Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 897: Ông nhiều tuổi nên chú ý sức khỏe

Trương Thắng Sơn từ trong phòng hội nghị tập đoàn lúc đi ra nét mặt có chút trầm ngâm, ngay cả phòng làm việc của mình cũng không vào, đi thẳng tới cửa thang máy.
Lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại lái xe:
- Tiểu Vương, đem xe chạy đến dưới tòa nhà văn phòng.
Thang máy mở ra, Trương Thắng Sơn đi vào, Nhiếp Chấn Bang mạnh mẽ, cứng rắn, trước kia chỉ là nghe đồn, nhưng lần này Trương Thắng Sơn lại là thật sự cảm nhận được rõ ràng. Có thể nói là thế sét đánh lôi đình, hơn nữa Nhiếp Chấn Bang không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã ra đòn trí mạng, làm cho người ta căn bản là không thể chống lại.
Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, sau khi mở cửa xe ngồi vào liền dặn dò lái xe:
- Về nhà!
Nơi ở của Trương Thắng Sơn thuộc khu nhà cán bộ của nhà máy số Ba Tám.
Nhà cán bộ chỉ là một cách gọi không rõ ràng, trên thực tế nhà cán bộ là một phạm vi khu vực, nơi này tổng cộng có mười tòa biệt thự nhỏ hai tầng, thêm mười sáu tòa nhà một cầu thang hai hộ, nơi này là nơi ở của ban lãnh đạo và cán bộ trung cấp của nhà máy số Ba Tám trước kia, cho nên gọi là tòa nhà cán bộ.
Phòng ở của Trương Thắng Sơn đương nhiên là lớn nhất ở đây, biệt thự nhỏ hai tầng, nhưng diện tích vườn hoa rõ ràng là lớn nhất so với bình thường.
Vừa vào cửa, trên ghế sa lon một nam thanh niên tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi liền đứng lên:
- Cha, sao về sớm như vậy ạ.
Trương Thắng Sơn lúc này đang tức giận, cũng không để ý tới lời của con, hừ lạnh một tiếng rồi đi vào thư phòng.
Con của Trương Thắng Sơn tên là Trương Thiên Ân, hiện giờ ở thành phố Cam Lam tự mình mở một công ty tư vấn, có Trương Thắng Sơn chăm sóc nên cuộc sống tương đối dễ chịu.
Bình thường, Trương Thiên Ân không về, hàng ngày đều ở trong thành phố, nhưng lúc này lại là vì món kinh doanh lớn nên không thể không chạy về, vốn định cùng cha kết nối một chút, nhưng thật không ngờ lại là thái độ này.
Thay đổi suy nghĩ, Trương Thiên Ân đi tới máy đun nước rót một chén trà nóng bưng vào trong thư phòng.
Vừa vào cửa, Trương Thiên Ân liền có vẻ rất hiếu thuận, đem chén trà đặt ở trên bàn, mở miệng nói:
- Cha, cha uống trà, hôm nay là có chuyện gì? Sao mà lão nhân gia lại có thái độ khó chịu tức giận như thế?
Trương Thắng Sơn trừng mắt nhìn đứa con một cái, trầm giọng nói:
- Không nên hỏi đừng hỏi, nhóc con lo nhiều chuyện như vậy làm gì? Nói đi, về có chuyện gì?
Biết con không ai khác ngoài cha, con của mình nên Trương Thắng Sơn rất hiểu, đây là ví dụ điển hình của một người “Không có việc không lên điện tam bảo”, nếu không có việc gì nó chắc chắn sẽ không về.
Trương Thiên Ân hơi ngượng ngùng, cười mỉa một chút, trước mặt cha đẻ nên cũng không xin lỗi gì, lập tức nói:
- Cha, con có mấy người bạn có một chút hứng thú đối với xây dựng cơ bản của tập đoàn, muốn ủy thác con lại đây hỏi một câu, lần này tập đoàn đấu thầu có cách nào không?
Nghe được câu này, Trương Thắng Sơn lập tức đứng lên, trầm giọng nói:
- Chuyện này tốt nhất con không được nhúng tay cho cha, lúc này Nhiếp Chấn Bang đích thân nhìn chằm chằm, muốn đụng vào họng súng sao?
Đối với chuyện của con mình Trương Thắng Sơn hiểu rõ, không có lợi thì không dậy sớm nổi, nhất định là ở giữa giật dây rồi sau đó kiếm lấy loại chi phí này, dừng một chút Trương Thắng Sơn cũng trầm giọng nói:
- Chuyện này không vội, con đem tài liệu của bạn con tới đây cha xem một chút, có được hay không sau này hãy nói.
Trương Thiên Ân vốn có chút thất vọng, xây dựng cơ bản lần này là công trình lớn, một gói thầu là vài trăm triệu, phí giới thiệu này dựa theo quy tắc từ trước đến nay ít nhất cũng đến mức hơn một chục triệu. Trương Thiên Ân đương nhiên luyến tiếc, nghe thấy cha vừa nói như vậy lập tức vội vàng đi ra ngoài, lấy ra giấy tờ đã chuẩn bị sẵn đặt ở trên bàn, cười nói:
- Cha, cha xem qua, con sẽ không quấy rầy cha, ở thành phố còn có một số việc nên con đi trước.
Trương Thiên Ân tới cũng nhanh, đi còn nhanh hơn. Giờ phút này, Trương Thắng Sơn cũng ngồi xuống, về phần tài liệu ông ta tạm thời không xem, chuyện hôm nay rất uất ức, nếu mình không thể áp dụng hành động thì từ nay về sau trong tập đoàn Trung Quốc bản thân mình cũng chỉ có thể làm quần chúng.
Trầm mặc một chút, Trương Thắng Sơn cầm điện thoại lên bấm mã số của thủ đô.
Điện thoại vừa thông, bên kia, truyền đến một tiếng nói:
- Ha ha, Thắng Sơn, sao hôm nay nhớ tới gọi điện thoại cho lão già này.
Trương Thắng Sơn lúc này mỉm cười, vẻ mặt không kìm được, có vẻ khiêm tốn và cẩn thận, cười nói:
- Lãnh đạo cũ, ông đây là đang đánh vào mặt của tôi rồi, cũng trách tôi bình thường nhiều việc, vừa bận rộn liền váng đầu nên không thể thường xuyên gọi điện thoại cho lãnh đạo cũ, kính xin lãnh đạo cũ không lấy làm phiền lòng.
Ông già bên đối diện cũng mỉm cười:
- Ha ha, Thắng Sơn, cậu chính là như thế, cả đời đều là như thế này, khiêm tốn cẩn thận, rất khiêm tốn, lão già tôi cũng không nói như vậy, người gần đất xa trời nhưng chúng tôi vẫn hiểu, công việc làm trọng, bất kể là đối với đất nước hay đối với dân tộc đều như thế.
Gọi điện thoại hàng ngày cho lão già tôi đó mới là kỳ cục.
- Vâng, vâng, vâng, tôi vẫn luôn ghi nhớ lời dạy bảo của lãnh đạo cũ, cũng không dám chậm trễ chút nào.
Trương Thắng Sơn nịnh hót nói.
Lão già nói chuyện là đại ân nhân của Trương Thắng Sơn, một tay đem Trương Thắng Sơn đề bạt lên, là quản đốc, Bí thư Đảng ủy của nhà máy số Ba Tám trước kia. Sau khi, đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Khoa học, Công nghệ và Công nghiệp Quốc phòng, rồi điều nhiệm đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, đây là ngọn núi để Trương Thắng Sơn dựa.
Ông già đối diện dừng một chút, nói:
- Thắng Sơn, có chuyện khó khăn hả, nói cùng lão già đây, tình hình như thế nào? Nhà máy số Ba Tám bây giờ nhập vào tập đoàn Hoa Hạ rồi, trọng trách nặng hơn.
Giờ phút này, lãnh đạo cũ chủ động đem đề tài dẫn đi, Trương Thắng Sơn đương nhiên vui vẻ hẳn, trầm ngâm một chút cũng thở dài một tiếng nói:
- Lãnh đạo cũ, hiện tại công việc này là không có cách triển khai.
Nói xong, Trương Thắng Sơn đem một số câu chuyện sau khi sửa đổi một chút nói lại một lần, rồi tổng kết nói:
- Lãnh đạo cũ, cách làm người của tôi ông hiểu rõ, tôi là nhờ ông đưa ra ngoài, con người của tôi từ trước đến nay đều là xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Nhưng bây giờ đồng chí Chấn Bang đối với tôi có một chút cách nhìn, việc trước mặt mọi người phê bình cũng thôi, nhưng viết bản kiểm điểm thì tôi về sau ở trong tập đoàn cũng không thể triển khai công việc rồi.
Trận tố khổ này Trương Thắng Sơn cũng thành công đưa cơn tức của lãnh đạo cũ nổi lên, tính cách lãnh đạo cũ thì Trương Thắng Sơn nắm rất vững, đây mới thực sự là cách mạng cũ, công nghiệp quân sự cũ, trong con mắt không chịu được một hạt cát, đừng nhìn người đã già nhưng cơn tức lớn, tính tình bướng bỉnh. Nhiếp Chấn Bang lần này lãnh đủ, hơn nữa có những lời nói trước của mình thì lãnh đạo cũ nhất định sẽ không tin lời của Nhiếp Chấn Bang.
Đây cũng là nguyên nhân Trương Thắng Sơn dám làm như thế, kỳ thật từ hai chuyện lúc trước của Trương Thắng Sơn liền nhìn ra được người này rất to gan, về chuyện bắt nạt người lại làm rất điêu luyện.
Bằng không, Trương Thắng Sơn tuyệt đối không dám vừa nhậm chức ở đơn vị mới liền tự mình phê chỉ thị năm mươi triệu và tự quyết việc xây dựng tường rào.
Đối với những việc này, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là không biết lắm, nhưng ngay sau khi Trương Thắng Sơn nói chuyện điện thoại xong thì không đến mười phút sau điện thoại văn phòng Nhiếp Chấn Bang cũng vang lên, rất nhanh, Vân Phi từ bên ngoài đi vào hạ giọng báo cáo:
- Chủ tịch Nhiếp, điện thoại của Bắc Kinh, là Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân Cổ.
Phó chủ nhiệm Cổ? Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, lúc này Vân Phi cũng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, Phó chủ nhiệm Cổ lúc trước là Bí thư Đảng ủy, quản đốc nhà máy số Ba Tám.
Vừa nghe Vân Phi giới thiệu, Nhiếp Chấn Bang liền hiểu ngay, lập tức gật đầu nói:
- Ừ, tôi hiểu rồi.
Cầm điện thoại lên, Nhiếp Chấn Bang vừa mới nói “Alo” một câu thì bên kia điện thoại vang lên tiếng nói to của Phó chủ nhiệm Cổ:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị Nhiếp, chỗ cậu thật đúng là cửa quan lớn, nhiều quy tắc, muốn tìm cậu thật đúng là không dễ dàng.
Câu nói đầu tiên, liền mang theo một chút châm chọc, điều này làm cho chân mày Nhiếp Chấn Bang cau lại, nhưng người ta dù sao cũng là cán bộ lão thành, hơn nữa, người như thế vì đã lui về nên ngược lại lại là khó chơi nhất. Tục ngữ nói không sai: “Không cầu thì cứng”, ông ta đã không có gì để theo đuổi rồi nên nếu thật sự động chạm đến ông ta thì đến lúc đó cũng chưa chắc sẽ nổi cơn giận với ai ở trên, nói vào tai ai cũng không tốt.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng là người tính tình nhẫn nại chịu đựng, cười nói:
- Phó chủ nhiệm Cổ, ông nghĩ nhiều rồi, vừa rồi tôi có một số việc nên chậm trễ với ông, xin hãy tha lỗi.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị Nhiếp, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, tuy nhiên, đồng chí Chấn Bang à, tôi lại nghe nói phương thức làm việc của anh ở Cam Châu bên này có một chút bất công. Lão già này người đã già rồi, có chút hồ đồ, phương pháp làm việc mới cũng không hiểu rõ lắm, tuy nhiên đối với nguyên tắc của Đảng tôi vẫn cảm thấy cho dù là lúc nào cũng sẽ không lỗi thời, làm nhân vật số một vẫn phải có thể đoàn kết đại bộ phận đồng chí mới được, không thể động một tí là làm mấy chuyện mờ ám đấy.
Phó chủ nhiệm Cổ nói thẳng vào vấn đề.
Những lời này, lập tức khiến Nhiếp Chấn Bang cau mày lại, ai nói ông ta già thì Nhiếp Chấn Bang là người đầu tiên không tin, những lời này nói rất cẩn thận. Mới mở miệng liền cậy già lên mặt để hạ thấp thái độ, nói như vậy thì đường lui của ông ta sẽ có, cũng không quan tâm anh nói có đúng hay không, mà chụp mũ cho anh trước rồi nói sau.
Đối với lãnh đạo cũ Nhiếp Chấn Bang rất là tôn trọng, những người này đều là người thuần khiết, nhưng đối với kiểu không phân tốt xấu như Phó chủ nhiệm Cổ, nghe một phía, tin một phía thì Nhiếp Chấn Bang lại có chút khó chịu, “Bồ Tát bùn cũng còn có ba phần tính nóng” cơ mà, con Hổ mà không ra oai thì đúng là coi ta là Mèo ốm sao?
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉa mai nói:
- Ông Cổ, tôi thấy ông vẫn là nên nghe đủ cho thỏa đáng, tục ngữ nói: “Nghe đủ thì sáng”, có chuyện không hề giống như ông biết, nếu không ông đích thân đến bên này xem một chút? Tìm hiểu thực tế một chút? Ông Cổ quan tâm đến việc xây dựng và phát triển của đơn vị cũ thì tấm lòng này tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng ông Cổ, cũng xin ông tin tưởng chúng tôi, tin tưởng nguyên tắc dùng người của tổ chức, ông già rồi vẫn nên chú ý thân thể, chú ý sức khỏe nhiều hơn. Tôi xin tỏ thái độ với ông, nếu có chỗ nào không hài lòng đối với công việc của tôi thì ông có thể tổ chức thành đoàn thể lại đây thăm quan, ông thấy thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận