Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 839:

Tâm động đất
Lúc này trong lòng Phó trưởng ban thư kí vẫn còn chút hơi bất an, to gan xông vào phòng họp thường ủy như vậy, đến lúc đó có bị chịu chỉ trích hay không?
Nhưng, Phó trưởng ban thư kí không nghĩ được nhiều như vậy mà tiếp tục nói:
- Vừa rồi, văn phòng Chính phủ có gọi điện đến, Lãnh Vân Phi, Thủ tướng Lãnh đã đi máy bay đến Ba Thục rồi.
Nghe nói đến đây, tỉnh ủy Ba Thục, các ủy viên thường vụ đều kinh ngạc. Tô Quyết gật đầu, khua tay nói:
- Ừ, biết rồi!
Nói xong, quay đầu lại nói với các ủy viên thường vụ khác:
- Các đồng chí, chuyện này không thể chậm trễ, vẫn dựa theo phương án lúc trước, tất cả mọi người lập tức đến các thành phố và nơi gặp tai họa, phía Thủ tướng tôi và Chủ tịch Nhiếp sẽ đến trước đón.
Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh cũng bổ sung:
- Các đồng chí, tính cách của thủ trưởng Lãnh, chắc là mọi người đều đã hiểu, tác phong của thủ trưởng Lãng là rất cụ thể, lần này Trung ương phản ứng nhanh chóng như vậy. Tôi không nói nhiều nữa, tôi tin là tất cả mọi người đều đã rõ. Sau khi đi xuống, đều phải báo cáo tình hình các cùng gặp tai họa trong thời gian sớm nhất, con số thương vong, thiệt hại bao nhiêu nhà cửa, khoảng bao nhiêu người bị vùi lấp. Mặt khác, nước uống, thực phẩm, lều trại và cac dược phẩm còn thiếu cũng phải có một con số báo cáo ước chừng.
Tô Quyết nghe nói đến đó liền gật đầu hài lòng, Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ rất chu toàn. Thủ trưởng Lãnh đến chắc chắn là để hỏi tình hình khu tiên tai. Đến lúc đó ủy viên tỉnh Ba Thục hỏi gì cũng không biết thì rất dễ mất chức.
Ông ta liền nói:
- Các đồng chí, lúc này thiên tai trước mắt chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, thực hiện tốt công tác chống động đất, cứu tế, tôi và Chủ tịch Nhiếp xin nhờ vào các vị.
Hơn 4h chiều.
Trên thực tế, lúc Nhiếp Chấn Bang quay về tỉnh Ba Thục chưa đến hai tiếng đồng hồ, thủ trưởng Lãnh đã đáp máy bay xuống sân bay quốc tế Thiên Phủ.
Thời gian mà thủ trưởng Lãnh đến sân bay cộng với thơi gian máy bay cất cánh và đáp xuống sân bay, sau khi xảy ra động đất chưa đến hai tiếng đồng hồ ở Trung ương đã nhanh chóng có phản ứng.
Trong sân bay, không khí có vẻ rất căng thẳng, cảnh sát và nhân viên bảo vệ sân bay đang làm nhiệm vụ.
Lúc này, thủ trưởng Lãnh cũng rất giản dị, đi theo là mấy người quen cũ, cha của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Uy, còn một vị Phó thủ tướng nữa. Còn lại đều là trung tướng của Quân ủy. Những nhân viên khác là cảnh vệ của Thủ trưởng Lãnh.
Xuống máy bay, không nói chuyện và mỉm cười như ngày trước, vừa mới lên đón, thủ trưởng Lãnh liền nói:
- Tình hình khu thiên tai thế nào rồi?
Lúc này Tô Quyết không hề giấu diếm điều gì liền báo cáo:
- Thủ tướng, các ủy viên thường vụ khác trong tỉnh đã phái đi đến thành phố Di Châu và những vùng lân cận bị thiên tai. Chưa có báo cáo mới nhất, hiện giờ toàn bộ hệ thông thông tin Ba Thục đã bị gián đoạn. Đường cao tốc trong tỉnh tạm thời vẫn chưa đăng báo, đường quốc lộ xảy ra lở đất. Ngoài ra, giao thông và liên lạc của thành phố Di Châu đã hoàn toàn bị cô lập.
Tôi đã phối hợp với quân khu Thiên Phủ, quân đội thường trú ở Thường Hồng, phái quân đến Di Châu, phải truyền tin ở đây với tốc độ nhanh nhất.
Nghe Tô Quyết báo cáo, sắc mặt của Thủ tướng Lãnh có vẻ hết sức nghiêm trọng, gật đầu nói:
- Đồng chí Tô Quyết, đồng chí Chấn Bang đi đến Tỉnh ủy trước đi.
Xe đậu trước sân bay. Xe cảnh sát phía trước thét còi ầm ĩ, bắt đầu dời khỏi sân bay quốc tế Thiên Phủ.
Trên đường, giao thông thông suốt xe đi thẳng vào sân của Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy Ba Thục. Thủ trưởng Lãnh không hề nghỉ ngơi mà đi thẳng vào phòng họp.
Vào đến cửa, thủ trưởng Lãnh liền nói:
- Đồng chí Tô Quyết, lấy bản đồ giao thông tỉnh Ba Thục ra đây.
Yêu cầu của Thủ trưởng Lãnh đương nhiên là không ai dám vi phạm, rất nhanh bản đồ đã được đặt trên bàn. Ánh mắt của ông ta đặt vào thành phố Di Châu, lấy cây bút lông khoanh một vòng quanh đó rồi ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh:
- Trước khi đến, ở trên máy bay, tôi cũng đã trao đổi với Phó thủ tướng Nhiếp. Thành phố Di Châu, thuộc vào cùng nghèo khó của tỉnh Ba Thục, giao thông khó khăn đường vào Di Châu gần như chỉ có thể dựa vào hai quốc lộ, một là quốc lộ Cựu Hào, một là quốc độ Điền Hào. Căn cứ vào nghiên cứu tình hình thành phố Di Châu của các chuyên gia giao thông và chuyên gia động đất cho thấy tình hình không hề lạc quan. Quốc lộ Điều Hào chắc chắn đã bị cô lập hoàn toàn. Như vậy chỉ còn lai quốc lộ Cựu Hào, mà chắc chắn quốc lộ này cũng sẽ có không ít chỗ bị sạt lở đất. Có thể nói bây giờ thành phố Di Châu đã bị cô lập.
Vừa nói xong, Phó thủ tướng Nhiếp cũng nói:
- Các đồng chí, tình hình của thành phố Di Châu tôi cũng hiểu, hoang tàn, giao thông bế tắc, thông tin liên lạc bị gián đoạn, cứu tế cho thành phố Di Châu, không những cần phải có công tác triển khai cứu tế của Đảng và Chính Phủ, mà phải bao gồm cả xã, thị trấn cũng phải mở rộng phạm vi cứu viện. Lúc này, chắc chắn là dân chúng Di Châu đang sống trong cảnh màn trời chiếu đất...
Câu nói của Nhiếp Quốc Uy như một hồi chuông cảnh báo, ông vừa nói xong thì có tiếng gõ cửa, Tô Quyết ngẩng đầu lên nói:
- Mời vào!
Ngoài cửa, nhân viên của Văn phòng Tỉnh ủy báo cáo:
- Thưa các vị thủ trưởng, đã có báo về tình hình thiên tai của bộ phận thành phố cấp 3, căn cứ theo tin tức từ bên Thường Hồng, hai quốc lộ nối với thành phố Di Châu cũng đã bị cô lập.
Nhiếp Chấn Bang nghe thấy vậy liền lập tức bước lên, nhân lấy chỗ tài liệu, công văn đưa cho thủ trưởng Lãnh.
Căn cứ vào tin mới nhất quả nhiên như kết quả dự đoán của các chuyên gia, giao thông của thành phố Di Châu đã hoàn toàn bị gián đoạn.
Lúc này, sắc mặt của thủ trưởng Lãnh liền trở lên nghiêm trọng, giao thông bị gián đoạn, rốt cuộc tình hình của thành phố Di Châu thế nào, thời gian xảy ra động đất lại đúng vào thời gian làm việc, thành viên trong bộ máy Thành ủy Di Châu rốt cuộc thế nào? Có thoát khỏi nguy hiểm không? Nếu lúc này, thành phố Di Châu không có ban lãnh đạo hiệu quả thì hậu quả sẽ là thành phố Di Châu vô cùng hỗn loạn.
Thủ trưởng Lãnh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thời gian chính là sinh mạng, tình hình tai nạn chính là mệnh lệnh, các đồng chí, thành phố Di Châu là địa phương thuộc quyền quản lý của nước Trung Quốc chúng ta. Giờ phút này, 3 triệu nhân dân Di Châu đã cần chúng ta trợ giúp. Hiện tại nhất định phải có một đội ngũ nhân viên đến Di Châu ngay. Bất kể dùng cách gì, đi cũng được, máy bay cũng được, bơi cũng được, không sợ, anh có bò cũng phải vào được Di Châu.
Câu này vừa nói xong thì Nhiếp Quốc Uy ở bên cạnh cũng nói:
- Thủ tướng, máy bay, trực thăng e là không được, khả năng nguy hiểm quá lớn, thành phố Di Châu xung quanh là núi trùng điệp cáo ngất ngưởng, trực thăng e là không đạt được độ cao này. Trên cao, không khí loãng không cẩn thận sẽ nguy hiểm đên tính mạng. Mà trong những dãy núi đó, hiện tại vẫn không ngừng có dư chấn, khí hơi xông ra căn bản là không thích hợp để sử dụng trực thăng. Trước mắt, phương pháp xử lý duy nhất chính là phái một đội quân vượt núi vào Di Châu.
Nhiếp Quốc Uy vừa nói xong thì Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh cũng đứng dậy, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn mấy người Thủ tướng Lãnh trầm giọng nói:
- Thưa thủ tướng và các vị thủ trưởng, Bí thư Tô và tô sẽ dẫn đội ngũ đó đi.
- Đồng chí? Không được, đồng chí đường đường là một chủ tịch tỉnh, công tác tổ chức cứu trợ còn cần đồng chí đứng ra lo liệu, đồng chí đi Di Châu thì những nơi khác phải làm sao?
Thủ tướng Lãnh lập tức ngăn cản suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Quốc Uy nhìn con trai với ánh mắt phức tạp, có phần thương cảm lúc này đi vào cùng tâm động đất có hàm nghĩa gì Nhiếp Quốc Uy hiểu rất rõ. Vừa rồi chỉ với khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã có 4 lần dư chấn. Đây là Thiên Phủ cách Di Châu hơn 100 km. Như vậy ở Di Châu di chấn sẽ càng nhiều hơn. Lúc này đi vào, bất cứ chỗ nào cũng rất nguy hiểm. Chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ phải bỏ mạng ở nơi đó ngay.
Sắc mặt của Nhiếp Quốc Uy trầm xuống, ánh mắt rất kiên định nói:
- Nhiếp Chấn Bang, đồng chí hãy nói lý do của mình đi.
Vừa nói xong thì thủ tướng Lãnh ở bên cạnh thấy bấy ngờ nói:
- Lão Nhiếp!
Nhiếp Quốc Uy liền khoát tay nói:
- Thủ tướng, về tư Nhiếp Chấn Bang là con trai tôi, về công đồng chí đó là Đảng viên cộng sản, là chủ tịch tỉnh Ba Thục, tôi muốn nghe ý kiến của đồng chí ấy.
Lúc này vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang rất nhiêm túc nhìn Thủ tướng Lãnh và cha nói:
- Thủ tướng, Phó thủ tướng Nhiếp, tôi cho rằng, tôi đi là thích hợp nhất, tôi có 3 lý do.
Thứ nhất, tôi là Chủ tịch tỉnh Ba Thục, lúc này nhất định thành phố Di Châu phải có lãnh đạo, như vậy mới trấn an được tình hình. Thứ hai, tôi quen địa hình Ba Thục, thành phố Di Châu tôi cũng từng đến 1 lần. Nếu đơn giản chỉ dựa vào quân đội, bọn họ chưa quen địa hình cũng không phải là nhân viên của hệ thống chính phủ không thể triển khai công tác cứu trợ một cách nhanh chóng. Thứ ba, tôi đã từng trải qua huấn luyện quân sự ở Tây Bắc, cá nhân tôi cũng hằng ngày phải rèn luyện hoàn toàn không có vấn đê gì. Tôi thỉnh cầu tổ chức hãy cho tôi vào thành phố Di Châu.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, cả phòng họp im lặng. Lúc này Phó thủ tướng Nhiếp cũng không lên tiếng không có ai dám ra quyết định này.
Thủ tướng Lãnh nhìn Nhiếp Quốc Oai, Nhiếp Quốc Uy liền gật đầu nói:
- Thủ tướng, tôi đồng ý với ý kiến của Nhiếp Chấn Bang.
Nói đến đây, Nhiếp Quốc Uy liền nhìn thẳng Thủ tướng Lãnh nói:
- Thiên tai trước mắt, so với lợi ích của quốc gia thì sự an nguy cá nhân có xá gì? đây là lời dạy bảo của ông nội Nhiếp Chấn Bang. Tôi nghĩ rằng, Nhiếp Chấn Bang là người đi thích hợp nhất, tôi đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận