Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 955: Thiên tai đóng băng nghiêm trọng

Phòng họp của Sở Dân chính hình chữ nhật, bốn góc phòng đều có một máy điều hòa, bên ngoài phòng họp là phòng trà. Trong phòng họp, ở chính giữa là chiếc bàn họp hình bầu dục ở giữa là khoảng trống, chỗ đó vốn chuyên môn dùng để đặt hoa tươi, hiện giờ trống không không có gì.
Vừa ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang nhìn Lưu Diệu Sinh nói:
- Đồng chí Diệu Sinh tôi thấy lần này chúng ta đặc biệt nghe Giám dốc Quách báo cáo đi, hôm nay chúng ta mang tai đến chỉ để nghe chứ không nói.
Những lời của Nhiếp Chấn Bang mang ý trêu đùa, thực sự đã đến đây không thể không ra bất kỳ một chỉ thị nào, ít nhiều cũng phải nói vài câu, nhưng ý tứ biểu đạt của Nhiếp Chấn Bang vẫn rất rõ ràng, việc nghiên cứu điều tra hôm nay, nhân vật chính vẫn là Sở Dân chính.
Lưu Diệu Sinh mỉm cười gật đầu nói:
- Đồng chí Nam Sinh, bây giờ bí thư Nhiếp đang nhìn anh, sau đó sẽ nghe báo cáo công tác của Sở Dân chính.
Quách Nam Sinh lúc này không chút hoang mang, Nhiếp Chấn Bang rất tán thưởng loại thái độ này, trong ánh mắt không che dấu nổi điều đó, nếu thực sự là người đi sâu đi sát tình hình thì trong trường hợp này mới không có chút bối rối như vậy.
Quách Nam Sinh mỉm cười nói:
- Thưa Bí thư Nhiếp, thưa các lãnh đạo, công việc ở Sở Dân chính, trường hợp mẹ góa con côi ở nông thôn, những đứa trẻ có bố mẹ làm việc ở bên ngoài và cuộc sống thường ngày đều là do Phó iám đốc Sở Lý Khải Thắng phụ trách.
Ý tứ của câu nói này Nhiếp Chấn Bang và Lưu Diệu Sinh đều có thể hiểu được, đối với cử động lần này của Quách Nam Sinh, Nhiếp Chấn Bang chẳng biết thế nào., có lãnh đạo thì công tác điều tra nghiên cứu phải để cho người đứng đầu báo cáo. Kỳ thực điều này không nhất định là đúng, có những người đứng đầu, phương diện nào họ cũng quản lí, nhưng về cơ bản đại bộ phận đều làm máy móc nhưng không được chân thực và trực tiếp. Về phần cái gọi là thể diện thân phận Nhiếp Chấn Bang lại không cảm thấy điều đó.
Hơn nữa từ thái độ của Quách Nam Sinh cho thấy con người của Lý Khải Thắng có lẽ là trợ thủ đắc lực của anh ta. Quách Nam Sinh mạo hiểm khiến lãnh đạo không hài lòng như vậy là cơ hội làm cho Lý Khải Thắng có cơ hội nở mày nở mặt, loại tâm tính này khó mà có được.
Kế tiếp trong báo cáo giới thiệu tỉ mỉ của Lý Khải Thắng về công tác dân chính của Tỉnh Hồng Giang, báo cáo và tổng kết công tác.
Tổng thể mà nói Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, tài chính của Tỉnh Hồng Giang vốn không giàu có, bất kỳ địa phương nào tài chính mà dư dả đều trực tiếp ảnh hưởng đến các mặt như khoa học giáo dục và Dân chính. Dân Chính của tỉnh Hồng Giang có được thành tích như hiện nay cũng được coi là khá xuất sắc rồi. Ít nhất so sánh với Tài chính không bị xếp hàng cuối trong cả nước, điều này được coi là rất tiến bộ.
Tiếp đó Lưu Diệu Sinh gật đầu nói:
- Giám Đôc Sở Quánh, anh giới thiệu một chút về thiên tai đóng băng trước mắt của Thành phố Hồng Giang đi.
Quách Nam Sinh gật đầu mở quyển sổ ở trên bàn ra và nói:
- Thưa bí Thư Nhiếp và các lãnh đạo, lần này bị ảnh hưởng của thời tiết vô cùng khắc nghiệt, các khu vực trong tỉnh ta cũng bị đóng băng nghiêm trọng, những khu vực chủ yếu gặp họa tập trung ở thành phố Ôn Xuân và Thành phố Mi Bình, có mười một huyện gặp họa, toàn tỉnh có hơn mười một triệu người gặp nạn chiếm một phần tưsố dân toàn tỉnh. Dự tính hai sản lượng nông nghiệp của hai thành phố trực thuộc tỉnh giảm tới ba mươi phần trăm. Mặt khác vì giao thông bị cản trở, trước mắt vật tư của hai thành phố khá khan hiếm, không cung ứng được rau quả tươi, cuộc sống của người dân bị ảnh hưởng ở các mức độ khác nhau
Ngoài ra vụ chính xuân bắt đầu, lo sợ giao thông bị ngăn chở, việc dẫn khách du lịch vào hai thành phố cũng mang đến nhiều áp lực trầm trọng. Trước mắt Sở Dân chính đã khẩn cấp huy động các lều cứu trợ, chăn bông, quần áo cùng với các thiết bị sưởi ấm, vận chuyển đến các vùng bị thiên tai. Tập đoàn điện lực làm thêm giờ, sửa gấp các đường tải điện bị đóng băng đảm bảo việc cung cấp điện cho các khu vực bị nạn.
Những lời của Quách Nam Sinh khiến Nhiếp Chấn Bang cau mày, không ngờ rằng thiên tai của Hồng Giang lại nghiêm trọng như vậy. Đầu năm trước tỉnh Sở Nam ở bên kia bao gồm tỉnh Kiểm Châu, tỉnh Ba Thục cũng gặp phải tai họa đóng băng, nghiêm trọng nhất là tỉnh Sở Nam và tỉnh Kiềm Châu. Nhưng Nhiếp Chấn Bang không ngờ rằng năm nay Hồng Giang cũng bị gặp họa, hơn nữa lại nghiêm trọng như vậy.
Nhiếp Chấn Bang dừng một lát và cau mày trầm giọng nói:
- Tuy rằng lần này tai nạn thiên tai của tỉnh Hồng Giang chủ yếu tập trung ở hai tỉnh, nhưng chúng ta không thể phớt lờ, nhất định phải đoàn kết làm tốt công tác cứu tế, sắp gần đến cuối năm Sở Dân chính càng cần phải làm tốt công tác cứu trợ, cần tranh thủ thời gian sớm nhất đem vật cứu tế phân phát đến người dân gặp nạn. Ngoài ra giao thông của thành phố Mi Bình và Ôn Xuân bao gồm cả đường quốc lộ, đường sắt và các biện pháp khác đều phải tính đến. Trong tỉnh cần phải thành lập một tổ công tác chuyên môn, tôi đích thân đảm nhiệm tổ trưởng, về phía Sở Giao thông cần phải thiết thực hành động, dùng tất cả các thiết bị máy móc công trình bảo vệ mặt đường, đảm bảo đường thông suốt, đảm bảo cho người dân đón một cái tết vui vẻ.
Ở Bên cạnh, Lưu Diệu Sinh cũng gật gật đầu, nói:
- Thưa các đồng chí, chỉ thị của bí thư Nhiếp rất quan trọng, nhưng đối với phòng Dân chính ở bên này tôi muốn đưa ra một yêu cầu. Việc cứu tế mặc dù là công trình hệ thống, nhưng Sở Dân chính là lực lượng chủ đạo, ở đây từ cấp trên dưới của Sở Dân chính đều cần thiết thực hành động, thâm nhập vào những vùng bị hại, thăm hỏi người dân, đem tiền nong và vật dụng cứu tế mang đến đúng nơi, việc sử dụng tiền nong sau này cần phải được theo dõi, chuẩn bị.
Nhiếp Chấn Bang lúc này nhíu mày nói:
- Đồng chí Diệu Sinh nghe nói Sở Nam gặp nạn còn nghiêm trọng hơn tỉnh Hồng Giang chúng ta, nhưng tỉnh Sở Nam ngược lại lại tốt hơn chúng ta nhiều.
Đây là điều mà Nhiếp Chấn Bang cảm thấy hiếu kỳ, thiên tai đóng băng năm nay những vùng bị thiệt hại đều tập trung tại tỉnh Sở Nam, nhưng công tác cứu nạn ở tỉnh Sở Nam đều đâu vào đấy, toàn tỉnh không phát hiện thấy có một vụ nghiêm trọng nào, điều này khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Ở bên cạnh, Lưu Diệu Sinh thân làm lãnh đạo phân công quản lí đối với chuyện này hiểu rất rõ liền giải thích:
- Bí thư Nhiếp, tỉnh Sở Nam vì năm trước gặp thiệt hại nghiêm trọng nên xe phá băng cùng với các thiết bị chống băng được chuẩn bị khá đầy đủ. Ngoài ra khi mùa đông năm nay bắt đầu, tỉnh Sở Nam đối với việc đóng băng có một nhận thức rất rõ ràng, có sự chuẩn bị đầy đủ. Thế nên ở bên đó thực tế họ bị nghiêm trọng hơn chúng ta nhưng có cách xử lý tốt, nên tổn thất nhỏ hơn rất nhiều.
Nghe tới đây Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm, một lúc sau Nhiếp Chấn Bang đứng dậy dặn dò Hứa Hồng Chuyên:
- Trưởng ban thư ký, anh hãy sắp xếp một chút, hôm nay chúng ta sẽ đến thành phố Ôn Xuân, tục ngữ nói rất hay, không điều tra thì không có quyền phát ngôn, đi sâu sát vào thực địa, đến những vùng gặp nạn xem tình hình của người dân, xem đường xá ở đó rốt cuộc biến đổi ra sao.
Những lời của Nhiếp Chấn Bang đều khiến mọi người ở đó sững lại, ai cũng không ngờ rằng Nhiếp Chấn Bang lại ra quyết định đột ngột như vậy, nhưng Nhiếp Chấn Bang là ai, chính là nhân vật số một của tỉnh ủy, ở Hồng Giang lời nào phát ra cũng là mệnh lệnh, Hứa Hồng Chuyên không hề do dự liền gật đầu nói:
- Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp và chuẩn bị, ngoài ra những người đi cùng…?
Nhiếp Chấn Bang nhìn Lưu Diệu Sinh và Quách Nam Sinh rồi nói:
- Tôi thấy các đồng chí của các bộ liên quan như Giao thông, Dân chính, Nông nghiệp và Điện lực đều đi cùng. Ngoài ra, đồng chí Lưu Diệu Sinh cũng phải đi cùng, các phóng viên thuộc báo tỉnh và đài truyền hình đi cùng là được rồi. Xe cộ đơn giản gọn nhẹ, một giờ nữa chúng ta xuất phát, bây giờ là hai giờ ba mươi chiều, chúng ta cố gắng bẩy giờ tối đến được thành phố Ôn Xuân.
Theo như mệnh lệnh của Nhiếp Chấn Bang, các ban ngành liên quan cũng bắt đầu hành động. Phía Ban chính trị pháp luật, Trần Nhạc cũng gọi điện đến, cũng suy xét đến vấn đề đường bị đóng băng và xe cộ hỗn loạn, sau khi cân nhắc một lúc Nhiếp Chấn Bang tiếp thu ý kiến của Trần Nhạc. Mang theo hai chiếc xe của cảnh sát, cả đoàn có tất cả tám chiếc xe việt dã, thêm hai chiếc xe thương mại Coaster, tất cả các xe đều mang các thiết bị cứu trợ và phòng chống trơn trượt.
Đồng thời ở trụ sở tỉnh ủy bên này giám đốc sở giao thông Ngô Quảng Như, giám đốc Sở nông nghiệp Thái Tân Khai, giám đốc Sở điện nước Hà Chính Huy đều vội vàng chạy tới.
Đều là nhân vật số một của các Sở, cũng chẳng phải là người mới gì, ba người vừa xuống xe đều vội chạy đến Sở Dân Chính, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Quách Nam Sinh lúc này không ngờ rằng Nhiếp Chấn Bang lại ra tay nhanh như vậy, nhưng từ điểm này Quách Nam Sinh có chút khâm phục với Nhiếp Chấn Bang, bí thư Nhiếp quả thật đặt người dân, những người gặp nạn vào trong tim mình, Hồng Giang có bí thư như vậy thật là có phúc, là cái may.
Lần lượt những người làm ở Ban Tuyên giáo đều chạy tới, Trần Nhạc ở Sở công an mặc dù không đích thân cùng đi nhưng cũng điều trung đoàn trưởng Chu Dụ Dân cùng đi. Cơ quan tỉnh ủy ở bên này các công cụ cứu trợ và đồ chống trơn trượt đều được mang lên các thùng sau xe.
Còn mười phút nữa thì tới ba rưỡi chiều, Nhiếp Chấn Bang, Hứa Hồng Chuyên và Lưu Diệu Sinh đều từ trụ sở tỉnh ủy bước ra. Lúc này các lãnh đạo của các Cục đều chạy ra đón chào, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười gật đầu nói:
- Chúng ta cùng lên xe thôi, lần này vất vả cho các vị quá.
Khi Nhiếp Chấn Bang đi tới Thành phố Ôn Xuân, lúc này tại trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Ôn Xuân, Bí Thư Thành ủy Thành phố Ôn Xuân tại bàn làm việc bước ra khỏi văn phòng dặn dò với Thư ký:
- Tiểu Trần anh đi thông báo với Trưởng ban thư ký vừa nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký Hứa, đoàn người của Bí Thư Nhiếp đang trên đường đến Thành phố Ôn Châu, hãy lập tức thông báo với các Thường ủy mở cuộc họp khẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận