Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 685: Chuyện ngoài dự đoán.

Tới Lương Khê rồi?
Nhiếp Chấn Bang mở mắt, nhìn biển báo hiệu trên đường cao tốc Hỗ Giang và cảnh sắc xung quang. Nhìn cảnh ruộng đồng quen thuộc này, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút rung động.
Thành phố Lương Khê là trạm thứ hai của Nhiếp Chấn Bang. Đồng thời cũng là nơi mà Nhiếp Chấn Bang muốn cố gắng tạp dựng sự nghiệp. Điều đáng tiếc chính là, ở nơi này, hắn cùng lắm cũng chỉ là một lữ khách qua đường vội vàng mà thôi. Thời gian chưa tới một năm, hắn đã rời khỏi thành phố Lương Khê rồi, đây là một điều tiếc nuối của Nhiếp Chấn Bang.
Bên cạnh, Lý Cư Bằng lấy ra từ cặp công văn một túi khăn ướt, rút ra một tấm đưa cho Nhiếp Chấn Bang:
- Chủ nhiệm, anh lau qua mặt đi. Từ đây cách trạm thu phí phía đông Lương Khê chỉ còn khoảng 5 kilomet thôi.
Thân là thư ký, những chuyện như vậy tất nhiên phải làm. Đi ra ngoài, sắp xếp cuộc sống hàng ngày cho lãnh đạo cũng là một chức trách của thư ký, bất kể lúc nào cũng có thể đảm bảo cho lãnh đạo xuất hiện với diện mạo tốt nhất, đây là bài học bắt buộc đối với thư ký. Cập bậc của Nhiếp Chấn Bang vẫn hơi thấp, nếu là lãnh đạo cấp nhà nước, ngoại trừ có thư ký chuyên phụ trách công tác ra, còn có một thư ký phụ chuyên phụ trách về bố trí sắp xếp cuộc sống, cùng với cảnh vệ và phụ trách lái xe.
Rất hiển nhiên từ tay của Lý Cư Bằng, Nhiếp Chấn Bang nhận lấy tấm khăn ướt, lau qua mặt còn đang ngái ngủ vì vừa thức dậy.
Hoạt động cơ bắp một chút, làm vài động tác ngáp miệng hơi khoa trương, sau đó Nhiếp Chấn Bang lấy từ trong túi ra một hộp kẹo cao su, nhai một chiếc. Đây cũng là một tiểu thiết, kẹo cao su có thể duy trì giọng nói tươi mát. Sau khi thức dậy, trong miệng có mùi vị khác thường là điều bất cứ ai cũng đã từng trải qua. Ở trên xe không thể đánh răng, súc miệng, dĩ nhiên chỉ có thể dùng tới cách này để thay thế.
Sau vài phút ngắn ngủi, biển báo phia trước viết Đông Lương Khê, hai chiếc xe công vụ lại thêm vài chiếc xe cảnh sát dẫn đường, chậm rãi tiến vào trạm thu phí.
Lúc này, ở phía bên ngoài cửa khẩu trạm thu phí, trên đường lớn rộng rãi xuất hiện 4,5 chiếc xe cảnh sát biển số bản địa thành phố Lương Khê, đèn báo nhấp nháy. Ven đường không ít cảnh sát đã chuẩn bị kỹ càng, giống như đang bày bố một trận địa để sẵn sang đón kẻ địch vậy.
Đứng đầu tiên là vài người già khoảng chừng hơn 50 tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, đứng bên cạnh, phía sau là các thành viên trong ban lãnh đạo Thành ủy thành phố Lương Khê.
Đứng đầu, một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, mỉm cười nói:
- Bí thư Phạm, tính cách của Chủ nhiệm Nhiếp chúng ta đều biết rõ. Cậu ấy ghét nhất chính là kiểu hình thức và phô trương như thế này. Chúng ta làm như vậy liệu có khiến đồng chí Nhiếp Chấn Bang mất hứng không?
Bí thư Thành ủy thành phố Lương Khê vẫn là Phạm Thường Thắng, lúc này, nhìn người đàn ông bên cạnh, mỉm cười nói:
- Chủ tịch Hoàng, anh đừng quá lo lắng. Đồng chí Nhiếp Chấn Bang là cán bộ đi ra từ thành phố Lương Khê chúng ta, hiện giờ đồng chí Chấn Bang với thân phận là chủ nhiệm phòng Tam công, trở về Lương Khê là áo gấm về làng. Chúng ta thân là đồng nghiệp cũ của Chủ nhiệm Nhiếp Chấn Bang, đương nhiên phải dùng quy cách cao nhất để đón tiếp đồng chí Chấn Bang rồi.
Năm đó, Nhiếp Chấn Bang rời khỏi thành phố Lương Khê, phó Bí thư chuyên trách Chu Trác Chân tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố Lương Khê. Sau khi làm xong một nhiệm kỳ, Chu Trác Chân tới tuổi nên được điều nhiệm tới Hội đồng nhân dân tỉnh Giang Bắc đảm nhiệm chức Phó chủ hiệm. Chủ tịch thành phố Lương Khê do Hoàng Giang tiếp nhận chức vụ.
Trong thời gian Nhiếp Chấn Bang đảm nhận chức vụ tại thành phố Lương Khê, Hoàng Giang lúc đó là Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật, hiện giờ coi như là nàng dâu thành bà lão rồi.
So sánh với 5 năm trước, lúc này uy phong của Phạm Thường Thắng đã sớm mất đi. Bí thư Thường Thắng hăng hái năm đó, giờ đã trở thành một lão già rồi.
Phạm Thường Thắng đã 57,58 tuổi rồi. Dựa theo điều lệ quy định về nhân viên công vụ nhà nước, cán bộ cấp sở, địa phương thì tuổi về hưu là 60 tuổi. Hiện giờ Phạm Thường Thắng ở trên hội nghị Mặt trận Tổ quốc Hội đồng nhân dân thành phố Lương Khê năm nay đã được coi như là một sự chiếu cố của tỉnh Giang Bắc đối với ông ta rồi.
Ba chiếc xe, chậm rãi dừng lại bên cạnh đoàn người nghênh đón của thành phố Lương Khê, cửa xe công vụ vừa mở ra, Nhiếp Chấn Bang đã bước xuống.
Vừa nhìn thấy Phạm Thường Thắng, trên mặt Nhiếp Chấn Bang liền lộ ra một nụ cười mất tự nhiên. Năm đó, lúc hai người cùng ở trong bộ máy thành phố Lương Khê, có thể nói là làm loạn tới chết đi sống lại. Hiện giờ gặp mặt, không khí khẩn trương giữa hai người cũng đã giảm đi rất nhiều rồi.
Một mặt, Phạm Thường Thắng đã tới cuối con đường làm quan rồi, sớm đã mất đi sự sung sức tranh giành thắng lợi của năm đó. Mặt khác, mấy năm nay rèn giũa như vậy, so với năm xưa thì Nhiếp Chấn Bang hiện giờ, bất kể là tâm tính hay thủ đoạn chính trị đều đã thành thục hơn so với khi đó rất nhiều.
- Bí thư Phạm, quá khách khí rồi. Cảm ơn Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê, cảm ơn các đồng chí thành phố Lương Khê. Nghênh đón long trọng như thế này khiến tôi có chút hổ thẹn không dám nhận đấy.
Nhiếp Chấn Bang vẫn rất khiêm tốn, vừa mới đến đã nể mặt hết lượt các lãnh đạo trong ban cán bộ thành phố Lương Khê.
Phạm Thường Thắng lúc này cũng cười ha hả:
- Chủ nhiệm Chấn Bang khách khí quá. Tuy rằng thời gian cậu ở đây không lâu, nhưng cậu cậu đã để lại cho thành phố Lương Khê những dấu ấn không thể xóa nhòa. Suy nghĩ về sự phát triển trong tương lai của Tây thôn của thành phố Diên Lăng là do Chủ nhiệm Chấn Bang cậu năm đó định ra, điều lệ tam công thành phố Lương Khê, cậu cũng là người đều tiên tạo ra. Trong vấn đề thu hút đầu tư, thảo luận trước, khảo sát sau cũng là công lao của chủ nhiệm Chấn Bang. Có thể nói, sự phát triển kinh tế của thành phố Lương Khê, các phương diện về cải cách chính trị, đều có công lao của Chủ nhiệm Chấn Bang cậu đấy.
Lời nói của Phạm Thường Thắng có chút ý tang bốc, nhưng lần này, Phạm Thường Thắng nói rất tâm phục khẩu phục. Năm đó, Phạm Thường Thắng đối với những phương án và chính sách này đều nhìn không thuận mắt, nhưng sau nhiều năm thực thi như vậy, kinh tế của thành phố Lương Khê phát triển với tốc độ nhanh mà còn giữ vững được non xanh nước biếc của thành phố Lương Khê. Công lao này là sự thực.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười thoải mái:
- Bí thư Phạm, anh lại khen tôi, cái đuôi của tôi lại vểnh lên tới trời rồi. Tôi thấy, hay là chúng ta tới thành phố trước đi, ở đây rải ra trên đường, thật sự ảnh hưởng quá nhiều rồi.
Tiếp đó, Nhiếp Chấn Bang sau khi bắt tay với từng người với các thành viên ban lãnh đạo ủy viên thường vụ Thành ủy Lương Khê, thì đoàn xe lại khởi hành.
Dưới sự dẫn đường của xe cảnh sát cục Công an thành phố Lương Khê, đoàn xe trực tiếp đi vào trụ sở làm việc của Thành ủy thành phốLương Khê. Trong phòng họp của Thành ủy thành phố Lương Khê, Nhiếp Chấn Bang và Hoàng Húc Đông đại diện cho phòng Tam công đáp lễ sự chào đón của bộ máy Thành ủy Lương Khê.
Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang cũng không nhường ai ngồi ở vị trí chủ tọa. Một mặt là cấp bậc của Nhiếp Chấn Bang là cán bộ cấp Thứ trưởng, cao hơn cấp bậc của Phạm Thường Thắng. Mặt khác, phòng Tam công là đại biểu cấp cao, về tình về lý đều nên sắp xếp như vậy.
Nhìn mọi người chung quanh một lượt, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Thưa Bí thư Phạm, Chủ tịch Hoàng, thưa các đồng chí. Đang ngồi đây đại đa số đều là những đồng nghiệp cũ, bạn cũ rồi. Vài khuôn mặt mới của bộ máy Thành ủy cũng không phải là người xa lạ gì. Năm đó, trên hội nghị tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, chúng ta cũng đã từng giao lưu vài lần. Nếu đều là bạn cũ, là đồng nghiệp cũ, tôi cũng không muốn nói những lời khách sao, quan cách nữa.
Những câu này hoàn toàn dành được sự thiện cảm của toàn thể thành viên ban lãnh đạo Thành ủy thành phố Lương Khê. Nhiếp Chấn Bang quá biết cách nói chuyện đi, rất chân thành, không có tỏ vẻ cao giá của cán bộ lãnh đạo gì đó. Hoàn toàn là ý như gặp mặt người nhà, gặp mặt đồng nghiệp cũ, lập tức giành được sự hài lòng từ mọi người.
Bên cạnh, Phạm Thường Thắng nhìn cảnh này, trên mặt cũng lộ ra thần sắc tán thưởng. Sau thời gian 5 năm không gặp, Nhiếp Chấn Bang hiện giờ càng ngày càng biết nói chuyện, biết cách làm việc.
Thời gian 5 năm, năm đó Nhiếp Chấn Bang vẫn là một cấp Phó, hiện giờ đã trở thành cán bộ cấp Thứ trưởng, còn cao hơn so với cấp của ông ta. Nghĩ đến đó, Phạm Thường Thắng lại cảm thán một hồi.
Trên thực tế, Phạm Thường Thắng không thể thăng chức, đây là chuyện đương nhiên. Năm đó Nhiếp Chấn Bang và Lý Quốc Hoa đối đầu, Phạm Thường Thắng thân làm Bí thư Thành ủy lại không thể ngăn chặn, điều này khiến cho lão Lý gia rất bất mãn. Sau đó, Lý Quốc Hoa lại phát sinh rèm pha, tiền đồ chính trị hoàn toàn bị phá hòng, điều này khiến lão Lý gia lại càng thêm phẫn nộ, không trực tiếp giáng chức Phạm Thường Thắng đã xem như là tốt lắm rồi, chuyện thăng chức đương nhiên cũng không muốn nghĩ tới.
Nhìn biểu hiện của mọi người trong thành phố Lương Khê, Nhiếp Chấn Bang cười một chút rồi tiếp tục nói:
- Điều lệ tam công thành phố Lương Khê, đó là do tôi và phó Bí thư Hoàng năm đó cùng nhau bàn bạc đưa ra quyết định. Tôi đương nhiên sẽ tin tưởng, đây sẽ là nơi thực hiện điều lệ tam công sơm nhất thành phố Lê Châu và Tây Băc, nhất định có thể được. Tuy nhiên, thưa các vị đồng sự, lần kiểm tra này nhất định phải đi.
Phó Bí thư Hoàng hiện giờ, năm đó chính là Trưởng ban Tổ chức Hoàng Tuấn Sơn. Hiện giờ Hoàng Giang thăng lên chức vụ Chủ tịch thành phố, Hoàng Tuấn Sơn cũng thăng chức lên, đảm nhiệm chức Phó Bí thư Thành ủy.
Những lời này khiến trong phòng họp tràn đầy tiếng cười, không khí có vẻ hết sức hòa thuận. Bên cạnh, Hoàng Giang cũng mỉm cười nói:
- Đây là điều đương nhiên. Chủ nhiệm Chấn Bang, các cậu không kiểm tra, chúng tôi ngược lại lại mất hứng, đây chính là lúc kiểm nghiệm lại thành quả.
Hội nghị kết thúc trong không khí hòa hợp. Tiếp đó, đoàn người đi tới bên nhà khách Thành ủy. Ở nơi này, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê đã tổ chức cho phòng Tam công vừa mới đến một bữa tiệc rượu long trọng. Đương nhiên, về quy cách truyệt đối không thể vượt qua tiêu chuẩn.
Sau một bữa cơm, có thể nói là khách và chủ đều vô cùng vui mừng, hòa hợp. Đây là một bữa tiệc hoan nghênh mà phòng Tam công được ăn uống thoải mái nhất tại tỉnh Giang Bắc. Sau bữa cơm chiều, Nhiếp Chấn Bang được sắp xếp ở lại bên viện số 1 của nhà khách Thành ủy.
Cả một đêm suôn sẻ.
Sáng sớm hôm sau, bên khu vực tiếp đãi của Thành ủy Lương Khê, chuyên phục vụ sắp xếp cho nhân viên cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng đưa tới sân viện số 1.
Nhiếp Chấn Bang sau khi đánh xong một bài Hình Ý Quyền, có một cảm giác tinh thần rất thoải mái, ngồi trong nhà ăn, ăn bữa sáng. Lúc này, Lý Cư Bằng vội vàng đi đến, trên mặt có chút không ngờ, đi tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, thấp giọng báo cáo:
- Chủ nhiệm, Bí thư Phạm Thường Thắng thành phố Lương Khê đã tới. Bảo là muốn báo cáo cho anh một chút về công tác và tư tưởng.
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng ngây ngẩn cả người. Chủ nhiệm phòng Tam công, cấp bậc tuy rằng cao, nhưng cũng không thể quản được việc ở địa phương, các cán bộ địa phương. Đối đãi khách khí với anh, cho dù là tốt, nhưng mà báo cáo công tác và tư tưởng thì biết nói từ đâu đây.
- Báo cáo lại cho tôi công việc và ý tưởng? Phạm Thường Thắng này quả không tầm thường.
Nhiếp Chấn Bang nói thầm, trầm ngâm một chút, cũng gật đầu nói:
- Cư Bằng, mau mời Bí thư Phạm Thường Thắng vào đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận