Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 604: Thực sự cầu thị

Đường cao tốc Mân Vọng, lối ra thành phố Vọng Hải…
Lúc này, Bí thư Thành ủy Vọng Hải Điền Húc Giang đang dẫn đội đợi ở lối ra. Trong hội nghị thường vụ hôm qua, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã đưa ra quyết định, đối với chuyện của Nhiếp Chấn Bang, do Ủy ban Kỷ luật tỉnh đứng đầu, Phó Bí thư Tỉnh ủy Dịch Minh Dương đích thân dẫn đội, tiến hành điều tra tỉ mỉ đối với tác phong sinh hoạt của Nhiếp Chấn Bang. Điểm đến đầu tiên chính là đến thành phố Vọng Hải.
Điền Húc Giang có vẻ rất hăm hở, tóc trên đầu chải đến một sợi cũng không lệch. Bên này, nữ thư ký trẻ tuổi xinh đẹp cầm mở chiếc ô che nắng, đứng ở bên cạnh, điều này trở thành một phong cảnh trong đội ngũ cán bộ thành phố Vọng Hải.
Dịch Minh Dương phải trả cái giá lớn, mạo hiểm mất đi thể diện và uy tín để đổi lấy sự đồng ý thống nhất của ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đồng ý cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh thành lập tổ điều tra, đặc biệt điều tra chuyện của Nhiếp Chấn Bang. Chuyện đã đến mức này là đã làm lớn rồi. Đến lúc đó, cán bộ toàn thành phố đương nhiên sẽ biết lựa chọn thế nào.
Tưởng tượng ra mình nắm trong tay tình hình đại cục thành phố Vọng Hải, khóe miệng của Điền Húc Giang cũng hiện lên vẻ tươi cười.
Bên cạnh, thư ký Lý Toa đã cùng đi lên, trên người mùi thơm thoang thoảng khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu tinh thần. Từ sau khi đến Vọng Hải nhậm chức, chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như vậy.
- Bí thư, đoàn xe của Bí thư Dịch đến rồi.
Lúc này, Lý Toa nhẹ giọng, nói bên tai Điền Húc Giang.
Điền Húc Giang gật gật đầu, không động thanh sắc, lập tức bước đến. Lúc này Dịch Minh Dương cũng mở cửa xe đi xuống, mỉm cười đưa tay ra nói:
- Bí thư Húc Giang, các đồng chí thành phố Vọng Hải, quá nhiệt tình rồi.
Điền Húc Giang lúc này cũng cười nói:
- Phó Bí thư Dịch, đây là điều nên làm. Ngài là lãnh đạo Tỉnh ủy, đích thân đến thành phố Vọng Hải thị sát chỉ đạo công tác. Chúng tôi đương nhiên là phải đến đón tiếp.
Hai người lúc này, tâng bốc lẫn nhau kiểu điển hình, có đi có lại, sự tương hỗ cũng là để thể hiện không khí của cả hiện trường. Trong quan trường chính là như vậy…kiệu hoa là từng người nâng lên, anh đỡ tôi, tôi đỡ anh, nói ra chính là giống như tình hình bây giờ.
Ví dụ như Điền Húc Giang, trước mặt lãnh đạo chủ yếu của toàn thành phố, biểu hiện ra mối quan hệ và sự thân mật không bình thường với Phó Bí thư Tỉnh ủy Dịch Minh Dương. Như vậy…ở thành phố Vọng Hải, khó tránh sẽ có một số cán bộ tâm động. Bí thư Điền ở Tỉnh ủy cũng có thế lực lớn, dựa vào thì đương nhiên là có thể có được bước tiến. Như vậy, cục diện lúng túng của Điền Húc Giang ở Vọng Hải cũng có thể bị phá vỡ rồi.
Cùng đạo lý đó, Điền Húc Giang đối với Dịch Minh Dương cũng rất quan trọng. Đều là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, địa vị đặc thù ở thành phố Vọng Hải…khiến cho quyền nói chuyện lúc họp thường vụ của Dịch Minh Dương cũng tăng lên không ít. Đây chính là việc đôi bên cùng có lợi.
Hàn huyên một hồi…sau khi Dịch Minh Dương bắt tay với cán bộ đến đón của thành phố Vọng Hải, mỉm cười nói:
- Bí thư Húc Giang, chúng ta đi cùng nhau, trước tiên đến Thành ủy Vọng Hải.
Đoàn xe lần nữa khởi động. Phía trước đương nhiên là xe dẫn đường của Cục Công an thành phố Vọng Hải đi trước mở đường. Theo sau là xe chuyên dùng của Dịch Minh Dương, chiếc xe số hiệu D treo lơ lửng.
- Bí thư Húc Giang, hai ngày này truyền thông của thành phố Vọng Hải sao không thấy động tĩnh gì?
Dịch Minh Dương thản nhiên nói.
Lời này khiến cho sắc mặt của Điền Húc Giang có chút khó coi. Đường đường Bí thư Thành ủy…nhân vật số một, đến chuyện trong thành phố cũng không thể nắm bắt, đây không phải là tát vào mặt mình trước mặt mọi người sao?
Trầm ngâm một chút, Điền Húc Giang có chút bất đắc dĩ nói:
- Bí thư Dịch, chân nhân trước mặt, không nói dối gì. Nhiếp Chấn Bang người này sắp xếp trong thành phố Vọng Hải có thể nói là không chút sơ hở. Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Chu Tử Huy là tâm phúc theo hệ thống của Nhiếp Chấn Bang. Có người này ở đây, truyền thông dư luận của thành phố Vọng Hải đều là nghiêng về một phía.
Nghe đến đây, Dịch Dương Minh cũng là không lưu tâm, gật gật đầu. Kết quả này mình sớm đã đoán ra được rồi. Đối với Điền Húc Giang mà nói, nếu ông ta có thể có được cục diện này ở thành phố Vọng Hải, nhất định sẽ không dễ dàng hợp tác với mình như vậy.
- Đồng chí Húc Giang, đối với điều này, anh bây giờ cũng không cần để ý…Bây giờ Nhiếp Chấn Bang bị giữ lại ở Mân Châu bên đó. Theo chế độ né tránh, cậu ta không thể trở về. Như vậy đây chính là cơ hội đó.
Dịch Minh Dương lúc này cũng ha ha cười, không biểu hiện ra bất kỳ thái độ coi thường nào.
Điền Húc Giang nghe đến đây, cũng cười gật đầu nói:
- Bí thư Dịch nói rất đúng, tôi tin rằng, cán bộ thành phố Vọng Hải vẫn là có thể phân rõ thị phi, kiên trì chân lý và chính nghĩa.
Nghe lời của Dịch Minh Dương, trong lòng Điền Húc Giang cũng rất hưng phấn. Nhiếp Chấn Bang không ở đây, vậy thì thành phố Vọng Hải bên này có thể tạo ra thanh thế rồi. Nhiếp Chấn Bang bị Ủy ban Kỷ luật điều tra, như vậy chỉ cần những cán bộ ở thành phố Vọng Hải ngồi không yên, khi những người dưới tay Nhiếp Chấn Bang ngồi không yên thì đến lúc đó, liên tiếp đe dọa, chỉ cần mở ra được đột phá khẩu, tác phong sinh hoạt có thể diễn biến thành sa đọa trong sinh hoạt, điều tra liền có thể diễn biến thành án thép rồi.
Tiếp đó, trong phòng hội nghị nhỏ Thành ủy, Dịch Minh Dương chủ trì hội nghị, triệu tập thành viên ban lãnh đạo Thành ủy. Mở hội nghị lần này, sau khi nhấn mạnh mục đích điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tổ điều tra lập tức vào ở nhà khách Vọng Hải. Khoảng thời gian tiếp theo, tổ điều tra sẽ áp dụng phương thức điều tra độc lập để triển khai công tác, cố gắng bảo đảm tính công bằng của điều tra.
Nhà khách Vọng Hải bên này, tầng hai tòa nhà Hồng Nhạn đều bị tổ điều tra tạm thời trưng dụng. Khoản phí dùng này đương nhiên là do Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải gánh vác.
Lúc này, trong một căn phòng ở tầng hai, Lý Cư Bằng ngồi trên ghế, ngay phía trước, một chiếc bàn, hai nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật ngồi ở sau bàn. Phương thức điều tra này khiến Lý Cư Bằng có chút không thoải mái lắm. Đây căn bản không phải là tiến hành điều tra, đây là đang tiến hành thẩm tra.
Đối với chuyện lần này, Lý Cư Bằng cũng tham gia toàn bộ quá trình. Theo Chủ tịch thành phố Nhiếp đến Mân Châu, sau đó một mình bị đưa về Vọng Hải. Tất cả điều này đều khiến Lý Cư Bằng trong lòng có chuẩn bị về tư tưởng. Xem ra, đây là cái bẫy do một số lãnh đạo Tỉnh ủy nào đó liên hợp với Điền Húc Giang bày ra, lần này Chủ tịch e là nguy hiểm rồi.
Còn đang suy nghĩ, trong hai người đối diện, một người đàn ông trung niên làm chủ liền mở miệng nói:
- Đồng chí Lý Cư Bằng, chúng tôi là người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đây là thẻ công tác của chúng tôi.
Nói rồi, hai người lấy thẻ công tác ra, giơ lên tượng trưng một cái. Ngay sau đó, người đàn ông trung niên tiếp tục nói:
- Đồng chí Lý Cư Bằng, lần này chúng tôi đến chủ yếu là điều tra vấn đề tác phong sinh hoạt của đồng chí Nhiếp Chấn Bang. Cậu thân là thư ký của đồng chí Nhiếp Chấn Bang, có thể nói là người mà đồng chí Nhiếp Chấn Bang tin cậy nhất. Cậu nói xem, giữa đồng chí Nhiếp Chấn Bang và đồng chí Giang Nhược Hiên, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
Lời này nói ra vô cùng hiểm ác. Đã là điều tra thì không nên nói như vậy. Giọng điệu như vậy đã hoàn toàn nhận định chuyện giữa Nhiếp Chấn Bang và Giang Nhược Hiên rồi. Cách hỏi như vậy hoàn toàn là có dụng tâm, công bằng công chính đó chằng qua là lời nói mà thôi.
Thấy Lý Cư Bằng không nói gì, người đàn ông trung niên liền tiếp tục nói:
- Đồng chí Lý Cư Bằng, cậu không cần có lo lắng và gánh nặng tâm lý gì. Cậu là cậu, Nhiếp Chấn Bang là Nhiếp Chấn Bang, đây không phải cùng một chuyện. Cậu yên tâm, cũng không cần có gánh nặng tâm lý gì. Nếu thực sự cầu thị, tổ chức vẫn là tin tưởng cậu và coi trọng cậu.
Lý Cư Bằng lúc này liền cười lạnh trong lòng. Tổ chức vẫn là tin tưởng và coi trọng cậu. Lời nói này ước chừng cũng là lời hoang đường lừa quỷ mà thôi. Thân phận của mình đã định đoạt rồi. Nếu thật sự nghe lời nói của những người này, đến lúc đó sau khi Chủ tịch thành phố Nhiếp điều đi, ở thành phố Vọng Hải này danh dự của mình cũng mất luôn. Bán đứng lãnh đạo, tính chất này e là không có ai sẽ coi trọng nữa, còn nói cái gì tin tưởng và coi trọng, không xử lý anh coi như là cho lối thoát rồi.
Lý Cư Bằng cũng không phải là trẻ lên ba, chút đạo lý này vẫn là hiểu rõ. Cười lạnh một cái, Lý Cư Bằng trầm giọng nói:
- Các vị lãnh đạo, tôi không biết anh đang nói gì? Tổ điều tra là đến điều tra vấn đề. Nhưng cách thức của các anh tôi cảm thấy có chút nghi hoặc. Khẩu khí của các anh đã nhận định Chủ tịch thành phố Nhiếp có vấn đề rồi. Đối với vấn đề này tôi chỉ có thể nói, tôi không biết. Theo tôi được biết, giữa Chủ tịch thành phố Nhiếp và phóng viên Giang căn bản không có bất kỳ gút mắc tình cảm nào.
“Ba!”
Chiếc bàn vang lên, nhân viên công tác trẻ tuổi hơn chút liền cất cao giọng nói:
- Lý Cư Bằng, anh là thái độ gì vậy? Anh đây là thiên vị! Anh phải hiểu rõ, sự thực chính là sự thực, không dung thứ việc các anh thay đổi. Đến lúc đó, anh cũng phải chịu xử lý, anh phải nghĩ cho rõ ràng.
Lúc này, Lý Cư Bằng cũng nhổm dậy đứng lên, chăm chú nhìn hai người trước mặt nói:
- Các vị đồng chí, điều tôi nói là sự thực, thiên vị sao? Haha, e là, hành vi này của các anh mới là thiên vị đó. Các anh đây là đến điều tra sao? Không chắc đâu, Lý Cư Bằng tôi đứng ngồi ngay ngắn, có thì là có, không có thì là không có, bảo tôi ăn nói lung tung, vu oan người khác, tôi làm không nổi. Các anh thích thế nào thì thế đó, tôi đã trải qua khảo nghiệm, tôi không sợ khảo nghiệm.
Lời này khiến cho người thanh niên lần nữa đứng lên, mặt đầy vẻ giận dữ. Lý Cư Bằng người này thật quá không thức thời.bây giờ trong tình thế này vẫn mưu toan thay đổi cái gì chứ? Hi vọng hão huyền.
Đang chuẩn bị nói thì người đàn ông trung niên bên cạnh lại vỗ vỗ bả vai của đồng nghiệp, nhìn Lý Cư Bằng mỉm cười nói:
- Haha, đồng chí Lý Cư Bằng, không cần kích động. Chúng tôi chỉ là đang điều tra tình hình mà thôi. Không vội, lúc nào cậu nghĩ thông rồi có thể mọi lúc đến tìm chúng tôi. Cậu về trước đi, suy nghĩ cẩn thận, vì Nhiếp Chấn Bang làm lỡ tiền đồ của mình, đây là không sáng suốt đâu.
Nhìn Lý Cư Bằng rời đi, người thanh niên có vẻ rất bất mãn, thấp giọng nói:
- Lão Tống, anh đây là ý gì vậy? Cứ thả hắn đi vậy sao?
Người trung niên, cũng chính là lão Tống đó, lúc này lại thản nhiên mỉm cười nói:
- Tiểu Tề à, chuyện gì cũng không được nóng vội. Lý Cư Bằng là thư ký của Nhiếp Chấn Bang, không dễ dàng khuất phục như vậy đâu. Đợi từ chỗ khác mở ra được đột phá khẩu, đến lúc đó Lý Cư Bằng tự mình nhìn rõ tình thế…, cậu ta sẽ nghĩ thông.
Tiểu Tề lúc này lại tức giận bất bình, nhìn cửa phòng trầm giọng nói:
- Hừ, thật không thức thời, còn thực sự tưởng Nhiếp Chấn Bang có khả năng thông thiên, tôi lại muốn xem xem, Nhiếp Chấn Bang chết như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận