, về cơ bản đều là đồ ăn đạc sản nhà nông: gà, vịt và cá...., thêm vài món mặn và rau, cũng là phối hợp rất cân xứng.trong mặt tuyên truyền lại không hề khoa trương, thật sự là món ăn nhà nông chân chính, trong bữa cơm Nhiếp Chấn Bang và Ninh Bác Quân cũng uống hết một chút rượu, Dương An Na và vợ của Ninh Bác Quân cũng tán gẫu với nhau.
Ninh Bác Quân đứng lên, nói:
- Nhân viên phục vụ, tính tiền.
Vừa dứt lời một nhân viên phục vụ đã tới, nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang rồi ánh mắt đã dừng ở Ninh Bác Quân, mỉm cười nói:
- Ông chủ, tổng cộng ba nghìn sáu trăm tám mươi hai tệ, giảm giá cho ông nên ông chỉ cần trả ba nghìn sáu trăm tệ là được.
Vừa nói xong, Ninh Bác Quân nhảy dựng lên nói:
- Ba nghìn sáu? Đây là ăn cái gì? Đắt như vậy? cậu đem thực đơn tới cho tôi xem một chút.
Lúc này nhân viên phục vụ cũng khinh bỉ nhìn Ninh Bác Quân một cái, hạ giọng nói:
- Trả vờ là người giàu có cái gì, ăn không nổi vẫn đến ăn, muốn trốn nợ sao?
Nói đi nói lại nhân viên phục vụ cũng cầm một tấm thực đơn đến, Nhiếp Chấn Bang nhìn, giỏi thật: Gà sáu trăm tám một suất, Vịt núi hấp cách thủy tám trăm tám một suất, một suất rau xanh giá cũng là một trăm ba mươi tám đồng, giá tiền này thật không phải là “ácc” bình thường. Chẳng trách mấy cái cô gái kia nổi trận lôi đình, không nể tình chút nào trực tiếp đăng lên, chuyện thế này thì cho dù là con cháu thế gia nào ở Bắc Kinh gặp phải cũng đều làm như thế.
Lúc này Ninh Bác Quân cũng buông thực đơn xuống, rất là bất mãn nói:
- Không đúng, không phải tờ thực đơn này, thực đơn vừa này cậu lấy cho tôi xem không có giá cả, đây là cậu lừa gạt, một con gà liệu có đáng sáu trăm đồng? Hơn nữa ở đây còn không có một con, nhiều lắm chỉ có một nửa, cậu xem trên bàn chỉ có một cái cánh con gà.
- Lừa gạt? Cái gì gọi là lừa gạt, ông này, tôi cho ông biết.
Đừng lấy chuyện này mà nói, là ông không hỏi còn trách, hơn nữa, con gà này là ăn sâu mà lớn, còn ăn không ít thuốc Đông y.sáu trăm đồng coi như là tính rẻ ông rồi.
Nhân viên phục vụ vừa nghe đến cái từ lừa gạt này lập tức nhảy dựng lên chạy bên ngoài, nghe thấy bên trong ầm ỹ lập tức có bốn năm người thanh niên đi đến nhìn chằm chằm đoàn người Nhiếp Chấn Bang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận