Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 693: Cụt hứng đi về

Câu nói cuối của cha vợ Dương Thắng Lợi làm Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, câu đó nói rõ chỉ cần mình có thể sắp xếp tốt ở trong tỉnh Liêu Đông, có thể làm cho Lâm Mặc Hàn trở thành người được tiến cử của tỉnh Liêu Đông thì cấp trên cũng không có vấn đề gì lớn.
Mặt khác lời nói vừa rồi của cha vợ cũng làm cho Nhiếp Chấn Bang toát mồ hôi hột, tuy rằng Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn tỏ ra thái độ trêu đùa nhưng cũng không có nghĩa Nhiếp Chấn Bang không đồng tình với lời nói cảu cha vợ.
Lời nói của cha vợ tuy không rõ ràng nhưng nói trắng ra thì có nghĩa là tay Nhiếp Chấn Bang bây giờ đưa ra quá dài.
Ngẫm lại cũng đúng, không nói đến sự sắp đặt của Nhiếp Chấn Bang ở Vọng Hải, lúc đó Nhiếp Chấn Bang dù sao cũng là Chủ tịch thành phố thành phố Vọng Hải nên thật sự có quyền được đề cử, điều này cũng nói được.
Thế nhưng sự bố trí đối với Tây bắc, đối với Lương Khê cùng với động tác ở tỉnh Liêu Đông bây giờ, chỗ nào cũng có một chút hiềm nghi về lạm quyền. Bản thân chỉ là một cán bộ cấp Thứ trưởng mà bắt đầu thò tay vào điều chỉnh và bổ nhiệm nhân sự, việc này làm cho các lãnh đạo trung ương ở chỗ nào? Đó không phải là hài hước sao?
Quan trọng nhất là làm như vậy khó tránh khỏi sẽ tạo ra một ấn tượng không tốt về việc lấn quyền cho đám người tổng bí thư Thẩm, đây cũng là nguyên nhân Dương Thắng Lợi tức giận mắng.
Trong cục diện bây giờ, đương nhiên, Nhiếp Chấn Bang rất được tổng bí thư Thẩm tín nhiệm, còn có tổng bí thư Viên quan tâm và thân phận cháu nuôi của Nam lão.
Nhưng, những người khác và bên ngoài cũng không hiểu rõ, bây giờ Nam lão đã hơn chín mươi gần một trăm tuổi, dựa vào tin tức đưa tới thì suy nghĩ của Nam lão đã có một chút lẫn, thậm chí nhiều khi cũng thành ra lú lẫn, đây là vì xây dựng TQ mà ông cụ bỏ ra cả một đời, sinh mạng cũng sắp đi đến cuối.
Mặt khác, tổng bí thư Thẩm thông qua lần củng cố này, hiện giờ địa vị ở trong đảng, trong nước đã hoàn toàn vững chắc còn tổng bí thư Viên tuy rằng vẫn còn ảnh hưởng nhưng cũng không lớn như trước.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang oai như thế đương nhiên phải vì tương lai của mình mà sắp xếp, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ làm người khác có chút e ngại, không riêng gì tổng bí thư Thẩm e ngại, chỉ sợ Kiều Dịch Nhân cũng sẽ suy nghĩ.
Việc này giống quan hệ Hoàng đế và Thái Tử trong xã hội phong kiến, coi tổng bí thư Thẩm trở thành Hoàng đế, coi Kiều Dịch Nhân thành Thái Tử, còn Nhiếp Chấn Bang giống như là Thái tôn. Hiện giờ, Hoàng đế còn chưa thoái vị mà Thái tôn này từ trên nhảy xuống, đó không phải là vạch áo cho người xem lưng, làm cho người ta suy nghĩ sao?
Bất cứ lúc nào, người đương quyền cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc ngay dưới mắt mình có nhân tố không ổn định thế này, cho nên Dương Thắng Lợi mới nổi giận như thế, Nhiếp Chấn Bang đi bước cờ này là quá mức hung hiểm.
Ngày hôm sau, công tác của Ban Tam công chính thức triển khai, hơn nửa năm kiểm tra nên bây giờ Ban Tam công từ trên xuống dưới cho dù là chỗ nào, đối với việc triển khai công việc cứ theo lối cũ mà làm, bây giờ kiểm tra với từng tỉnh, thành phố về cơ bản đã không cần sắp xếp.
Mỗi lần đến một nơi đương nhiên là đến cơ quan trực thuộc tỉnh các phòng ban tỉnh lị địa phương trước, cơ quan Tỉnh ủy, cơ quan chính quyền và thành phố tỉnh lị tiến hành kiểm tra, thời gian tiến hành việc này không giống nhau, trung bình mất khoảng một tuần.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng có vẻ hết sức thoải mái, sáu giờ sáng nhân viên của Ban Tam công có không ít người bận tối mắt, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới rời giường.
Mùa đông tỉnh Bắc Tam lúc này nhiệt độ đã xuống âm mười độ, tuy nhiệt độ thấp như vậy nhưng trong phòng có hệ thống sưởi hơi nên Nhiếp Chấn Bang không bị ảnh hưởng, trên người mặc bộ quần áo mỏng.
Trong phòng, đem sô pha, bàn trà và đồ dùng bày ra rồi sau khi tập một bài Hình Ý Quyền cũng có vẻ vô cùng thoải mái.
Bẩy giờ ba mươi nhân viên phục vụ nhà khách Tỉnh ủy đúng giờ đem bữa sáng tới, vài cái bánh mỳ trắng, hai trứng gà chiên, một ly sữa nóng.
Sau khi ăn bữa sáng, Nhiếp Chấn Bang rất thoải mái cầm tờ báo lên đọc, lúc này Lý Cư Bằng từ ngoài cửa đi toái hạ giọng báo cáo:
- Chủ nhiệm, Bí thư Hoắc đến.
Hoắc Tư Viễn đến cũng đã đoán trước rồi, đêm qua lúc mình và Tào Định Khôn rời khỏi thì vẻ ngoài Hoắc Tư Viễn không nói gì, nhưng trong suy nghĩ nhất định là e ngại, quả nhiên không ngoài dự tính hôm nay sớm như vậy Hoắc Tư Viễn đã tới.
Gật đầu, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, cửa phòng mở ra Hoắc Tư Viễn tiến vào nhìn Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, đêm qua nghỉ ngơi thế nào? Cần gì cứ nói với chúng tôi.
- Bí thư Hoắc khách khí quá, sự sắp xếp của tỉnh ủy tỉnh Liêu Đông làm chúng tôi rất hài lòng, đêm qua nghỉ ngơi mà có cảm giác như ở nhà, Bí thư Hoắc sớm như vậy còn đích thân tới đây, thật sự là không dám nhận.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười, nói.
Bây giờ các nói lòng vòng trong thể chế tuy rằng Nhiếp Chấn Bang nhìn không quen nhưng nhưng cũng thuần thục chẳng kém.
Những lời này làm vẻ mặt Hoắc Tư Viễn có chút khó coi, đừng nghĩ Nhiếp Chấn Bang nói khách khí nhưng cũng không đáp ý của mình, cứ như vậy thì ngược lại là Hoắc Tư Viễn không dễ để dẫn dắt chuyển đề tài.
Im lặng một chút, trong lòng Hoắc Tư Viễn cũng quyết định, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, tôi nghe nói, đồng chí Lâm Mặc Hàn Bí thư Thành ủy thành phố Cương Thành là đồng nghiệp ở thành phố Vọng Hải với Chủ nhiệm Nhiếp năm trước?
Lời nói của Hoắc Tư Viễn làm Nhiếp Chấn Bang giật mình, lý lịch cán bộ không làm giả được, mình và Lâm Mặc Hàn đều cùng làm quan ở thành phố Vọng Hải căn bản là không giấu được Hoắc Tư Viễn, trong chuyện này Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn giấu cái gì.
Lập tức, mỉm cười nói:
- Bí thư Hoắc nói không sai, năm đó trong lúc tôi ở thành phố Vọng Hải đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố, Chủ tịch thành phố, đồng chí Lâm Mặc Hàn lúc ấy là ủy viên thường vụ Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Vọng Hải, hiện giờ đã vài năm không gặp, không biết đồng chí Lâm Mặc Hàn ở tỉnh Liêu Đông công tác như thế nào?
Những lời này làm Hoắc Tư Viễn có chút tức giận, Nhiếp Chấn Bang này thật sự quá mức láu cá, cảm giác này làm Hoắc Tư Viễn không quen. Rõ ràng là người trước mặt mình phải thấp hơn mình một bậc, nếu là cán bộ tỉnh Liêu Đông không nói là cấp Bộ phó bình thường, cho dù là người trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mà ở trước mặt mình cũng phải rất dè dặt, nhưng thân phận bây giờ của Nhiếp Chấn Bang làm Nhiếp Chấn Bang nhấc lên cao bằng cấp bậc của mình rồi.
Vừa rồi cố tình nói ra chuyện của Lâm Mặc Hàn là có ý nói cho Nhiếp Chấn Bang hiểu tôi biết quan hệ của anh và Lâm Mặc Hàn, chuyện của tỉnh Liêu Đông anh phối hợp với tôi một chút thì tôi đương nhiên sẽ quan tâm tới Lâm Mặc Hàn.
Nhưng điều Hoắc Tư Viễn không ngờ lại là Nhiếp Chấn Bang thờ ơ, lảng tránh đề tài mẫn cảm của mình.
- Đồng chí Lâm Mặc Hàn rất tốt, sau khi đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Cương Thành có thể đoàn kết đồng chí, vận dụng phù hợp, hoàn toàn dựa vào cơ sở và ưu thế công nghiệp của thành phố Cương Thành. Hai năm gần đây kinh tế và xã hội thành phố Cương Thành đều phát triển mạnh, người tài giỏi như thế tỉnh Liêu Đông chúng tôi đang thiếu. Đối với đồng chí Lâm Mặc Hàn, chúng tôi cũng quyết định phải coi trọng thêm trình độ, cán bộ có năng lực đương nhiên phải gánh thêm một số trọng trách.
Hoắc Tư Viễn mỉm cười nói, lời nói này Hoắc Tư Viễn cũng trải qua suy nghĩ một lúc mới nói ra được.
Nhìn có vẻ rất bình thản đánh giá Lâm Mặc Hàn, nhưng trong lời nói cũng lộ ra là tôi sẽ trọng dụng Lâm Mặc Hàn nhưng đương nhiên điều kiện đầu tiên là Nhiếp Chấn Bang cậu có thể phối hợp với tôi.
Ý tứ trong lời nói của Hoắc Tư Viễn Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu nhưng lời này làm Nhiếp Chấn Bang có chút buồn cười.
Chuyện đến thế này Hoắc Tư Viễn còn làm như thế, rõ ràng là về mặt thành ý lên thì thấp hơn một bậc so với Tào Định Khôn.
Chuyện không tưởng cũng đã làm, trong thể chế mặc dù là đã công bố nhưng cũng xuất hiện sự thay đổi, huống chi chỉ là một câu nói không ai làm chứng đã hứa hẹn, Nhiếp Chấn Bang không phải là trẻ con, cách nói này không lừa được Nhiếp Chấn Bang.
Im lặng một chút, Nhiếp Chấn Bang đứng lên, lạnh nhạt nói:
- Bí thư Hoắc nói vậy tôi phải thay mặt đồng chí Lâm Mặc Hàn cảm ơn ông, nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện trong tỉnh Liêu Đông, cụ thể thế nào tôi cũng không tiện tham gia quá nhiều, tôi tin là: Vàng ở đâu cũng tỏa sáng.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang dừng một chút, mỉm cười nói:
- Bí thư Hoắc, chỗ tôi còn có một số việc nên không cùng ông nói chuyện được nhiều.
Nói đến đây thì cũng không cần nói tiếp nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nhìn ra, vì vị trí này Hoắc Tư Viễn đã có quyết định, xem ra Hoắc Tư Viễn nhiều ít đã đoán được ý tứ của trung ương.
Nếu Hoắc Tư Viễn không định thả chức vụ này ra thì giữa hai bên đương nhiên không có gì để nói nữa.
Lời của Nhiếp Chấn Bang làm sắc mặt Hoắc Tư Viễn sầm xuống, là nhân vật số một tỉnh Liêu Đông Hoắc Tư Viễn chưa khi nào giận thế này, biểu hiện này của Nhiếp Chấn Bang trong mắt của Hoắc Tư Viễn là kiểu giả ngây giả ngô không biết điều.
Lập tức đứng lên, cười cười có vẻ rất xấu hổ, ánh mắt thâm thúy, có chút thâm ý liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, lập tức nói:
- Nếu Chủ nhiệm Nhiếp bận tôi cũng không quấy rầy, tôi tin là Tam công kiểm tra nhất định sẽ công bằng, bản thân Chủ nhiệm Nhiếp cũng là người như vậy mà.
Khá lắm, bắt đầu gạt mình đây, nghe những lời này Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Bí thư Hoắc, đương nhiên rồi, Ban Tam công kiểm tra ở tỉnh lị nào đều không có ý trả đũa, chúng tôi chỉ nhìn sự thật, tất cả đều nói theo sự thật.
Nhìn Hoắc Tư Viễn hừ lạnh một tiếng rời khỏi nhà khách Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, trong lòng cũng thả lỏng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận