Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 913: Ban Tổ chức phát biểu

Ngày hôm sau, cả một ngày, Nhiếp Chấn Bang đều không ra ngoài, nếu cấp trên đã cho mình ngày nghỉ thì tất nhiên là có mục đích. Trong thời gian một ngày, buổi sáng, hơn tám giờ, hai người sau khi đưa Đổng Trị Bình đi đọc sách, liền quẹo thẳng vào chỗ tứ hợp viện.
Lúc này, bác cả cũng đã hoàn toàn lui xuống, bố hắn, Nhiếp Quốc Uy cũng đã lui xuống dưới. Người một nhà, hiện tại đều ở đây. Một căn tứ hợp viện hơn năm sáu ngàn mét vuông càng nhiều người ở mới quen. Đừng nói Nhiếp Quốc Đống, cho dù hai vợ chồng Nhiếp Quốc Uy đến đây ở cũng sẽ không có vẻ chật chội.
Nhiếp Chấn Bang trở về, người vui nhất vẫn là bà cụ. Trước kia, hai đứa con trai công tác bận rộn, đều không ở đây, bà vô cùng cô quạnh. Ngày thường, con gái cả Nhiếp Quốc Bình thường tới nhiều một chút, nếu con gái cả không đến, bà cụ liền có vẻ rất buồn bã.
Lão thái thái đã hơn 90 tuổi. Gần 100 tuổi rồi nhưng, thân thể, các mặt coi như không tệ, đầu óc vẫn còn rất minh mẫn. Lôi Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na lại nói chuyện.
Sau khi ăn cơm trưa xong, ở trong thư phòng của Nhiếp gia, bác Cả và cha tất nhiên là tránh không được cùng với Nhiếp Chấn Bang thương thảo một hồi. Lần này, Nhiếp Quốc Uy nhất định là chịu hy sinh. Năm nay mới 59 tuổi mà thôi, lui xuống như vậy, thật có chút đáng tiếc.
Nhưng, đây là bước nhất định phải đi. Nhà họ Nhiếp, không thể đồng thời có hai nhân vật Cửu Đỉnh cùng tồn tại. Huống chi, còn là hai cha con. Điều này đối với Đảng, đối với quốc gia là một sự đả kích, bất lợi với nền dân chủ, kiên quyết không được.
Điều mà hai người quan tâm vẫn là vấn đề của Hồng Giang. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cẩn thận thăm dò một chút tình hình Phương Mậu Đường. Vị đại lão này, hiện giờ ẩn cư trong nhà, cũng không ở thủ đô ở lâu, có đôi khi, ở bên Khu an dưỡng Bắc Hà, có khi thì tại Khu an dưỡng Lộc Sơn.
Ông cụ nhà họ Phương tuy rằng hiển hách. Nhưng, Phương gia con cháu đời sau lại không được tốt lắm. Lại thêm ông cụ bao che khuyết điểm, hơn nữa vì được bà nội đã qua đời nhà họ Phương vô cùng chiều chuộng nên con cháu nhà họ Phương, đều như hoa trong nhà kính, không thể khỏe mạnh trưởng thành.
Thử nghĩ một chút, ở thủ đô, có ai quyết đoán được như Nhiếp lão, dám đem cháu của mình đưa đến nơi gian khổ nhất để rèn luyện, tôi luyện cho con cháu trong nhà không chút thiếu xót.
Buổi chiều, hai vợ chồng liền cáo từ ra về. Lần này đến Hồng Giang, phỏng chừng là chuyện của mấy ngày tới, rất nhiều thứ đều phải chuẩn bị. Dương An Na cũng chuẩn bị cùng Nhiếp Chấn Bang đi. Đầu tiên đi sắp xếp chuyện nhà cửa, xem như vì Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển đi tiền trạm. Lần này, hai chị có thể trở về. Dương An Na rất vui mừng. Hai người đã vì ông xã mà trả giá quá nhiều, được lại quá ít.
Đi dạo một buổi chiều, trên cơ bản, dạo qua các chợ lớn trong kinh thành một lượt, các đồ dùng cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, lúc này hai người mới về nhà.
7 giờ tối, Nhiếp Chấn Bang rất đúng giờ, ngồi ở trong phòng khách, màn hình lớn trên TV phát chương trình tin tức " bảy giờ hàng ngày " của đài truyền hình quốc gia.
Sau khi MC tóm tắt thông tin các hoạt động của lãnh đạo, kế tiếp, chính thức tiến vào chủ đề.
Trong bản tin, cấp trên chính thức bổ nhiệm ứng cử viên cho Ban Tổ chức Trung ương và Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương. Không chút nghi ngờ, Vương Túc Châu tiếp nhận chức vụ của Thạch Kiến Đông trở thành Trưởng ban Ban Tổ chức. Mặt khác. Quý Kiến Ninh đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo.
Cùng lúc đó, còn đưa tin điều chỉnh Bộ Giao thông, lãnh đạo Khu tự trị Tây Bắc, tỉnh Lỗ Đông và một số tỉnh khác.
7: 30, tin tức xong, Nhiếp Chấn Bang đứng lên, vừa mới đứng dậy, di động trên bàn trà liền vang lên, số điện thoại gọi đến chính là số di động của Vương Túc Châu.
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên, quả nhiên là nhân sự mới, khí tượng mới. Bên này, vừa mới tuyên bố quyết định bổ nhiệm, điện thoại của Vương Túc Châu liền gọi đến. Từ điểm này, có thể nhìn ra được, thái độ công tác của Kiều tổng là muốn cụ thể.
Cái gọi là, trên tốt, dưới mới hiệu quả. Thái độ của Kiều tổng, cấp dưới tất nhiên sẽ học tập và suy ngẫm.
Nhận điện thoại, không đợi Vương Túc Châu mở lời, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Trưởng Ban Túc Châu, chào ngài.
Cấp bậc của Vương Túc Châu, mặc dù chỉ là cấp Bộ. Nhưng, Vương Túc Châu cũng đã nhập Cục rồi. Bên trong Đảng, về mặt chức vụ, Vương Túc Châu là còn cao hơn Nhiếp Chấn Bang nửa cấp. Xưng hô như vậy, cũng rất bình thường.
Vương Túc Châu ở đầu dây bên kia cười nói:
- Chấn Bang à, giữa tôi và cậu, không cần phải khách sáo như vậy. Lần này tôi gọi điện thoại cho cậu là đại biểu cho tổ chức. Đồng chí Chấn Bang, chín giờ sáng ngày mai, cậu tới Ban Tổ chức một chuyến. Lần này nên đi theo trình tự tổ chức.
Một đêm yên bình. Khoảng 8: 30 sáng ngày thứ hai, Nhiếp Chấn Bang liền chạy tới Ban Tổ chức, trực tiếp, lên lầu, đến phòng làm việc của Vương Túc Châu ngồi chờ hai phút, Vương Túc Châu liền từ phòng trong đi ra. Đối với thái độ của Nhiếp Chấn Bang, Vương Túc Châu rất vừa lòng.
Nhiếp Chấn Bang là người được thủ trưởng tín nhiệm và coi trọng, nhưng lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không kiêu ngạo, xử sự luôn khiêm tốn. Giống như hiện tại, cuộc nói chuyện với Tổ chức vốn diễn ra vào lúc 9 giờ, Nhiếp Chấn Bang có thể đến trước nửa giờ đủ chứng minh đối với chuyện coi trọng Nhiếp Chấn Bang luôn có sự tôn trọng mình.
- Chấn Bang sớm như vậy đã tới rồi, nếu đã tới, vậy thì bắt đầu thôi.
Vương Túc Châu lập tức đẩy thời gian nói chuyện lên trước nửa giờ. Những chuyện như này, hoàn toàn là do Vương Túc Châu định đoạt.
Dặn dò thư ký ở bên cạnh nói:
- Tiểu Đường, anh sắp xếp một chút, trong vòng một giờ tới, tôi không tiếp bất cứ ai cả.
Đi vào phòng làm việc của Vương Túc Châu, Nhiếp Chấn Bang liền quan sát, văn phòng không lớn, ước chừng 50 mét vuông, rất đơn giản, rất mộc mạc, phía bên phải là khu tiếp khách, bên trái là khu làm việc, đều có vẻ quy củ. Ở đối diện khu tiếp khách, treo một bức tranh chữ, Kiều Dịch Nhân tự tay viết "Chấp chính vì công". Ý tứ rất rõ ràng. Điều này cũng đủ nói rõ về tính cách của Vương Túc Châu này, đích thật là một người cẩn thận chặt chẽ.
Phải nói từ địa phương lên, phải sắp xếp bố trí như vậy, còn phải suy nghĩ đến tiền đồ trong tương lai, hiện tại Vương Túc Châu cũng đã giành được một phương trời của riêng mình, nhưng vẫn là trước sau như một, điều này thật không thể không khiến người khác khâm phục rồi.
Lần này nói chuyện, có vẻ hết sức nghiêm túc. Vương Túc Châu ngồi ở phía sau bàn làm việc, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở ghế phía trước bàn.
Vương Túc Châu còn mở cả notebook trên bàn. Đây cũng là một trình tự. Khi lãnh đạo Ban Tổ chức, đại biểu Tổ chức nói chuyện với cán bộ lãnh đạo phải ghi lại nhưng điểm quan trọng, mặt khác, biểu hiện của cán bộ đó như thế nào, cũng cần phải đánh giá.
Dừng một chút, Vương Túc Châu mỉm cười nói:
- Chấn Bang, chúng ta bắt đầu thôi.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, lúc này Vương Túc Châu, cũng nghiêm túc nói:
- Đồng chí Chấn Bang, lần này, tôi thay mặt Tổ chức nói chuyện với anh, hy vọng, anh không cần lo lắng gì cả, không cần suy nghĩ gì cả. Đây chỉ là một trình tự bình thường.
Sau đó, Vương Túc Châu xem qua sơ lược về lý lịch và công tác của Nhiếp Chấn Bang trước kia, nói:
- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, từ công tác của anh những năm gần đây cho thấy, thật sự rất xuất sắc, kinh nghiệm lý lịch cũng là một tiêu chuẩn chọn lựa cán bộ lãnh đạo của Đảng ủy và Chính phủ. Trẻ trung khoẻ mạnh, học thức năng lực, mọi mặt đều rất tốt. Cán bộ như anh, thái độ của Tổ chức, từ trước đã rõ ràng, nhất định phải trọng dụng. Trọng dụng. Lần này tôi được Trung ương ủy thác, đại diện Tổ chức nói chuyện với anh một chút. Trong lòng anh phải chuẩn bị tư tưởng, Tổ chức quyết định giao thêm trọng trách cho anh. Anh có ý kiến gì không?
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang tất nhiên là hiểu được, bước tiếp theo, mình nên nói cái gì. Trong quá trình nói chuyện kiểu này, trên cơ bản, chính là đi một quy trình, cũng là thể hiện chế độ dân chủ của Đảng. Dù sao, trong quá trình đề bạt và sử dụng cán bộ, Tổ chức vẫn trưng cầu ý kiến cá nhân của cán bộ đấy.
Nét mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng có vẻ rất nghiêm túc. Trong trường hợp này, tuy đều là người quen, nhưng, nên làm như thế nào, Nhiếp Chấn Bang vẫn rất rõ ràng. Cợt nhả, vậy có vẻ giống trò đùa rồi.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Cảm ơn Trưởng ban Túc Châu, cảm ơn sự tín nhiệm và ủng hộ của Tổ chức đối với tôi. Cá nhân tôi, kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của Tổ chức. Bất kể nơi nào, bất kể cương vị nào, tôi nhất định toàn lực ứng phó, làm tốt công tác của mình. Vì sự kiến thiết của Đảng và quốc gia, góp một viên gạch.
Nói xong điều này, trên cơ bản, cuộc nói chuyện với tổ chức coi như là kết thúc. Lúc này, nét mặt của Vương Túc Châu cũng thư thái hơn dường như khẽ mỉm cười.
Chẳng qua, Vương Túc Châu làm cán bộ khảo hạch và quản lý công tác trong tổ chức cũng đã lâu. Bình thường, tự nhiên cũng sẽ có chút nghiêm túc như vậy.
- Chấn Bang à, lần này, công việc của Hồng Giang, thủ trưởng đã giao cho cậu trách nhiệm rất lớn đó.
Vương Túc Châu có chút cảm thán nói.
Trên thực tế, Vương Túc Châu cũng vì lo lắng cho Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang còn trẻ, có thể đứng vững hay không, có thể được đám người ở Hồng Giang này chấp nhận hay không, vẫn rất khó nói, làm không tốt, không cẩn thận, vậy chính là một kết quả thê thảm.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Trưởng ban Túc Châu. Xin ngài yên tâm, có công mài sắt có ngày lên kim. Lần này, nếu thủ trưởng đã tín nhiệm, Trưởng ban Túc Châu ủng hộ, tôi có lòng tin sẽ làm tốt công việc này.
Vương Túc Châu cũng gật gật đầu, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Ngày hôm qua, đồng chí Trần Nhạc đã đến Hồng Giang nhậm chức rồi, là Phó trưởng ban Uông tự mình hộ tống xuống. Cậu tạm thời đừng nóng vội. Để buổi trưa, Ban Tổ chức giải quyết xong mọi việc. Bảy ngày sau tôi sẽ đích thân hộ tống cậu đến Hồng Giang.
Nhiếp Chấn Bang vô cùng cảm kích, Vương Túc Châu này, nhìn vẻ mặt có vẻ nghiêm túc, nhưng, rất thâm tình. Phó trưởng ban Uông chính là Phó trưởng ban thường trực Tổ chức. Cho dù là hộ tống lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh hoặc Tỉnh ủy cũng là đúng quy cách rồi, vậy mà lại tự mình hộ tống Trần Nhạc, đây rõ ràng là đang tạo chỗ dựa cho mình. Hơn nữa, đến lúc đó, Vương Túc Châu còn muốn hộ tống mình, đây càng là một sự ủng hộ, tỏ thái độ với các đồng chí của Hồng Giang.
Từ Ban Tổ chức đi ra, vừa đến cửa chính, liền có một người đàn ông chừng 40 tuổi chạy ra đón chào, tươi cười, rất cung kính nói:
- Xin hỏi, ngài là Bí thư Nhiếp phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận