Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1208: Tuổi tác là trở ngại lớn nhất.

- Chấn Bang, nói chuyện xong rồi hả? thủ trưởng Kiều nói thế nào?
Sau khi Nhiếp Chấn Bang cúp máy, Đổng Uyển từ phía sau đi tới, ân cẩn hỏi.
Đối với Đổng Uyển, trong lòng Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn cảm thấy áy náy. Xinh đẹp, gia thế lại tốt, chỉ cần cô đồng ý có lẽ tất cả các gia đình ở thủ đô này đều muốn lấy được cô. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, Đổng Uyển lại chọn cho mình một con đường đầy chông gai.
Nhiếp Chấn Bang mặc dù không tự mình trải qua nhưng có thể tưởng tượng được những ngày tháng ở nước ngoài đó, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết đã khó khăn như thế nào. Đến bây giờ, nhà họ Đổng vẫn còn có ý kiến rất lớn đối với Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển.
Một chuyện tình không được người nhà chúc phúc, đối với một người phụ nữ mà nói, chính là một chuyện vô cùng khổ sở.
Đối mặt với cả ba người, Nhiếp Chấn Bang đều cảm thấy hổ thẹn rất nhiều. Nếu như, trong vấn đề tình cảm mình có thể quyết đoán một chút thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.
Đưa tay ôm lấy vai Đổng Uyển vào ngực, nhìn cảnh đêm của thủ đô. Bốn phía đều có thể nghe thấy tiếng pháo nổ. Trên bầu trời, thỉnh thoảng lại có pháo hoa bay lên. Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Thủ trưởng nói là, mấy ngày này để cho chúng ta tới thăm các nhà đã. Chẳng hạn như nhà họ Dương và nhà họ Đổng.
Nghe vậy, sắc mặt Đổng Uyển liền biến đổi. Là con cháu nhà quan nên Đổng Uyển cũng có thể hiểu được nhiều chuyện trong thể chế.
- Chấn Bang, anh nói xem, Kiều tổng như vậy là chuẩn bị làm gì? Vào thời điểm này để cho anh đi thăm hỏi tất cả các nhà. Chẳng lẽ là để chuẩn bị cho chuyện sau đó sao?
Đổng Uyển suy đoán. Không tránh khỏi khiến cho Đổng Uyển lại suy đoán như vậy. Hiện giờ, chức vụ Nhiếp Chấn Bang cũng đã cao, vị trí trong Đảng cũng đã tốt, về cơ bản đều đã đạt đến cực hạn của một lãnh đạo địa phương.
Nhậm chức ở Vọng Hải, làm ở Ban Tam công, sau đó lại là Chủ tịch của Ba Thục, một tay sáng lập tập đoàn Hoa Hạ, tiếp đó lại đảm nhiệm vị trí người đứng đầu tỉnh Hồng Giang và Lũng Tây, thời gian ở tất cả các địa phương cộng lại cũng đã hơn mười năm. Điều này ở trong thể chế là một chuyện cực kỳ hiếm gặp.
Đến nước này, muốn bước thêm bước nữa đã không còn là chuyện một hai người có thể nói được nữa rồi. Đầu tiên, ban chủ chốt của cửu đỉnh cần đưa ra một ý kiến thống nhất. Trong số đó, Nhiếp Chấn Bang nắm chắc được một phiếu, là của Kiều tổng. Còn những thủ trưởng khác, có lẽ là cả Mộc tổng, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể nắm chắc. Trước mắt, vấn đề của Nhiếp Chấn Bang không phải lý lịch mà là tuổi tác. Năm nay, Nhiếp Chấn Bang bốn mươi bốn tuổi tính cả tuổi mụ. Bốn năm sau, Nhiếp Chấn Bang bốn mươi tám, nếu như lúc đó tiếp nhận cũng mới năm mươi sáu tuổi.
Dựa theo quy định về hưu của lãnh đạo quốc gia, tuổi về hưu là sáu mươi lăm tuổi, trừ một số nguyên nhân đặc thù thì bảy mươi tuổi về hưu. Cái gọi là nguyên nhân đặc thù chính là nói về tình hình bạo loạn hoặc xảy ra chiến tranh.
Nhưng hiện giờ, quốc thái dân an, nhân dân bách tính an cư lạc nghiệp, tình hình quốc tế tuy rằng phức tạp, nhưng Châu Á thịnh vượng nên cũng có tiếng nói quan trọng trên trường quốc tế, chuyện như vậy gần như là không thể.
Hiện giờ, tình cảnh của Nhiếp Chấn Bang đã khó lại càng khó. Nếu lên, đến lúc đó mới năm mươi sáu tuổi, làm thêm tám năm nữa cũng mới sáu mươi tư tuổi. Lúc đó lên thì vừa đẹp, mọi người đều có thể tiếp nhận. Bây giờ mà lên, Nhiếp Chấn Bang lúc đó mới năm mươi sáu tuổi, có thể làm gì tiếp? Về hưu? Không có quy định này. Tiếp tục ở trong cửu đỉnh thì không phải khiến cho người khác khó chịu rồi sao?
- Rất khó nói, tâm tư của Kiều tổng, chúng ta không thể đoán trước được. Hiện giờ, anh đoán, hy vọng không quá lớn. Có khả năng nhất là đợi bốn năm nữa mới có thể vào trung ương, đảm nhiệm chức phó Quốc vụ viện đã là tốt nhất rồi. Năm nay đã vào thì có lẽ không không có khả năng.
Nhiếp Chấn Bang bình tĩnh nói.
Người giỏi là người tự biết mình. Hiện giờ, trong lòng Nhiếp Chấn Bang thật sự là nghĩ như vậy. Trên con đường làm quan, anh muốn nói là không nghĩ gì cũng không thể được. Vài chục năm chìm nổi trong quan trường, dốc hết tâm huyết tranh đấu, lừa dối đấu đá với nhau không phải tất cả đều vì phút cuối huy hoàng đó sao?
Thế nhưng, nghĩ thì nghĩ, có nghĩ cũng phải hiểu rõ bản thân. Đến chính mình cũng không tự biết mình thì tâm tính sẽ càng nông nổi. Đến lúc đó, hậu quả sẽ càng không thể cứu vãn được.
- Thảo nào không thấy hai người đâu, hóa ra đang ở thế giới riêng của hai người.
Giọng nói của An Na vang lên.
Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển cùng quay người lại, nhìn An Na rồi cùng nhau cười. Đã ở với nhau nhiều năm như vậy nên rất hiểu nhau, hai người đương nhiên hiểu, An Na chỉ trêu mà thôi, không phải đang ghen.
- An Na, đang nói chuyện với Đổng Uyển. Giao thừa ngắm cảnh đêm cũng thật là thú vị.
Nhiếp Chấn Bang cười nói. Dương An Na khoát tay, nói:
- Hai người nói chuyện đi. Em đi ngủ.
Trong gia đình Nhiếp Chấn Bang, bầu không khí rất tốt. Ba người phụ nữ cũng tương đối ăn ý. Ở cùng với nhau cũng giống như đắp cùng một chiếc chăn. Mỗi người phụ nữ đều muốn có một tình cảm duy nhất dành cho mình. Nhưng việc đã đến nước này cũng không ai muốn ra đi cả. Trong chuyện tình cảm với Nhiếp Chấn Bang, cả ba người đều có chung một quan điểm, đây là người đàn ông có thể khiến cả ba người khắc cốt ghi tâm.
Cho nên, bình thường, ba người cũng có một số ý định hoặc sắp xếp dành riêng cho mình, chẳng hạn như tạo không gian riêng của hai người. Những người khác cũng sẽ hiểu ý mà tránh đi. An Na vừa đi, Đổng Uyển nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Tuổi tác có thể nói là một khoảng cách khó vượt qua được. Vậy anh định làm thế nào?
- Làm thế nào?
Nhiếp Chấn Bang khẽ cười, chậm rãi nói:
- Đi thăm hỏi mọi người thôi. Kiều tổng đã sắp xếp như vậy nhất định là có suy nghĩ của mình. Sự tại nhân, một mảnh hồng tâm, hai tay chuẩn bị mà.
Trước mặt Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang cũng không cần gì phải che giấu. Nếu nói là không muốn cũng không được. Bây giờ có thể làm thì ai đồng ý để sau này chứ. Đây là một lập trường, một loại thái độ.
- Cũng được. Nếu như thủ trưởng đã nói như vậy thì nhất định là có ý định rồi. Anh lại có thể phá vỡ một kỷ lục rồi.
Đổng Uyển cũng gật đầu nói.
Trong thể chế, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, phá vỡ kỷ lục đã không còn là chuyện gì kỳ quái nữa. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Đổng Uyển nói như vậy. Tuy không hiểu thâm ý của Kiều tổng nhưng vẫn cứ nên làm.
Thủ trưởng đã nói như vậy, nếu chính mình lại tự mất đi ý chí tiến thủ thì đừng nói là sự cố gắng của thủ trưởng đã uống phí mà cách nhìn của thủ trưởng sẽ khác. Đó là nhất định. Chuyện như vậy, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không thể làm được.
Nhìn Đổng Uyển ở bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang lúc này lại có chút cảm tính, thấp giọng nói:
- Uyển Nhi, những năm này, khổ cho em rồi.
Những lời này lập tức khiến cho Đổng Uyển xúc động. Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng đã có thể xua tan nỗi vất vả bao năm nay của Đổng Uyển. Hai mắt cô rưng rừng, nói:
- Đã sắp sang năm mới rồi còn nói chuyện này để làm gì.
Nhiếp Chấn Bang ôm chặt Đổng Uyển, thấp giọng nói:
- Uyển Nhi, chúng tar a ngoài hoa viên một chút đi. Tuy không có trăng, trời cũng hơi lạnh nhưng anh vẫn muốn đi cùng em.
Ở phía sau tứ hợp viện có một hoa viên, đình đài thủy cam đều được sắp đặt và thiết kế rất hoàn mỹ.
Về mặt này, Nhiếp Chấn Bang cũng rất tốn sức, đã bỏ ra không ít tiền. Hoa viên diện tích không lớn nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vui vẻ.
Tới hoa viên, Nhiếp Chấn Bang liền mở tất cả các đèn lồng màu đỏ trong hoa viên lên. Một cảm giác vui tươi hiện lên trong đêm tối.
Đi trong hoa viên, Nhiếp Chấn Bang nhẹ nhàng ôm lấy Đổng Uyển. Hai người ngồi xuống ngôi đình trong hoa viên. Gần sang năm mới, thời tiết lạnh như thế này hoàn toàn không phải là thời tiết tốt để đi dạo nhưng cả Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển đều cảm thấy thích thú.
Nhìn Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang nghiêm mặt nói:
- Uyển Nhi, nói thật lòng, em đã vì anh mà vứt bỏ rất nhiều. Anh thật sự cảm thấy rất hổ thẹn với em. Lần này, anh muốn cùng em đi thăm cha và mọi người.
Nhiếp Chấn Bang nói cha đương nhiên chính là nói tới cha của Đổng Uyển. Ông đã gần bẩy mươi tuổi, hiện giờ đã nghỉ hưu. Nhưng nhà họ Đổng đông con, anh em cùng thế hệ với Đổng Uyển cũng không ít. Tuy không có trong cửu đỉnh nhưng phân tán khắp nơi, có mặt trong cả giới chính trị và quân sự. Tuy rằng chức vụ không quá cao nhưng cũng nắm giữ thực quyền. Những lực lượng này, nhìn tưởng như rất yếu, nhưng cũng khá quan trọng. Nếu như có thể giành được sự ủng hộ của nhà họ Đổng sẽ vô cùng có lợi cho Nhiếp Chấn Bang.
- Về nhà?
Đổng Uyển có chút do dự:
- Chấn Bang, chuyện này không nên đâu. Anh cũng biết các anh của em có thành kiến với anh…
Đổng Uyển vẫn chưa nói hết câu. Nguyên nhân lớn nhất khiến cho anh em trong nhà có thành kiến với người đàn ông của mình chính là vì Nhiếp Chấn Bang không thể cho mình một danh phận. Điều này khiến cho nhà họ Đổng đã trở thành trò cười trong thể chế.
Con gái nhà bình thường cũng còn chứ vậy, đây đường đường là con gái nhà họ Đổng, thiên kim đại tiểu thư. Vậy mà đi làm thiếp cho người ta, chẳng khác nào giáng cho nhà họ Đổng một cái bạt tai.
Ông cụ nhà họ Đổng khi còn tại thế đã viết di chúc, không được ngăn cản Đổng Uyển. Người nhà họ Đổng cũng đã làm theo lời ông cụ, nhưng lại áp dụng thái độ không thèm đoái hoài gì tới. Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển tới chắc chắn sẽ gây ra một cuộc chiến tranh. Có thể tưởng tượng ra, anh em nhà họ Đổng sẽ đối xử với Nhiếp Chấn Bang như thế nào.
- Uyển Nhi, em nói anh đã đủ hiểu rồi. Nói như vậy đi, anh đã có thể đưa ra quyết định này, điều này chứng tỏ, trong lòng anh đã có chuẩn bị. Ở bên anh, anh không thể cho em thứ gì. Có đôi khi, anh tình nguyện trở lại thời khắc anh lái xe máy đưa em đi dạo khi đó. Nếu như không có chuyện đó thì có lẽ chúng ta sẽ không xảy ra bất cứ điều gì. Nhưng đó chỉ là nếu như. Anh hy vọng, anh có thể trả lại cho em nhà mẹ đẻ.
Nhiếp Chấn Bang nói.
Giờ phút này, cả người Đổng Uyển nhào tới ôm chặt lấy Nhiếp Chấn Bang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận