Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 985: Thiện ý của Hạ Ngọc Sanh

Trụ sở làm việc tỉnh ủy Hồng Giang
Ở gian ngoài phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy là thư ký của Bí thư tỉnh ủy Nhiếp, công việc của Hồng Phong cũng rất bận, qua Tết âm lịch toàn bộ công việc của Hồng Giang lại bắt đầu một lịch trình mới, năm nay lại là một năm của bộ máy mới nhậm chức chính quyền tỉnh Hồng Giang, người dân của Hồng Giang đều có sự mong chờ rất lớn vào bộ máy mới, công việc của Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là bận rộn.
Khoảng thời gian này lịch công tác hàng ngày của bí thư Nhiếp đều sắp xếp kín, không phải là đi các Sở, Cục, Ủy thị sát chỉ đạo công tác thì lại vào một nhà máy hầm mỏ hoặc là xí nghiệp để điều tra nghiên cứu.
Thời gian ngồi trong phòng làm việc đã ít lại càng thêm ít, mặc dù bây giờ trong phòng làm việc Hồng Phong cũng rất bận rộn, không ít văn kiện cần sửa sang lại còn phải căn cứ vào tầm quan trọng, tính khẩn cấp của văn kiện... để phân loại cất kỹ, đây là chức trách công việc quan trọng của thư ký.
Lúc này di động đặt ở trên bàn trước mặt cũng vang lên, vừa thấy hiện lên là ba chữ Hạ Ngọc Sanh, Hồng Phong cũng hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Nhưng, vẫn cầm điện thoại lên nhấn xuống nút trả lời rất nhanh, mỉm cười nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Hạ, chào anh.
Hạ Ngọc Sanh lúc này cũng thay đổi suy nghĩ của mình, cho đến lúc này Hạ Ngọc Sanh hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình là kiểu gì. Lúc trước chuyện bất động sản của Đại Địa dưới hành động quyết đoán của tỉnh thì có không ít cán bộ lãnh đạo huyện Khánh An gặp xui xẻo, thậm chí là quan trường thành phố Lư Cát chấn động, trong chuyện bất động sản Đại Địa có không ít người bị bắt, chuyện đó cho dù đã trôi qua nhưng Hạ Ngọc Sanh hiểu chẳng qua là bí thư Nhiếp không muốn đào sâu mà thôi.
Mọi người đều là những người trong thể chế, công ty Đại Địa có khả năng thế nào ai nấy cũng đều nhìn thấy, nếu thực sự không có quan hệ thì người của huyện Khánh An liệu có nịnh bợ như thế, rõ ràng là rất không thể, dựa vào những người trong công ty Đại Địa thì hiển nhiên còn chưa đủ để khiến lãnh đạo huyện Khánh An nịnh bợ đến vậy.
Đó cũng là nguyên nhân Hạ Ngọc Sanh bảo con trai Hạ Miểu khiêm tốn một chút.
Ngoài ra lời đồn bên trong tỉnh sắp thay đổi nhân sự cũng làm cho Hạ Ngọc Sanh cảm thấy quẫn bách, đối với việc này Hạ Ngọc Sanh cũng rất hiểu, lời đồn trong tỉnh tuy nhiên có một số tin đồn vô căn cứ, nhưng chuyện này chắc chắn không phải.
Từ tin đồn này Hạ Ngọc Sanh đánh hơi thấy mùi vị lạ, đây là Văn Bảo Quý đang hành động rồi, là bí thư tổ Đảng tỉnh, nhân vật số một của chính quyền nên Văn Bảo Quý tất nhiên phải xây dựng uy tín của ông ta trong bộ máy tổ Đảng.
Lúc trước trong chuyện Liễu Dũng về hưu, Hạ Ngọc Sanh đã đi nhầm một bước, bây giờ Hạ Ngọc Sanh nếu không hành động thì sau này sợ là muốn hành động cũng không có cơ hội.
Cho nên lần này Hạ Ngọc Sanh mới gọi điện thoại tới, nghe trong tiếng nói khách sáo của Hồng Phong mang theo một chút giọng điệu xa lánh, tuy Hạ Ngọc Sanh không để bụng nhưng trong lòng cũng rất cảnh giác, từ điểm này có thể nhìn ra được trong suy nghĩ của bí thư Nhiếp thì ấn tượng về mình cũng không tốt.
Thư ký là tâm phúc tin cậy của lãnh đạo, cũng có thể xem như một sự thể hiện của lãnh đạo, từ thái độ của thư ký có thể phán đoán ra suy nghĩ của lãnh đạo.
Điều chỉnh lại tâm tư, Hạ Ngọc Sanh mỉm cười nói:
- Ông em Hồng, bận không?
Đường đường là một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh mà cùng một thư ký cấp Cục xưng anh anh em em, từ chỗ này cũng nhìn ra được lúc này Hạ Ngọc Sanh đã hạ thái độ tới mức thấp nhất rồi.
Hồng Phong cũng hơi sửng sốt, thái độ Hạ Ngọc Sanh khách sáo như thế là điều Hồng Phong không ngờ tới, năm đó lúc Hồng Phong đi theo Trương Thiên Việt Hạ Ngọc Sanh không phải là vô cùng vênh váo sao? Từ lúc nào lại trở nên coi trọng một đại thư ký tỉnh ủy như mình, còn không phải chỉ gọi một tiếng “Tiểu Hồng” mà bây giờ thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ làm cho Hồng Phong cảm thấy không quen.
Cười nhạt nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Hạ, anh khách khí quá, cũng không nói là bận, dù sao công việc thư ký cũng chỉ có như vậy, chủ yếu vẫn là phục vụ lãnh đạo.
Dừng một chút, Hồng Phong liền thay đổi đề tài, nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Hạ, anh có việc?
Hạ Ngọc Sanh và sếp mình quan hệ cũng không thân thiết, Hồng Phong lúc trước cũng có suy nghĩ không tốt với Hạ Ngọc Sanh nên câu chuyện giữa hai người đương nhiên không có chuyện gì để nói, Hồng Phong nói không đến ba câu liền trực tiếp vào vấn đề.
Hạ Ngọc Sanh im lặng một chút, mỉm cười nói:
- Công việc của ông em Hồng thật sự vất vả, tuy nhiên đó cũng là rất bình thường, phục vụ cho bí thư Nhiếp mà không bận mới là lạ, bên người lãnh đạo không có việc nhỏ mà.
Sau khi hàn huyên khách sáo vài câu để lôi kéo một chút quan hệ, Hạ Ngọc Sanh cười nói:
- Ông em Hồng, lần này gọi điện cho cậu chủ yếu là muốn hỏi xem bí thư Nhiếp có thời gian không? Tôi nghe nói khách sạn sinh thái Tô Viên bên Hồng Thành có chút đồ ăn đặc sắc, nếu bí thư Nhiếp có thời gian thì tối mai tôi muốn mời bí thư Nhiếp cùng đi nếm thử món ăn bên đó.
Hạ Ngọc Sanh cũng biết bây giờ không giống với thời Trương Thiên Việt, lúc đó Trương Thiên Việt tuổi già nua và không mạnh như Liễu Dũng, tuy là nhân vật số một nhưng sợ là so với một ủy viên thường vụ bình thường cũng không bằng, so với bí thư Nhiếp là một trời một vực.
Lúc này mà còn không chủ động thì về sau Hồng Giang cũng không còn chỗ cho mình nói chuyện.
Hồng Phong ngơ ngác cả người, cú điện thoại này hôm nay của Hạ Ngọc Sanh thực sự làm cho mình ngạc nhiên nhiều lắm, trầm ngâm một chút Hồng Phong mới nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Hạ, cụ thể tối mai lãnh đạo có sắp xếp gì hay chưa tôi cũng không chắc chắn, thế này đi, để sau khi tôi hỏi bí thư Nhiếp một chút rồi tôi sẽ gọi điện thoại lại cho anh.
Hạ Ngọc Sanh lúc này cũng không cụt hứng chút nào, liên tục nói trong điện thoại:
- Được được, vậy phiền ông em Hồng rồi.
Vừa ngắt điện thoại, Hồng Phong cũng không dám chậm trễ, thời gian dài đi theo bên cạnh bí thư Nhiếp bên người, giờ này lúc này Hồng Phong mới chính thức có dáng vẻ của một đại thư ký tỉnh ủy, lúc trước đi theo Trương Thiên Việt, Hồng Phong vốn không cảm nhận được công việc một đại thư ký tỉnh ủy phải làm, bây giờ mới xem như thật sự nhập môn.
Hồng Phong rất hiểu trong thể chế, nhất là tới tầng lớp như bí thư Nhiếp này, cái gọi là mâu thuẫn chẳng qua chỉ là một lời nói suông, vấn đề chủ yếu thật ra vẫn là trên mặt chính kiến khác nhau, dính dáng đến mặt lợi ích.
Lời mới của Hạ Ngọc Sanh không phải việc nhỏ, thậm chí có khả năng có quan hệ đến sự sắp xếp và tính toán của bí thư Nhiếp, đó không phải là trò đùa nên Hồng Phong cũng không dám giấu diếm chút nào.
Gõ cửa, vừa đi vào văn phòng bên trong nhìn thấy bí thư Nhiếp ngẩng đầu nhìn mình, Hồng Phong lập tức nói:
- Bí thư, vừa rồi Hạ Ngọc Sanh gọi điện thoại muốn mời anh tối mai đến khách sạn sinh thái Tô Viên ăn tối.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đang xem tư liệu điều chỉnh nhân sự do Lý Úy Nhiên đưa tới, trên vài cái chức vụ mấu chốt, vài ứng cử viên thích hợp thì Lý Úy Nhiên đều dùng bút đỏ đánh dấu và phía sau cũng tỉ mỉ liệt kê ra lý lịch và chức vụ của những người này, từ danh sách này Nhiếp Chấn Bang có thể vừa nhìn đã hiểu ngay ra ai là người thế nào, như vậy cũng có lợi cho sự đánh giá trong lòng của Nhiếp Chấn Bang.
Nghe thấy lời nói của Hồng Phong trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kinh ngạc, ồ một tiếng, buông bút máy trong tay xuống, Hạ Ngọc Sanh mời, xem ra, Hạ Ngọc Sanh sốt ruột rồi, bằng không mà nói dự vào tính cách của Hạ Ngọc Sanh thì không thể nào hạ mình đi cầu cạnh người khác.
Sự hiểu biết của Nhiếp Chấn Bang đối với Hạ Ngọc Sanh tuy không phải rất nhiều nhưng chắc chắn thấu triệt. Thứ nhất Hạ Ngọc Sanh người này tính cách mạnh mẽ, cứng rắn, về mặt năng lực thì Hạ Ngọc Sanh cũng không xuất sắc nhưng chắc chắn là khá đủ tư cách, từ chuyện xung đột giữa Hạ Ngọc Sanh và Văn Bảo Quý lúc trước mà ông ta ép Văn Bảo Quý tới mức thở không nổi liền nhìn ra được.
Sở dĩ bản thân mình không thích Hạ Ngọc Sanh vì tính cách mạnh mẽ, cứng rắn là một mặt, mặt khác còn là bản thân Hạ Ngọc Sanh, từ tình hình trước mắt thì thấy Hạ Ngọc Sanh tuy rằng cũng coi là một người có thể dùng nhưng trong vấn đề của đứa con trai thì Hạ Ngọc Sanh vẫn có một số khiếm khuyết, trong khoảng thời gian này những tìm hiểu về công ty Đại Địa chính là một vấn đề chủ yếu nhất.
Công ty Đại Địa tuy rằng có bóng dáng Hạ Miểu nhưng cũng không có chứng cớ đầy đủ, ngoài ra cục diện tỉnh Hồng Giang vừa mới ổn định nên cũng không thích hợp có chuyện lớn, nếu xảy ra chuyện lớn sẽ khó tránh khỏi kinh động đến cấp trên, lúc này trong trung tâm của phía trên cũng không phải tất cả mọi người đều coi trọng bản thân mình, đến lúc đó nếu để lại một ấn tượng không tốt ở cấp trên thì ngược lại sẽ khiến thủ trưởng khó xử, cho nên sau khi tổng hợp nguyên nhân các mặt, trong chuyện huyện Khánh An Nhiếp Chấn Bang có thể nói là “Nhấc mạnh đặt nhẹ”, “Đầu voi đuôi chuột” mà làm giảm bớt chuyện này.
Bây giờ thái độ của Hạ Ngọc Sanh đột nhiên quay ngoắt lại khiến Nhiếp Chấn Bang phải suy nghĩ, rõ ràng là Hạ Ngọc Sanh muốn thể hiện thiện ý của ông ta với mình, cũng rõ ràng là Hạ Ngọc Sanh sốt ruột rồi.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đang suy xét xem có nên tiếp nhận thiện ý này của Hạ Ngọc Sanh không.
Im lặng một chút, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nhìn Hồng Phong nói:
- Tiểu Hồng, Hạ Ngọc Sanh còn nói gì khác không?
- Không, Hạ Ngọc Sanh chỉ nói chuyện này.
Hồng Phong lắc đầu trả lời.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười gật đầu, quả nhiên sự kiêu ngạo của Hạ Ngọc Sanh đã hạ xuống nhưng vẫn giữ lại một chút, việc này lại làm cho Nhiếp Chấn Bang yên tâm, nếu thật sự là buông xuống hết thì không còn là Hạ Ngọc Sanh rồi, như vậy thì Nhiếp Chấn Bang lại phải suy nghĩ, còn bây giờ ư? Hoàn toàn không có gì lo lắng, loại trạng thái này thể hiện rõ là Hạ Ngọc Sanh thực sự bị ép.
Im lặng một chút, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Tối mai không có kế hoạch gì chứ.
Vừa nói vây Hồng Phong liền hiểu bí thư Nhiếp về cơ bản đã đồng ý, đối với kế hoạch hàng ngày Hồng Phong vốn không cần xem giấy tờ cũng có thể trả lời ngay:
- Tạm thời còn chưa có.
Nghe Hồng Phong trả lời, Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm mặt nói:
- Không có thì tốt, cậu gọi điện cho Hạ Ngọc Sanh nói tối mai tôi nhất định đến đúng giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận