Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 878: Mở màn khó khăn.

Đối với Thư ký Vân Phi này, trước đây Nhiếp Chấn Bang không hài lòng lắm. Cho đến nay, Nhiếp Chấn Bang đều rất chú ý việc này. Một lãnh đạo đàn ông, anh bố trí cho một thư ký nữ, việc này phải xem xét thế nào? Việc này không phải khiến cho người ta chỉ trích, chủ động để người ta có đề tài bàn luận sao?
Cho nên, về vấn đề ứng cử và tuyển chọn thư ký, Nhiếp Chấn Bang xưa nay đều rất chú ý. Bắt đầu từ huyện Lê, bên cạnh Nhiếp Chấn Bang trải qua không ít thư ký, không một ngoại lệ, đều là đàn ông. Lần này, Nhiếp Chấn Bang cũng không ngờ cấp trên có thể chỉ định cho mình một nữ thư ký.
Là lãnh đạo xí nghiệp cấp Bộ trưởng, Nhiếp Chấn Bang vốn dĩ không có tư cách phản ứng với cấp trên vấn đề này. Nhưng, Vân Phi đến, Nhiếp Chấn Bang lại không dám đi nói. Việc này, tìm ai cũng không tác dụng. Trước đây, Bộ trưởng Kiến Đông đã gọi điện thoại, Bộ trưởng Kiến Đông tiết lộ một tin tức, lần này, vấn đề ứng cử viên thư ký, Nhiếp Chấn Bang anh tìm ai cũng vô ích, việc này, chỉ có Tổng Bí thư Thẩm và đồng chí Kiều Dịch Nhân có tư cách này, nếu hai vị đại lão đồng ý đổi cho Nhiếp Chấn Bang anh, chỗ anh ta, tuyệt đối không vấn đề.
Nhưng, chính một điều này hoàn toàn khiến Nhiếp Chấn Bang không còn chính kiến. Lần này trong sự việc của Tinh Nguyệt Quốc, cấp trên rõ ràng tỏ vẻ hơi không hài lòng. Nếu, ở vị trí cán bộ lãnh đạo Đảng chính, nghiệp chướng của Nhiếp Chấn Bang sẽ lớn, việc này vẫn là vì ở xí nghiệp, không tỏ vẻ một chút mới như vậy. Việc này, nói lớn ra là biểu hiện của chưa trưởng thành về mặt chính trị, nói nhỏ lại, đây là phạm vào sai lầm chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
Trong thời gian mấy ngày gần đây, biểu hiện của Vân Phi, bước đầu Nhiếp Chấn Bang tương đối hài lòng. Nhiều năm như vậy làm lãnh đạo, đối với việc sử dụng thư ký, Nhiếp Chấn Bang ít nhiều vẫn có chút tâm đắc. Con người Vân Phi này, đừng xem cô ta là đàn bà, nhưng, trong cương vị thư ký đích thật là làm rất đến nơi đến chốn.
Cũng giống như hiện nay, việc gì, cơ bản không cần dặn dò, chắc chắn là có thể xử lý tốt trước cho anh. Thân là thư ký lãnh đạo, đây không còn nghi ngờ gì nữa, là một loại ưu thế. Lúc lãnh đạo cần, có thể xuất hiện trước tiên. Lúc lãnh đạo nhíu mày, lập tức biến mất. Lúc lãnh đạo sa sút tinh thần, là bóng dáng của lãnh đạo. Lúc lãnh đạo hưởng thụ thành công, tuyệt đối không đứng trước mặt ngăn cản ánh mặt trời của lãnh đạo. Đây là trình độ cao nhất của thư ký. Rất hiển nhiên, Vân Phi làm rất khá. Ít nhất, trước mắt nhìn thấy, Nhiếp Chấn Bang vẫn là rất hài lòng.
Nhận điện thoại, đầu dây bên kia vừa nối thông lập tức truyền đến giọng nói sang sảng của Bí thư Tỉnh ủy Cam Châu Tống Lễ Hòa:
- Chấn Bang lão đệ, lâu quá không gặp!
Năm ngoái, quen biết Tống Lễ Hòa. Lúc đó, Tống Lễ Hòa là Trưởng đoàn đoàn đại biểu lưỡng hội toàn quốc của tỉnh Cam Châu, mình là Phó Trưởng đoàn đoàn đại biểu tỉnh Ba Thục. Lúc thảo luận phân tổ đại hội Hội đồng nhân dân, phân hội trường của Cam Châu và Ba Thục đúng dịp nối tiếp nhau. Thường xuyên qua lại, hai người xem như đã quen thuộc.
- Ha ha! Bí thư Lễ Hòa, lần này, tôi đến Cam Châu lại không định rời đi nữa. Sau này, tập đoàn Hoa Hạ chắc chắn sẽ cần nhờ vả Bí thư Lễ Hòa chiếu cố nhiều.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói.
- Bí thư Lễ Hòa. Bây giờ có thời gian không? Tôi muốn lúc này gặp mặt anh một chút, kết nối liên lạc.
Nhiếp Chấn Bang không hàn huyên quá nhiều, mở miệng liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nói xong lời này, bên kia, Tống Lễ Hòa rõ ràng im lặng một lát. Bình thường, giống như tầng lớp cán bộ lãnh đạo này của Tống Lễ Hòa, sắp xếp lịch trình, đều là sự việc đã định ra tỉ mỉ trước đó. Bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng đã đảm nhiệm qua chức vụ lãnh đạo của tỉnh Ba Thục, đối với điểm này rất rõ.
Phía mình, xem như là sự viện tạm thời, thật sự muốn bớt chút thời gian, cũng không phải là việc dễ dàng như thế. Chỉ chốc lát sau, giọng nói của Tống Lễ Hòa lại truyền đến:
- Chú em à! Tôi phải đi tham gia một tiệc rượu chiêu đãi, là đoàn thương nhân khảo sát của Việt Đông, lãnh đạo dẫn đầu là Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Việt Đông. Tôi thấy thế này, thời gian sau này xê dịch. Xác định tối nay nhé, đến lúc đó, Tỉnh ủy Cam Châu chúng tôi xuất hiện tổ chức, làm tiệc chào mừng cho đoàn người mới đến của anh.
Ngữ khí của Tống Lễ Hòa rất khách sáo, đã cho Nhiếp Chấn Bang đủ sĩ diện. Tống Lễ Hòa là Bí thư cấp Bộ trưởng, là người đứng đầu của tỉnh Cam Châu, tuy cấp bậc Nhiếp Chấn Bang và ông ta như nhau, nhưng việc này, rõ ràng, Tống Lễ Hòa không phải cấp dưới, có để ý tới anh hay không, hoàn toàn dựa vào việc ông ta có hứng thú hay không mà thôi.
Có thể nói như vậy xem như đã cho đủ sĩ diện. Đương nhiên, Tống Lễ Hòa sở dĩ khách khí như vậy, xem trọng cũng là ưu thế tuổi tác của Nhiếp Chấn Bang. Lãnh đạo cấp Bộ trưởng, ba mươi mấy chưa đến bốn mươi tuổi, cho dù hiện tại Nhiếp Chấn Bang đang ở xí nghiệp, nhưng, ai có thể nói rõ tương lai sẽ thế nào?
- Tiểu Vân! Quay đầu lại, chúng ta đến công ty một chút.
Nhiếp Chấn Bang gác điện thoại, dặn dò Vân Phi.
Xe của Nhiếp Chấn Bang tiến vào cừa khu cơ sở nhà máy Cam Châu của tập đoàn Hoa Hạ, cũng chính là thời điểm cổng Nhà máy Số 38 trước đây. Đoàn người Trương Thắng Sơn cũng vừa đúng lúc từ trên xe bước xuống.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang tọa giá, Trương Thắng Sơn cũng dừng bước – mỉm cười tiếp đón:
- Chủ tịch Nhiếp! Mời anh đi trước.
Điều kiện văn phòng làm việc của Nhà máy Số 38 rất tốt, lầu sáu tầng, tuy không cao nhưng rất dài, bước vào đại sảnh cửa chính, hai bên trái phải đều có một bức biểu ngữ - cường quân công nghiệp quân sự, cường quốc nghiên cứu khoa học, bên còn lại là – nỗ lực xây dựng hiện đại hóa kỹ thuật quân sự quốc phòng.
Có ý nghĩa, thật là có ý nghĩa. Nhưng, toàn bộ văn phòng làm việc, thoạt nhìn, lại có vẻ quá mức xa hoa, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang hơi không được thoải mái.
- Phó Tổng giám đốc Trương! Điều kiện văn phòng làm việc vẫn là rất tốt. Thế này nhé, tôi thấy, chúng ta đến phòng họp trước đi. Khoảng thời gian này, quản lý của tập đoàn chỉ có đồng chí Trương Thắng Sơn. Tất cả qua đó, triệu tập một cuộc họp, nghe công tác quy hoạch của đồng chí Trương Thắng Sơn.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói.
Lời vừa dứt, bên cạnh, lông mày Trương Thắng Sơn chau lại. Lập tức, cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp đã nói như vậy, vậy thì đến phòng họp trước nhé!
Đoàn người, bao gồm cả Phó Tổng giám đốc thường trực Đinh Vị Quang, Phó Tổng giám đốc Lý Xuân Hòa, cộng thêm Tổng giám tài vụ Hàn Thanh Đào và Thư ký Chủ tịch Hội đồng quản trị Vân Phi cùng đi với Nhiếp Chấn Bang. Lại thêm đám người Trương Thắng Sơn, Cố Thường Tân. Tất cả đều ngồi ở văn phòng làm việc.
Đợi sau khi nhân viên phục vụ bê trà lên, Trương Thắng Sơn lúc này mới mở miệng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, các vị đồng nghiệp! Lần này, kế hoạch và chuẩn bị tiền kỳ của tập đoàn Hoa Hạ cơ sở Cam Châu vẫn luôn là tôi và đồng chí Thường Tân phụ trách và chủ trì. Ba mươi ngàn mẫu đất, trước mắt đã đang trù bị công trình Tam thông nhất bình, dự tính sau hai tháng nữa sẽ chính thức bắt đầu xây dựng công trình cơ bản.
Trương Thắng Sơn chậm rãi nói, trước mặt anh ta không bày bất kỳ bản thảo nào. Nói đến công tác chuẩn bị xây dựng, các mặt, Trương Thắng Sơn đều hạ bút thành văn, một dáng vẻ phụ trách công việc tỉ mỉ.
Nhìn Trương Thắng Sơn, Nhiếp Chấn Bang lại đột nhiên ngắt lời:
- Đồng chí Thắng Sơn! Xem ra, công tác tiền kỳ vẫn là rất tốt. Có điều, đồng chí Thắng Sơn, tôi nghe nói trước đây trong tài khoản của tập đoàn đột nhiên chuyển ra một khoản tiền năm mươi triệu. Tổng giám Hàn về sau điều tra phát hiện, đây là văn bản của đồng chí Thắng Sơn ký tên. Không biết là có chuyện này không?
Dứt lời. Lập tức, trong hội trường là một mảnh im lặng. Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Trương Thắng Sơn. Lúc này, trước mặt mọi người nêu chuyện này ra, Nhiếp Chấn Bang là có ý gì, có thái độ gì? Đây đáng để suy xét đến thương quyền.
Việc này, nếu thật sự Nhiếp Chấn Bang không muốn hỏi đến, hoàn toàn có thể âm thầm tìm Trương Thắng Sơn tìm hiểu tình hình. Hiện tại, Nhiếp Chấn Bang nêu ra trong hội nghị, tính chất lại không giống nhau.
Lúc này, Trương Thắng Sơn không dự liệu đến Nhiếp Chấn Bang sẽ hỏi như vậy. Tư duy hơi theo không kịp tiết tấu, dừng một chút, Trương Thắng Sơn mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp! Là tập đoàn Hoa Hạ chúng ta chuyển cho Ủy ban nhân dân thành phố Cam Lam khoản bồi thường công trình tòa thị chính.
- Lần này, phân chia đất đai của tập đoàn Hoa Hạ chúng ta, bao gồm các hạng mục trù bị và công tác chuẩn bị tiền kỳ, nhập vào không ít thiết bị hạng nặng, khiến Khu công nghệ cao thành phố Cam Lam không ít đường sá đều bị đè cho hư hỏng. Đồng chí phụ trách bên thành phố Cam Lam tìm đến chỗ tôi, đề xuất ra ý kiến trong việc này, tôi liền đem khoản tiền bồi thường năm mươi triệu phát ra. Măt khác, là điển hình và mô phạm của hợp tác chính quyền và doanh nghiệp, bên thành phố Cam Lam cũng đồng ý không đền bù để tập đoàn chúng ta tiến hành thông nước, mở điện, đẫn khí gas, điện lực vv… các hạng mục khác. Như vậy, dự tính ban đầu, tập đoàn chúng ta ít nhất có thể tiết kiệm được từ ba mươi đến năm mươi triệu tiền mặt. Có qua có lại, xí nghiệp chúng ta chiếm được lợi ích thực tế, chính quyền địa phương cũng nhận được sự tôn trọng, quan hệ chính quyền và doanh nghiệp được điều hòa, mâu thuẫn cũng không còn nữa.
Lời nói của Trương Thắng Sơn lập tức khiến lông mày Nhiếp Chấn Bang căng ra, mình quả thật đã xem thường Trương Thắng Sơn. Có thể đi đến địa vị cao như thế, quả nhiên. Nói như vậy, Trương Thắng Sơn chẳng những không chịu trách nhiệm, ngược lại đã có công lao.
Không chỉ làm dịu đi và thiết lập tốt quan hệ song phương chính quyền doanh nghiệp, hơn nữa còn vì xí nghiệp tiết kiệm được khoản tiền. Khoản tiền tiết kiệm này, lại không rơi vào túi riêng của anh ta, đều ở tài khoản của công ty. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không thể nói mình không cần chính quyền địa phương làm như vậy, tình nguyện tốn nhiều tiền cũng phải tự mình làm. Nếu như thế, chức Chủ tịch Hội đồng quản trị này của anh ta là không đủ tư cách.
Mở màn gian nan! Ánh mắt Nhiếp Chấn Bang đảo qua, nhìn Đinh Vị Quang và Lý Xuân Hòa bên cạnh. Lúc này, hai vị Phó Tổng này giống như Bồ tát, đồ sộ bất động. Mắt không liếc ngang, thái độ của hai người, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng khó nắm bắt và suy xét. Nhưng, có thể khẳng định, hiện nay nội bộ tập đoàn, tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Tuy nói, cấp trên suy xét đến tình cảnh của mình, đem toàn bộ quyền trao quyền cho cấp dưới đặt vào mình, thể hiện đầy đủ một kiểu tín nhiệm. Nhưng, tương đối, hoàn cảnh xấu của mình cũng không ít. So sánh với mấy vị khác, mình ở nội bộ tập đoàn không chút căn cơ đáng nói, việc này không thể sửa đổi. Đổi lời mà nói, dưới tay mình không có ai đáng tin cậy.
Dừng lại một chút, Nhiếp Chấn Bang lại cười nói:
- Cách nghĩ của đồng chí Thắng Sơn rất chu đáo, như thế rất tốt. Tập đoàn Hoa Hạ tuy là giai đoạn mới thành lập, nhưng, Phó tổng Trương một thái độ vì công việc này đáng để chúng ta học tập. Hiện nay, tập đoàn sắp đón nhận nhiệm vụ xây dựng nặng nề. Tôi cảm thấy, về mặt tài chính vẫn cần quản lý chung. Tôi thấy, chi phí tài chính của toàn bộ tập đoàn vẫn cần quản lý chung một khoản. Sau này, hễ là chi phí của tập đoàn vượt quá ba triệu, nhất loạt do tôi đích thân ký tên mới được. Các vị cảm thấy thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận