Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 814: Thẳng thắn.

Buổi sáng chưa đến 8 giờ, chính xác là bảy giờ bốn mươi năm phút. Nhiếp Chấn Bang đã xuất hiện ở đại sảnh trụ sở Ủy ban nhân dân Tỉnh ủy.
Vừa vào cửa, đi đi lại lại, cho dù là tỉnh ủy hay nhân viên hay lãnh đạo đều phải dừng bước, chào hỏi Nhiếp Chấn Bang.
Vào trong thang máy chỉ có một mình Tôn Gia Lạc.
Đây cũng là lệ thường của Tỉnh ủy, không phải nói là Nhiếp Chấn Bang hay Tôn Gia Lạc cố ý làm ra thái độ cao ngạo đó. Nguyên nhân chủ yếu lại là người khác, nghĩ xem, ai mà dám đi cùng thang máy với lãnh đạo chứ. Thời gian này, không phải là tự chuốc họa vào thân sao?
Nhiếp Chấn Bang thấy bộ dạng của Tôn Gia Lạc, cười rồi gật đầu nói:
- Anh Tôn, trông bộ dạng anh, chắc đêm qua không ngủ hả?
Trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang cũng chứa nhiều hàm ý, Tôn Gia Lạc hy vọng nhất là bản thân có thể tiến thêm một bước, như vậy ông ta làm phó thường vụ, cũng dễ dàng để tiến thêm một bước nữa. Nhưng tiếc là trời không cho toại nguyện. Nhiếp Chấn Bang dậm chân tại chỗ, tân bí thư cũng đã được điều đến rồi, thì chắc chắn là không có vị trí của Tôn Gia Lạc rồi.
Tôn Gia Lạc biết Nhiếp Chấn Bang nói như thế mục đích chủ yếu là muốn trấn an bản thân anh, cười nói:
- Chủ tịch, tôi nghe nói tối hôm qua bí thư Tô nghỉ tại bên nhà khách. Buổi tối Tôn Chấn Nghiệp cũng đã làm công tác báo cáo.
Tôn Gia Lạc lộ ra không ít tin tức, Nhiếp Chấn Bang nhìn Tôn Gia Lạc thế cũng cười, rồi nói:
- Anh Tôn à, bình tĩnh đi. Sau khi bí thư Thái Bình yên nghỉ rồi, người thân của đồng chí ấy hiện cũng chưa chuyển đển viện số một, bí thư Tô tạm ở đó thì cũng là bình thường mà. Hơn nữa, Tôn Chấn Nghiệp là thư ký tỉnh ủy, đến nay bên Tỉnh ủy là do đống chí ấy chỉ đạo công tác. Như một quản gia, đi báo cáo là chuyện bình thường. Tâm trạng của anh hiện chưa bình tĩnh lại rồi.
Còn đối với Tô Quyết mà nói, đến nay Nhiếp Chấn Bang là người cũ của Ba Thục. Chiều hôm qua thái độ của anh ta thế đã khiến Nhiếp Chấn Bang nhìn thấu. Buổi chiều gặp người nào, thì tối sẽ gặp người đó, chắc chắn sẽ có người nào đó có lòng truyền đến tai của Nhiếp Chấn Bang.
Thấy Tôn Gia Lạc như thế, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Anh Tôn, tôi vẫn nói một câu, chúng ta làm tốt công việc của mình. Ở đời vốn không nên để ý những chuyện đó. Mình làm tốt việc của mình, chẳng ai thừa chuyện mà nói mãi. Hơn nữa, bí thư Tô nhậm chức và triển khai công việc cũng là chuyện thường tình.
Tôn Gia Lạc cũng không phải kẻ ngốc, liền gật đầu nói:
- Vẫn là Chủ tịch nhìn xa trông rộng. Tôi đúng là cần học hỏi nhiều.
- Cốc, cốc.
Bên ngoài phòng làm việc có hai tiếng gõ cửa, thư ký Lý Cư Bằng ra mở cửa, lúc này nét mặt anh ta có chút khác thường, có chút xấu hổ.
Nhiếp Chấn Bang cũng ngạc nhiên, Lý Cư Bằng đã làm thư ký một thời gian rồi, mấy năm nay làm việc rất tốt, nhưng thể hiện như hôm nay thì đây là lần đầu tiên thấy.
Rồi hắn ta cũng hỏi:
- Cư Bằng, sao thế?
Vừa nói xong thì bên ngoài có người đang tiến vào, thấy Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Chủ tịch Chấn Bang, tôi đúng là khách không mời mà đến.
Người trước mặt, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang đột nhiên thất thần. Không ngờ lại là Tô Quyết. Việc này vốn Nhiếp Chấn Bang không hề nghĩ đến, dù gì Tô Quyết cũng mới nhậm chức, ngày đầu tiên đi làm lại đến trực tiếp hỏi thăm mình. Tô Quyết đang muốn làm gì đây, Nhiếp Chấn Bang nhất thời chưa đoán ra được.
Chẳng trách gì mà Lý Cư Bằng lại như vậy, bản thân mình còn như thế, huống chi là Lý Cư Bằng. Là lãnh đạo của tỉnh, Tô Quyết có uy nghiêm và uy tín của mình.
Ngày đầu tiên lớp trưởng xuất hiện đã đến hỏi thăm lớp phó. Chuyện này rất mạo hiểm, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này của Tô Quyết. Đương nhiên những việc như thế này không thể giấu diếm đi được.
Nhưng nguyên nhân là thế nào, tại sao khiến Tô Quyết mạo hiểm như vậy, đích thân đến chào hỏi, hạ thấp mình như thế.
Hơi sửng sốt, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng lấy lại ngay được tinh thần, bất kể vì sao Tô Quyết đến làm gì, đến rồi thì phải tiếp, lúc này có suy đoán cũng là thừa. Đứng dậy, đi ra khỏi bàn làm việc của mình, Nhiếp Chấn Bang chủ động đưa tay ra chào hỏi:
- Bí thư Tô, đích thân anh đến thăm, Chấn bang tôi thật thất lễ, mời ngồi.
Nhiếp Chấn Bang nói vậy cũng khiến vẻ mặt tươi cười của Tô Quyết thêm vui. Lần này Tô Quyết đến thăm cũng đã là mạo hiểm quá lớn, nếu như Nhiếp Chấn Bang không cho vào thì chắc là chỉ còn nước đào lỗ mà giấu mặt.
Nếu là người đã cắm rễ ở Ba Thục rồi thì còn dễ hiểu, nhưng đối với Tô Quyết, đó lại là đả kích lớn. Ông ta vừa mới nhậm chức, còn chưa tạo được uy tín, dưới cũng chưa hề có thân cận, đến như này xem chừng các cán bộ sẽ chùn bước, không dám dựa dẫm vào.
Mà mà Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được, nói như thế cũng là nể mặt Tô Quyết rồi.
Tự mình rót cho Tô Quyết một chén trà, là loại trà Hồng Bào cao cấp. Đây là quà từ cha vợ về, bình thường hiếm khi được dùng.
Chén trà tử sa tuy không phải là nghệ thuật trà gì, nước cũng không phải là nước suối, mà là nước khoáng bình thường, nhưng chất lượng của lá trà khiến cho vừa bỏ nắp chén trà ra đã thấy mùi thơm thanh nhã chỉ riêng loại Hồng Bào này mới có.
Tô Quyết thể hiện như người biết thưởng thức, đỡ lấy chén trà, mặt như si mê, cười nói:
- Chủ tịch Chấn Bang, đây chắc là trà rất quý hiếm. Hôm nay tôi đến mà được thưởng thức đúng là may quá rồi.
Giờ này Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Bí thư Tô quá lời rồi. Bí thư thích là được rồi. Về uống trà trước giờ tôi ít có kinh nghiệm, cũng không tìm hiểu nhiều, trà ngon đương nhiên cần có người biết thưởng thức. Nếu không sẽ giống Bát Giới ăn nhân sâm mà không cảm nhận được gì.
Nói xong, Tô Quyết hạ chén trà xuống, đến tầng lớp này rồi tuy Nhiếp Chấn Bang không phải hạng người ưa chuyện phiếm. Tuy nói Nhiếp Chấn Bang là kiểu người thực việc thực, nhưng giờ cũng vẫn phải có chút bản lĩnh nói chuyện phiếm. Yên lặng một lát, Tô Quyết nói:
- Chủ tịch Chấn Bang, lần này đến đây chủ yếu là muốn tâm sự với Chủ tịch một chút.
Nói xong, Tô Quyết cũng không chờ Nhiếp Chấn Bang nói, liền tiếp tục nói:
- Nói ra thì cũng không sợ chú em Chấn Bang đây chê cười, ngay từ đầu khi biết tôi được điều về Ba Thục, nói thật, tôi cũng lo lắm.
Thấy bộ dạng nghi hoặc của Nhiếp Chấn Bang, Tô Quyết cười cười rồi nói tiếp:
- Nói thế này nhé, chủ yếu là vì thành tích của cậu đã quá sáng ngời rồi. Mà tôi cũng đã nghiên cứu kỹ hồ sơ của cậu. Nói ra chúng ta cũng có nhiều điểm tưởng đồng, tôi tốt nghiệp đại học Hoa Thanh ra, cậu tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh ra. Sau khi được giữ lại ở trường làm việc không lâu tôi cũng chuyển sang làm bên Chi đoàn. Cậu cũng tốt nghiệp xong là làm bên Chi đoàn. Tôi có hai bằng tiến sĩ, cậu có một bằng, vì thế nói chúng ta cũng có khá nhiều điểm giống nhau.
Tô Quyết nói những lời này khiến cho Nhiếp Chấn Bang phải thấy ngạc nhiên. Tô Quyết quả nhiên không phải một học giả thong thường lên làm lãnh đạo mà đúng là lãnh đạo có tri thức giỏi. Sao lại có thể dùng giọng điệu đó để mà giao lưu, lại còn xưng là “tôi – cậu” nữa.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đang trầm tư, ý lời nói của Tô Quyết là gì? Có mục đích gì? Nhìn ánh mắt của Tô Quyết rất chân thực, lặng yên một lát rồi Nhiếp Chấn Bang cũng nói:
- Bí thưu Tô quá lời rồi, nói về tuổi tác anh là bề trên, nói về học thức anh cao hơn tôi. Còn nói về kinh nghiệm chính trị, anh đã từng ở Lỗ Đông và đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Thanh Đông, là phó chủ tịch Tỉnh Lỗ Đông, rồi đến chủ tịch. Sự phát triển của Lỗ Đông rõ như ban ngày. Nói ra tôi mới là người cần phải học hỏi nhiều ở anh!
Nghĩ đi nghĩ lại thì Nhiếp Chấn Bang vẫn lấy phương thức bảo thủ, nói như thế, đương nhiên ý Tô Quyết cũng không nể mặt. Nhưng đối với những băn khoăn mà Nhiếp Chấn Bang đang đối mặt thì Tô Quyết là người biết rõ nhất. Ngây người một chút, Tô Quyết liền cười nói:
- Chấn Bang, lần này đến chủ yếu là bàn về triển khai công tác tiếp theo, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé. Người ta đều nói người đứng đầu khối Đảng và khối Nhà nước trước giờ đều không cùng chí hướng. Nói thực, công việc điều hành Đảng ủy đối với tôi mà nói cũng chỉ như cô nàng mới lên xe hoa, đây là lần đầu tiên. Đối với cậu thì trước giờ đều đã kiên quyết duy trì chiến lược phát triển kinh tế, tôi hoàn toàn khâm phục. Tôi cũng đã tìm hiểu rất kỹ về quá trình làm chính trị trước đây của cậu. Công bằng mà nói anh đến là bày tỏ thái độ của mình. Trên phương diện phát triển kinh tế, Tô Quyết này tuyệt đối không can thiệp gì hết.
Nói đến đây, Tô Quyết liền dừng lại, quan sát phản ứng của Nhiếp Chấn Bang rồi lại tiếp tục nói:
- Bất kể lúc nào, bất kể việc gì, đều sẽ thành thật. Hợp tác cùng có lợi, chính là tư tưởng và là phương thức đúng đắn nhất. Lần này tôi đến là cần Chủ tịch ủng hộ và giúp đỡ.
Lời nói của Tô Quyết rất thành thục, nói rất đúng cách. Nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng ngạc nhiên, nói đến đây cứ như là có thể cởi cả quần ra được. Tô Quyết thành thật như thế, là điều mà Nhiếp Chấn Bang không hề nghĩ đến. Ý của Tô Quyết rất rõ ràng, không phải tôi đến để giành giật công lao của Nhiếp Chấn Bang anh, việc của chính quyền tôi không quản, tôi hoàn toàn ủng hộ anh nhưng anh cũng phải ủng hộ công việc của tôi.
Trầm ngâm một chút Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy, lúc này không bày tỏ thái độ e là không được. Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm túc nói:
- Bí thư Tô, nói đến mức này rồi. Bí thư Tô đã ủng hộ công việc của tôi như thế thì Nhiếp Chấn Bang tôi cũng không giấu. Sau này chúng ta cùng nhau hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau, được không Bí Thư Tô? Anh nghĩ thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận