Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 765: Kiếp trước có thù oán sao?

Rạng sáng năm giờ Dương Trí vẫn còn đang ngủ say, đêm qua Dư Lan đã ngồi bay máy bay suốt đêm quay về Bắc Kinh, môi trường mới, chỗ ở mới làm Dương Trí có chút không quen.
Là một người từ sung sướng mà lớn lên, Dương Trí có chút không quen với hoàn cảnh lạ, đến tận lúc hơn hai giờ đêm qua mới ngủ.
Nhưng, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng rầm rầm rầm làm Dương Trí rất khó chịu, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ầm ỹ cái gì, điên à.
Vừa nói xong Dương Trí cũng bật ngồi dậy, lúc này đã tỉnh hẳn, bây giờ không phải là ở Bắc Kinh mà đang ở Ba Thục, ở trong nhà của cô.
Đứng lên mở cửa phòng, ngoài cửa Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt nghiêm túc đứng đó nhìn Dương Trí, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Thời gian mười phút, mặc quần áo tử tế, rời giường đánh răng, chú chờ ở trong sân, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Đây cũng là một kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang, Dương Trí đến đây nói thật đã tạo áp lực không nhỏ cho Nhiếp Chấn Bang ở nơi này, là con cả cháu ruột của lão Dương gia nên cha vợ cũng rất kỳ vọng với Dương Trí, nhưng bây giờ thì sao? Thái độ con ông cháu này của Dương Trí làm Nhiếp Chấn Bang có chút đau đầu, muốn thay đổi không phải một lúc có thể giải quyết được.
Đêm qua, Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ rất lâu, cải tạo Dương Trí, cần tiến hành từ mọi mặt, bây giờ rèn luyện thể chất là bước đầu tiên của Nhiếp Chấn Bang.
Năm giờ sáng là lúc tối nhất trước bình minh, ngoài sân đèn đường mờ vàng, sương mù sáng sớm.
Đợi Dương Trí ăn mặc chỉnh tề từ trong nhà đi ra, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc đảo qua một lượt, lúc này Dương Trí mặc một bộ trang phục bình thường, dưới chân đi đôi giày da, thấy vậy Nhiếp Chấn Bang cũng không nhắc nhở, có đôi khi bị thua thiệt thật sự mới có thể hiểu được.
Nhìn đồng hồ đã là năm giờ mười lăm, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc, nói:
- Đến muộn năm phút, Dương Trí việc cha cháu đưa cháu tới chỗ chú đã nói rõ cha mẹ cháu tuyệt đối tín nhiệm chú và cô của cháu. Hôm nay, chú và cháu phải nói trước với nhau: nếu muốn ở lại chỗ này thì phải nghe theo sắp xếp của chú, nếu không cháu về Bắc Kinh, đến lúc đó có gây thêm phiền toái cho cha cháu hay không, nhà lão Hứa có thể tìm nhà cháu tính sổ hay không thì chú cũng không biết. Có làm được không?
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang có thể nói là có ý hù dọa, Dương Trí dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ con mười bốn tuổi, mặc dù sinh ra trong loại gia đình này từ nhỏ đã nghe quen tai với chuyện này nhưng cũng sợ không ít. Đối với chuyện nhà lão Hứa, Dương Trí cơ bản là đoán không ra liệu có hậu quả gì không, chỉ biết là bây giờ cha mẹ đưa mình đưa tới Ba Thục tị nạn thì biết là lần này phiền toái không nhỏ.
Dương Trí mặc dù có chút nghịch ngợm nhưng vẫn có lương tâm, việc đưa lại phiền toái cho gia đình cậu ta rất áy náy, lúc này nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy cũng không tính toán gì gật đầu nói:
- Chú, cháu có thể làm được.
Nhiếp Chấn Bang trong lòng cũng có chút kinh ngạc, biểu hiện của Dương Trí hoàn toàn vượt ra khỏi dự tính của mình, sâu trong trí nhớ bản thân thì cậu nhóc Dương Trí này năm xưa đứng đầu trong bốn chín con ông cháu cha ở Bắc Kinh.
Tuy nhiên, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang không thay đổi, nói:
- Được, cháu đã đồng ý thì thời gian này không cần đi học nữa, chỉ còn chưa đến một tháng nữa là nghỉ hè, đến tháng chín chú sẽ sắp xếp chuyện tới trường của cháu. Từ giờ bắt đầu cứ sáng sớm hàng ngày phải cùng chú rèn luyện, mỗi ngày chạy bộ ba cây số, chống đẩy hai trăm cái, bật tôm một trăm cái, không nêu bất kỳ lý do nào, nhất định phải làm được, bây giờ bắt đầu chạy bộ.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang chạy trước, về tốc độ và khoảng cách Nhiếp Chấn Bang cũng đã cẩn thận tính toán qua, dựa vào thể lực ở tuổi của Dương Trí, dựa theo tiêu chuẩn bình thường của tuổi này thì khoảng cách và lượng vận động này tuy hơi quá nhưng không phải là không thể hoàn thành, trên thực tế giống như người tập thể dục cơ sở thì việc hoàn thành một lượng vận động này là không có bất cứ vấn đề gì.
Nghĩ đến việc phải đi làm nên Nhiếp Chấn Bang không chạy ra khỏi khu nhà ở của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân, tuy nhiên diện tích khu nhà ở của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Ba Thục cũng rất lớn.
Một vòng cũng phải tới một ngàn năm trăm mét, vừa mới chạy không đến năm trăm mét Nhiếp Chấn Bang đã có thể nghe được hơi thở của Dương Trí đã nặng nề rồi.
Nhiếp Chấn Bang lập tức chạy chậm lại song song cùng Dương Trí, nói:
- Ngậm miệng lại, hít sâu, duy trì trạng thái, nếu cháu muốn hoàn thành thì không nên nóng lòng, để tâm trạng ổn đinh, lần đầu tiên chạy bộ phải có ý chí kiên cường.
Nhưng rõ ràng là Nhiếp Chấn Bang đã đánh giá cao sự chịu khổ của Dương Trí rồi, chạy khoảng một km là Dương Trí ngồi bệt trên mặt đất, há mồm thở dốc, tay quạt quạt nói:
- Không được, cháu chạy không nổi rồi, không chạy nữa.
Những lời này cũng đã hoàn toàn lộ ra loại tính cách ăn chơi trác táng của Dương Trí, chính là một tên gàn bướng Bắc Kinh, ông Trời là lớn nhất rồi đến mình là thứ hai. Việc gì muốn làm thì làm, lúc không muốn làm có lấy dao đặt vào cổ nó thì cũng sẽ không nhúc nhích.
Đây làthái độ gàn bướng, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, đối với tính cách này Nhiếp Chấn Bang rất khó chịu.
Sắc mặt trầm xuống, đi tới bên cạnh Dương Trí, nói:
- Đứng lên!
Dương Trí đang ngồi trên đường không hề phản ứng, Dương Trí coi lời của Nhiếp Chấn Bang như gió thổi bên tai, hơn nữa còn tỏ ra thái độ ông liệu có thể làm khó dễ được tôi.
Nhìn thấy thế Nhiếp Chấn Bang không hề do dự liền nhấc chân đá một phát vào đùi Dương Trí, mức độ của phát đá Nhiếp Chấn Bang đã tính toán rất chuẩn, vừa có thể làm cho Dương Trí cảm thấy đau đớn, lại không làm Dương Trí bị thương.
Phát đá này làm Dương Trí phải bật đứng lên, cậu ta không ngờ rằng người chú này lại quyết đoán như thế, khi ra tay không hề do dự chút nào.
Thấy Dương Trí trợn mắt nhìn mình chăm chăm, Nhiếp Chấn Bang cười nhạo, nói:
- Dựa vào cậu? Chạy một km đã mệt thành bộ dạng như chó chết này rồi, làm sao? Còn muốn đánh tôi, được, qua đây chỉ cần cậu có thể đánh thắng tôi thì việc huấn luyện này, cậu có thể không làm.
- Chú không cần khinh người quá đáng, cháu không phải đến để nhận ngược đãi.
Dương Trí tuy rằng tức giận nhưng vẫn hiểu rõ tình thế.
Còn chưa nói xong Nhiếp Chấn Bang đã ngắt lời:
- Bớt nói nhảm đi, cậu đã ở chỗ tôi thì không có lựa chọn khác, chạy cũng phải chạy, không chạy cũng phải chạy, đó chính là thái độ của tôi, không chạy tôi đánh cho cậu chạy.
Lúc Dương Trí chạy xong ba km trỏ về sân đã là sáu giờ sáng, khoảng cách ba km nếu Nhiếp Chấn Bang chạy nhiều lắm là hơn mười phút, còn Dương Trí chạy mất một giờ.
Vừa vào cửa, Dương Trí liền đơ ra dưới đất kêu to:
- Cô, cứu mạng! Chú ngược đãi cháu.
Trả vờ đáng thương để xin giúp đỡ cũng là một phương pháp mà người đứng đầu môn phái nghịch ngợm phải học, về mặt này Dương An Bang là người rất giỏi, bây giờ xem ra cháu trai anh ta lại học được tinh túy này.
Đáng tiếc là chiêu này làm ở chỗ Nhiếp Chấn Bang thì căn bản không có hiệu quả gì, đêm qua Nhiếp Chấn Bang cũng đã nói chuyện với Dương An Na, vì tương lai của cháu trai Dương An Na bây giờ cũng quyết tâm cứng rắn.
Nhìn Dương Trí Nhiếp Chấn Bang nói:
- Được rồi Dương Trí, ở chỗ này của tôi cậu đừng chơi kiểu này, bây giờ lập tức bắt đầu làm hai trăm cái chống đẩy.
Nói xong Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh cũng ra một động tác Hình Ý Quyền, trong mỗi quyền đều mang theo từng trận quyền phong, đây là một loại biểu hiện của Hình Ý Quyền đã luyện tập tới cực hạn ngoại công. Ba mươi năm kiên trì không bỏ một ngày, nên có thành tựu này cũng là rất bình thường.
Múa những quyền pháp này khiến Dương Trí bên cạnh nhìn mê mẩn, nếu là bản thân sẽ tốt biết bao. Dưới sự giám sát của Nhiếp Chấn Bang, lại mất nửa giờ để hoàn thành hai trăm cái chống đẩy, tuy rằng hơn một trăm cái phía sau cơ bản là coi như không phải chống đẩy nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu đạo lý: Dục tốc bất đạt.
Tiếp theo lại là nằm ngửa ngồi dậy được một trăm cái cả người Dương Trí đã tê liệt ngồi trên mặt đất, lúc này sắc trời đã sáng.
Nhiếp Chấn Bang lập tức đi tới trước mặt Dương Trí nói:
- Đứng lên, đi thong thả ở trong sân mười phút.
Lúc này đây, Dương Trí đã có kinh nghiệm, không có bất kỳ phản kháng nào, đứng lên đi lại, lúc này trong lòng Dương Trí vô cùng ủ rũ.
Sau k hi ở Bắc Kinh gây ra chuyện, Dương Trí vốn nghĩ đến Ba Thục nhất định sẽ sống hết sức thoải mái vì dù sao chú cũng là nhân vật số một Ủy ban nhân dân tỉnh Ba Thục, nhưng thật không ngờ là ngày đầu tiên Dương Trí đã cảm thấy bản thân mình đã bước vào vực sâu cực khổ.
Bữa sáng trên bàn có vẻ rất phong phú: Trứng gà, sữa, còn có mấy cái đùi gà, đây đều là đồ ăn năng lượng cao, chuyện này cũng là Nhiếp Chấn Bang cố ý dặn dò, Dương Trí huấn luyện thì huấn luyện nhưng về mặt dinh dưỡng cũng phải cân bằng.
Ngồi ở trước bàn ăn, cầm quả trứng gà, Dương Trí đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chú, hỏi chú một vấn đề.
Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên, sửng sốt, nói:
- Vấn đề gì?
Dương Trí liếc nhìn cô Dương An Na bên cạnh một cái, như có cảm giác mượn việc này lấy thêm can đảm, nói:
- Chú, hai chúng ta kiếp trước có thù oán hay là thế nào? Bằng không sao chú cứ chơi cháu kiểu đẩy vào chỗ chết thế?
Tiếng nói vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang lập tức ngây ngẩn cả người, điều này thằng nhóc này cũng đoán rất đúng, Dương An Na bên cạnh quát lớn:
- Tiểu Trí, nói cái gì đó? Cái gì kiếp trước có thù oán, chú cháu là tốt cho cháu, từ xưa nhà quyền quý nhiều kẻ ăn chơi trác táng, chẳng lẽ cháu thật sự muốn thành kẻ ăn chơi trác táng sao?
Nhiếp Chấn Bang cười mỉa một chút, ngẫu nhiên huấn luyện Dương Trí tuy xuất phát điểm là tốt, nhưng, trong nội tâm Nhiếp Chấn Bang thật sự có một chút ý tứ như vậy. Lúc này câu nói vô tình của Dương Trí khiến Nhiếp Chấn Bang hơi ngượng ngùng, sa sầm mặt nói:
- Cháu thật sự nói đúng, chú và cháu chính là kiếp trước có thù oán, ngày mai bắt đầu chạy bộ thêm năm trăm mét, chống đẩy và bật tôm mỗi thứ thêm hai mươi cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận